Công Chúa Nhỏ Phúc Hắc: Cha Trước, Cách Mẹ Xa Một Chút!

Chương 107

“Tôi thích anh -” Đột nhiên phát sinh việc tỏ tình, khiến cho Lạc Tử Quân thở dài thật lâu, thân thể cứng đờ đưa lưng về phía Thần Mộc Dã.

“Tôi thích anh, vẫn cứ luôn rất thích anh.”

Thần Mộc Dã tự giễu cười cười, ai sẽ nghĩ rằng đường chủ của Thần Mộc Đường hắc đạo hay quát tháo lại chính là một người đồng tính, hơn nữa còn là người nhát gan không dám nói ra mình là người đồng tính.

“A Dã, cậu…”

Trong khoảng thời gian ngắn, Lạc Tử Quân cũng không biết nên nói cái gì, anh không có quay đầu lại, cho dù không quay đầu lại, anh cũng biết giờ phút này ánh mắt của Thần Mộc Dã cùng với lúc cậu ấy mười ba tuổi đều rất giống nhau, mang theo sự sùng bái, cùng sự cảm kích.

“Ai chà -” Thở dài thật sâu, “Cậu cần gì cứ nói ra đi!”

Thật ra thì, đối với tình cảm của Thần Mộc Dã, anh vẫn luôn biết rõ, anh thật sự không biết nên đối mặt thế nào, cho nên vẫn cứ lựa chọn trốn tránh.

“Bởi vì, “ Thần Mộc Dã đi về phía Lạc Tử Quân, trong ánh mắt tràn đầy cô đơn, “Hiện tại không nói ra, tôi không biết có còn cơ nói để nói ra nữa hay không.”

Đi tới bên cạnh Lạc Tử Quân, mặc dù thân hình bây giờ của Thần mộc Dã hơi cao và gầy, nhưng cùng Lạc Tử Quân lại không phân cao thấp, mặt anh vô cùng dịu dàng còn có bả vai thon gầy, làm cho anh ta ở trước mặt Lạc Tử Quân có vẻ điềm đạm đáng yêu.

Vươn những ngón tay thon dài ra, làm cho mái tóc bên tai của Thần Mộc Dã trở nên rối tung, Lạc Tử Quân đối với anh vẫn cứ thủy chung như cũ, ở trong lòng của anh, Thần Mộc Dã vẫn là một người em trai với ánh mắt quật cường.

“Tử Quân, anh nói cho tôi biết, trong lòng của anh, có hay không, một chút nào thích tôi không?”

Bỗng dưng, Thần Mộc Dã ôm chặt lấy Lạc Tử Quân, lỗ tai dán vào trong lồng ngực của anh, nghe nhịp đập trầm ổn của anh, giọng nói của anh có chút nghẹn ngào, tay của anh dùng hết sức lực ôm lấy giữa lưng cường tráng của anh ta, sợ mình vừa buông tay, anh ấy sẽ biến mất không thấy nữa.

“A Dã, cậu… Buông tôi ra đi.”

Lạc Tử Quân kinh ngạc vài giây, thân thể cường tráng bị cậu ta ôm chặt, chân mày liền khóa chặt.

“Tôi không buông, tôi mà buông tay ra anh sẽ rời xa tôi, tôi không buông tay đâu.”

Giọng nói mang theo cảm giác nghẹn ngào đầy cự tuyệt. Mặc dù anh thường ngày đối mặt súng đạn như mưa đều không thay đổi sắc mặt, nhưng khi đối mặt với người mình thích, Thần Mộc Dã càng giống như một đứa trẻ khát vọng có người thương yêu, anh vẫn bốc đồng buộc chặt cánh tay của Tử Quân, ôm càng chặt hơn.

“A Dã, tôi cam đoan với cậu, cậu buông tôi ra, tôi sẽ không đi.”

Thần Mộc Dã đối mặt với tình cảm liền mất đi khống chế, Lạc Tử Quân chỉ có thể dịu dàng dụ dỗ, bàn tay vỗ nhẹ vào lưng của anh, liền trấn an tâm tình bất ổn của anh.

Nhận được lời cam đoan của anh, lúc này Thần Mộc Dã mới thoáng bình tĩnh đôi chút, cũng chầm chậm buông đôi tay ra, vẫn như cũ cầm chặt lấy tay của Lạc Tử Quân, cùng nhau ngồi ở trên ghế sa lon.

“Nói cho tôi biết, đã nhiều năm như vậy, trong lòng của anh, có chút nào hay không? Dù là một chút xíu, một chút xíu thích tôi?”

Khẩn thiết muốn biết rõ đáp án, Thần Mộc Dã mang theo ánh mắt mong đợi nhìn thấy anh cứ im lặng không nói gì.

“A Dã, cậu, và tôi, cả hai chúng ta đều là đàn ông, người cậu nên thích, là một người phụ nữ, chứ không phải là tôi, có hiểu không?” (edit: thấy thương A Dã quá đi… dù chẳng đồng ý về chuyện kia, nhưng mà… o~_~o)

Động viên vỗ vỗ với lòng bàn tay lạnh như băng của anh, Lạc Tử Quân kiên nhẫn giải thích; có lẽ Thần Mộc Dã đã đem cảm giác sùng bái anh xem là thích, anh vẫn cứ cố chấp cho rằng, đó chính là tình yêu.

“Không, tôi không cần phụ nữ gì cả, tôi chỉ cần anh mà thôi, Tử Quân, anh không phải muốn rời khỏi tôi chứ, anh hãy ở lại bên cạnh tôi có được hay không?”

Sợ mất đi anh ta, Thần Mộc Dã liền bất chấp tất cả, anh đột nhiên đem Lạc Tử Quân ép đến ở trên ghế sofa, đôi môi mỏng lạnh như băng dán lên cánh môi ấm áp của anh ta, điên cuồng hôn, khát vọng trên môi anh ta sẽ làm ấm lại con tim của anh.

“Buông ra… A Dã… Để…”

Chau mày lại, Lạc Tử Quân giãy giụa thở hổn hển, Thần Mộc Dã bất đắc dĩ liều mạng giữ chặt hai tay của anh ta, lưỡi anh lạnh như băng thừa dịp anh ta mở miệng liền dùng hết sức trượt vào trong miệng của anh ta, Thần Mộc Dã điên cuồng hôn lấy anh ấy.

“A -”

Đang lúc Lạc Tử Quân rét lạnh muốn đẩy Thần Mộc Dã ra thì một cô gái không thể tin liền lên tiếng thét chói tai cắt ngang từng trận triền miên không bình thường kia. Lạc Tử Quân lặng đi một giây, liền nhanh chóng đẩy Thần Mộc Dã ra, cuống quít ngồi dậy sửa sang lại quần áo xốc xếch.

Trái ngược với Lạc Tử Quân hốt hoảng, trái lại Thần Mộc Dã lại rất tự nhiên bình tĩnh, anh vốn chưa bao giờ cố ý ẩn giấu chuyện mình thích, theo ý của anh, nhưng mà người anh ta thích lại chính người đàn ông mà thôi, anh cũng chưa bao giờ quan tâm đến ánh mắt của thế tục.

“Anh… Các anh đang làm gì vậy? Anh… Lạc Tử Quân… Anh… Anh thật là ghê tởm!!!”

Vốn Hạ Vũ Nhược ở trong phòng buồn bã đợi đến chịu không nỗi, đi dạo trong đại sảnh của Thần Mộc Đường, nghe thấy bên trong có chút âm thanh kỳ quái, bởi vì tính tò mò lại nổi lên, lúc này mới len lén mở cửa phòng ra, không nghĩ tới lại nhìn thấy một màn đến không chịu được như thế.

Hai người đàn ông này lại ôm hôn nhau thật chặt ở chung một chỗ, chỉ cần nghĩ một chút, Hạ Vũ Nhược cảm thấy cả người đều nổi da gà, cô dùng ánh mắt tràn đầy ghét bỏ trợn mắt nhìn Lạc Tử Quân một cái, liền co giò chạy đi.

“Vũ Nhược, chờ anh một chút…”

Quay đầu lại nhìn Thần Mộc Dã khó chịu, cánh môi Lạc Tử Quân khẽ giật giật, hình như muốn nói gì, nhưng cuối cùng một chữ cũng không thể nói ra ngoài, chỉ là thở dài thật sâu, bối rối đuổi theo Hạ Vũ Nhược.

Chỉ còn lại một mình Thần Mộc Dã ở lại trong phòng ngẩn người, tự chê cười chính mình đã si ngốc…

“Vũ Nhược, em hãy mở cửa ra trước đi, hãy nghe anh giải thích, chuyện không phải như em đã nhìn thấy kia đâu, Vũ Nhược, Vũ Nhược…”

“Không nghe không nghe, tôi không muốn nghe, chỉ cần nghĩ đến một chút cũng cảm thấy ghê tởm, Lạc Tử Quân, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, anh cút đi!”

Ngăn cách bằng cánh cửa, Hạ Vũ Nhược tức giận rống giận, cô dựa lưng vào cửa co chân ngồi dưới đất. Hồi tưởng lại cảnh mới vừa thấy kia, trừ cảm giác khiếp sợ, ngực cô tại sao lại có một loại cảm giác kỳ quái, cô bị ngột ngạt đến thở không nổi, nước mắt cũng không chịu thua kém mà cứ chảy xuống.

“Vũ Nhược, anh cầu xin em đó, em hãy mau mở cửa ra trước có được hay không? Anh sẽ giải thích rõ ràng cho em biết.”

Lần đầu tiên, nụ cười từ trên khuôn mặt Lạc Tử Quân liền biến mất, anh khóa chặt chân mày lại, canh giữ ở ngoài cửa phòng của Hạ Vũ Nhược, hèn mọn khẩn cầu. Mặc dù cánh cửa vẫn không cách nào ngăn cản anh lại, nhưng cho đến bây giờ anh cũng không nguyện ý dùng hành động cưỡng bức với Hạ Vũ Nhược.

“Tôi – không – muốn – nghe -”

Mang theo tiếng khóc nức nở, rống giận từng chữ một, giờ phút này cô căn bản không còn nghe được bất kỳ lời giải thích nào.

“Lạc tiên sinh, trước mắt chi bằng hãy để cho Hạ tiểu thư tỉnh táo lại một chút đi!”

Chẳng biết lúc nào Sơn Kỳ Tuấn Sinh đã xuất hiện, giọng nói lạnh lùng vang lên từ sau lưng của Lạc Tử Quân, khóe môi anh che giấu một tia khinh thường.

“Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Suy nghĩ một chút cũng chỉ có thể nghĩ như vậy, Lạc Tử Quân lạnh lùng xoay người, anh và Sơn Kỳ Tuấn Sinh luôn luôn không cùng nhau xuất hiện, anh ta lại đột nhiên tìm đến anh, liền nhất định đã xảy ra chuyện gì.

“Đúng vậy, ba người của chúng ta liên tiếp bị tập kích ở trên đường chính, ông chủ cho mời Lạc tiên sinh đến đại sảnh cùng nhau thương nghị.”

Khẽ gật đầu, ở trong lòng Lạc Tử Quân đã tự mình cân nhắc, phất tay một cái bảo Sơn Kỳ Tuấn Sinh cứ đi trước, sau đó mình sẽ đến. Đi hai bước, lại quay đầu nhìn cánh cửa phòng vẫn cứ đóng chặt lại, lúc này Lạc Tử Quân mới thu hồi tâm tình của mình rồi hướng tới đại sảnh đi tới.
Bình Luận (0)
Comment