Công Chúa Nhỏ Phúc Hắc: Cha Trước, Cách Mẹ Xa Một Chút!

Chương 35

Đừng, đau! Cung Mạt Lỵ cau mày, trán giống như bị xé rách rất đau đớn, đêm qua cô không nên uống nhiều rượu như vậy, ánh mắt khô khốc chớp chớp, cô từ từ mở mắt hai mắt ra, nhìn chằm chằm vào nóc nhà trắng tinh. Đột nhiên, cách bài biện hoàn cảnh xa lại làm cho cô từ say rượu trở nên tỉnh táo, đây không phải là phòng của cô.

“Cô tỉnh rồi à!”

Bên cạnh truyền đến cảm giác ấm áp, cánh tay của người đàn ông mạnh mẽ, tà tứ quấn lên eo của cô.

Trong lòng kinh ngạc, Cung Mạt Lỵ quay đầu lại, “Sao anh lại ở chỗ này?”

“Đây là phòng của tôi, sao tôi không thể ở chỗ này chứ?”

Người đàn ông cười tà mị một lúc, mắt phượng dài nhỏ híp lại, ấn xuống một nụ hôn dài mịn ở trên gáy của cô, bàn tay không an phận cứ chạy dọc trên người cô.

Đôi mi thanh tú không vui nhíu lại, Cung Mạt Lỵ không dấu vết đẩy bàn tay càn rỡ của người đàn ông ra, mặt lạnh lật người xuống giường, tiện tay kéo cái áo choàng tắm bao quanh thân thể vào.

“Phù…” Từ điếu thuốc phun ra một ngụm khói, Cung Mạt Lỵ phiền não cào vào mái tóc quăn rối vù, đầu óc nhanh chóng nhớ lại.

Cô chỉ nhớ, tối hôm qua hấp dẫn không thành Hạ Vũ Hi, thẹn quá hóa giận nên chạy đi ra ngoài đường như điên đến quầy rượu để mua say, sau khi uống giữa lúc mơ mơ màng màng cô gọi điện thoại, bây giờ nhớ lại, nhất định trong lúc vô tình cô đã bấm số điện thoại của cậu ấy.

“Sao?”

Người đàn ông cũng lật người xuống giường, thân thể cường tráng có thể nhìn ra được đã rèn luyện thường xuyên. Đêm qua còn như tiểu dã miêu cứ quấn quanh anh muốn uống rượu, nhưng bây giờ trở nên tỉnh táo lại hờ hững như thế.

Cung Mạt Lỵ nghiêng ánh mắt đi, không muốn nhìn thấy thân thể cường tráng không một mảnh vải của anh.

“Tôi phải về.” Dặp tắt đầu thuốc lá trong tay, Cung Mạt Lỵ lạnh lùng đứng lên.

“Đi? Anh còn không ôm đủ đấy.” Cánh tay người đàn ông duỗi dài ra một cái, ôm cô vào trong lòng, tham lam vuốt vẻ vào bên cổ của cô.

“Thiếu Hoằng…” Rụt lui cổ lại, Cung Mạt Lỵ hờn dỗi.

Vạn Thiếu Hoằng, người thừa kế khách sạn tập đoàn Hoa Mạn Đình quốc tế, con trai độc nhất nhà họ Vạn, bởi vì làm việc quái đản, lãng phí, nham hiểm, cho nên mọi người đều gọi hắn ở sau lưng ‘Mặt cười Lãnh Thiếu.’ (Mặt cười lãnh thiếu: đang cười nhưng bụng dạ lại rất xấu xa, như câu mặt phật tâm xà vậy.)

“Hãy ở lại cùng anh một lát nữa đi.”

Vạn Thiếu Hoằng ngửi mùi rượu ở trên người của cô, cả người nóng bỏng, hạ thân dâng trào phản ứng nhanh chóng, nóng bỏng chống đỡ ở giữa hai chân của cô.

Đôi môi đói khát vội vàng hôn lên môi của cô, Vạn Thiếu Hoằng ôm ngang cô lên, vứt cô đến trên giường, thân thể to lớn của mình ngay sau đó đè lên cô, hai tay nóng bóng vội kéo áo choằng tắm ở trên người cô xuống.

“Thiếu Hoằng… Thiếu Hoằng…”

Cung Mạt Lỵ chống cự yếu ớt, thật vất vả mới có khoảng cách thở dốc, hơi thở hổn hển nhưng vẫn giữ vững lý trí.

“Không trở về, hắn sẽ phát hiện đó.”

Trải qua việc hôn môi càng tăng thêm kiều diễm, ào choàng tắm giắt trên vai đã sớm rời rạc, lộ ra tảng lớn duyên dáng của cơ thể, thấy huyết mạch Vạn Thiếu Hoằng căng phồng, hận không thể muốn cô ngay.

Vậy mà, lời nhắc nhở của cô cũng làm cho ánh mắt đen của anh hạ trầm xuống, lật người nằm nghiêng.

“Mau đi đi.” Suy tư chốc lát, Vạn Thiếu Hoằng buồn bã cất tiếng, thanh âm khàn khàn lộ ra vẻ ham muốn còn sót lại.

Cô nói không sai, đã an bài bao lâu nay, sao có thể vì dục vọng mà phá hư kế hoạch của anh, khởi động thân trên. Vạn Thiếu Hoằng chán chường nhíu chặt mắt phượng, nhìn cô mặc quần áo bình thản ở trước mặt anh.

“Tôi đi trước.” Khi hôn xuống trên mặt anh, trong mắt Cung Mạt Lỵ lóe lên một tia không kiên nhẫn.

Chưa thỏa mãn với nụ hôn cạn của cô, bàn tay Vạn Thiếu Hoằng chế trụ cái ót của cô, cho cô một nụ hôn sâu triền miên, vuốt ve đôi môi mềm mại đỏ tươi của cô, lúc này anh mới lưu luyến buông cô ra, nhìn xem bóng dáng cô biến mất khỏi căn phòng của anh.

Nheo lại tròng mắt nhìn về phía tấm hình chụp chung vẫn đặt ở trên đầu giường kia, trong hình: Cung Mạt Lỵ mặt tươi cười ngọt ngào vùi ở trong ngực của anh, bên phải anh lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn hé mở, mặc dù khuôn mặt phòng bị hoảng sợ, nhưng khuôn mặt trong trắng thuần khiết không thua gì vẻ xinh đẹp của Cung Mạt Lỵ, ba người xem ra rất tự nhiên hòa thuận như vậy.
Bình Luận (0)
Comment