Công Chúa Nhỏ Phúc Hắc: Cha Trước, Cách Mẹ Xa Một Chút!

Chương 64

Đêm khuya, đuổi Thẩm Chính Hạo đi, Hạ Vũ Hi liền nhốt chính mình vào trong thư phòng, ai cũng không gặp. Hắn ngồi ở trước bàn đọc sách, nhìn chằm chằm trên bàn đọc sách kia thấy tấm ảnh cưới không được đẹp lắm, sáu năm trước cô ngây ngô rụt rè, sáu năm sau cô lại trở nên tự tin cao ngạo, trong nháy mắt những hình ảnh trong suốt thời gian chung sống với cô ở trong đầu đều được bộc phát ra.

Thì ra cô đã sớm cắm rễ ở trong lòng của hắn, chỉ là hắn vẫn cứ cố chấp không chịu thừa nhận, cho đến khi mất đi cô, mới phát giác thì ra tim của hắn cũng sẽ đau.

Kìm lòng không được liền vươn tay ra vuốt ve cô gái với gương mặt đỏ thắm ở trong hình, ánh mắt lạnh lùng của tổng giám đốc rõ ràng cũng bị hơi nước bịt kín…

“Vân Nhi, em đang ở đâu?”

Trong bóng tối, Hạ Vũ Hi phát ra thanh âm khàn khàn nồng đậm tình thâm, tự mình lẩm bẩm.

“Anh nợ em nhiều như vậy? Em còn không đòi lại, em còn chưa đoạt lấy Geel quốc tế từ trong tay của anh, làm sao em có thể bỏ đi chứ?”

“Còn có Mẫn Nhi? Đứa con gái mà em yêu nhất, em cũng không cần sao?”

“Vân Nhi, chỉ cần em trở lại, em muốn cái gì tôi cũng đều sẽ làm cho em. Rốt cuộc em ở nơi nào?”

Ánh trăng lạnh như băng, xuyên qua khung cửa sổ ở trong phòng sách, loáng thoáng có thể nhìn thấy trên mặt hắn có chút ẩm ướt, thì ra hắn không phải kẻ vô tình, chỉ là chưa tới lúc đau khổ…

*********

Một ngày một đêm rồi, Tống Khuynh Vân bị giam ở trong phòng hắc ám suốt một ngày một đêm.

Một ngày một đêm trôi qua, cô vẫn bặt vô âm tính, một giọt nước cũng chưa uống, trong giờ phút này cô nằm yếu đuối trên mặt đất, thở hổn hển đầy khó khăn.

Mất máu quá nhiều, vết thương chỉ được Cung Mạt Lỵ phái người tới để băng bó lung tung đã bị nhiễm trùng sưng đỏ, thậm chí còn phát sốt cao.

“Nước, nước… Tôi, tôi muốn, nước…”

Trong lúc mơ mơ màng màng Tống Khuynh Vân nói mớ không ngừng, cả người nóng rang có thể dọa chết người, trên trán không ngừng đổ mồ hôi, đẫm ướt trên tóc đen của cô.

“Mẫn Nhi… Mẫn Nhi mẹ… Mẹ… Mẹ… Cũng sẽ… Không rời khỏi… Con…”

Rùng mình đánh úp tới, Tống Khuynh Vân co rúc thân thể thật chặt, ánh mắt khô khốc chậm rãi mở ra, trước mắt trở nên mơ hồ một lúc.

Mờ mờ ảo ảo, cô lại nhìn thấy người mẹ đã chết đang đứng giữa trong lớp sương trắng, mặt mũi dịu hiền nhìn cô mà ôm chặt trong ngực, giống như khi còn bé, điều cô mong chờ được nhào vào trong lồng ngực của bà.

“Mẹ… Mẹ… Thật xin lỗi… Thật xin lỗi…”

Nước mắt khẽ lướt qua khóe mắt, tất cả chuyện cũ như thủy triều cứ tràn vào trong đầu của cô, sáu năm trước mẹ đã chết, lúc nào cô cũng tự trách chính mình.

“Mẹ… Mẹ…”

Giọng nói mớ càng ngày càng yếu, cảnh tượng trước mắt cũng càng ngày càng mơ hồ, trước mặt Tống Khuynh Vân bỗng tối sầm, lần nữa lọt vào trong bóng tối.

Mơ mơ màng màng đang nằm ngủ mê man, cô giống như nghe được cuộc đối thoại của hai người.

“Cô ấy thế nào rồi?” Giọng nói lãnh đạm của cô gái hỏi.

“Nhị tiểu thư, cô ấy vẫn sốt cao không ngừng, cứ tiếp tục như vậy nữa, cô ta sẽ không còn mạng sống.” Giọng người đàn ông khàn đục đáp.

“Hạ Vũ Hi với Thẩm Chính Hạo vẫn không có động tĩnh sao?”

Sắc mặt của người phụ nữ không hề thay đổi, nhìn Tống Khuynh Vân vẫn còn thoi thóp.

“Bọn họ đã tìm cả ngày, nhưng vẫn còn chưa phát hiện ra chỗ này.”

Người đàn ông đứng thẳng người lên, dù sao thân hình của ông cũng cao lớn nhiều hơn so với người phụ nữ kia, nhưng thái độ lại rất cung kính.

“Có thả ra tin tức chưa?”

Người phụ nữ nắm chặt lấy bàn tay trái có chút tê dại, khẽ nhíu nhíu mày.

“Cái này…” Người đàn ông có chút chần chờ, “Nhị tiểu thư, tha thứ cho thuộc hạ không hiểu, cô cần gì phải làm trái ý với thiếu gia và đại tiểu thư? Lần trước cô đã nhúng tay cứu tiểu quỷ đó, thiếu gia đã rất tức giận rồi, lần này nữa…”

“Câm miệng!” người phụ nữ lạnh lùng cắt đứt lời khuyên của người đàn ông, “Chuyện của tôi, khi nào đến phiên ông quản!”

Người đàn ông luống cuống cúi đầu, không nói một lời, chỉ sợ chọc giận Nhị tiểu thư.

“Chăm sóc cô ấy thật tốt.” Người phụ nữ xoay người giao phó, “Cô ấy chết rồi, ông cũng không sống được.”

Người phụ nữ lạnh lùng bàn giao toàn bộ, đôi ủng da màu đen vội vàng bước đi rời khỏi.

Cô chỉ có thể giúp bao nhiêu thôi, còn sống để đi ra ngoài hay không thì phải xem các người rồi!
Bình Luận (0)
Comment