Công Chúa Nhỏ Phúc Hắc: Cha Trước, Cách Mẹ Xa Một Chút!

Chương 79

“Ối ối ối, không cho phép anh hôn tôi!”. Bỗng dưng Lạc Tử Thuần ngồi dậy, phản xạ có điều kiện dùng đôi tay che cái miệng nhỏ nhắn, bộ dáng đáng yêu kia khiến Thẩm Chính Hạo không hề lo lắng cười ha ha. Lúc này cô mới ý thức được bản thân mình bị lừa, thở phì phò trợn tròn cặp mắt, trừng mắt cười hoàn toàn với tổng giám đốc lãnh khốc không thích hợp với người đàn ông này.

Chỉ trong nháy mắt, hốc mắt Lạc Tử Thuần liền đỏ, mấy ngày không gặp anh đã tiều tụy, cũng thật quá gầy, trong tròng mắt tràn đầy tia máu mê hoặc cùng vẻ mệt mỏi, khóe miệng cũng đầy râu ria rậm rạp giống như đã nhiều ngày không có thời gian xử lý, anh là kẻ ngu sao? Không có chuyện gì làm lại đem bản thân mình trở nên thê thảm như vậy, làm hại cô sắp mềm lòng rồi.

“Thuần Nhi, thế nào? Sao lại khóc, thật xin lỗi thật sự xin lỗi, anh không cố ý, thật xin lỗi…”

Thấy cô rơi lệ, Thẩm Chính Hạo lại luống cuống tay chân, liên tục không ngừng xin lỗi, muốn ôm lấy cô nhưng lại sợ cô còn tức giận, chỉ có thể vội vàng luống cuống tay chân thay cô lau sạch nước mắt.

“Không cần anh phải quan tâm tôi như vậy!”

Vẫn còn giận dỗi Lạc Tử Thuần uất ức cứ hít hít lỗ mũi, dùng sức đẩy tay của anh ra.

“A-”

Thẩm Chính Hạo rên lên một tiếng, khẽ nhíu chân mày, lập tức nhìn Lạc Tử Thuần lộ ra khuôn mặt tươi cười, không lộ ra dấu vết giấu đi hai tay của mình.

“Anh làm sao vậy? Tay của anh thế nào rồi?”

Lạc Tử Thuần là loại người rất khôn khéo, phản ứng nhỏ của anh cô đã nhìn thấy rõ ràng, thấy anh cố ý giấu đôi tay thì càng cảm thấy nghi ngờ.

“Không có gì, không có gì.”

Cười nhẹ, Thẩm Chính Hạo không nghĩ cô lại lo lắng, chỉ muốn làm qua loa một chút, nhưng không ngờ động tác Lạc Tử Thuần so với anh lại càng nhanh hơn, từ phía sau lưng anh liền nắm lấy tay của anh.

Từ ngón tay đến mu bàn tay của anh hiện đầy vết thương nhỏ chằng chịt, có vết thương đã đóng mài, có vết thương vẫn còn thấm tia máu, vết thương mới che lấp vết thương cũ, đến cùng cũng không đếm hết được là có bao nhiêu vết thương nhỏ.

“Anh, anh… Những chậu hoa này là do tự mình anh làm sao?”

Lạc Tử Thuần là một bác sĩ giỏi, chỉ cần nhìn vào vết thương có thể kết luận ra do gai của hoa gây nên. Lúc này mới chợt hiểu ra tại sao khuy tay áo của anh lại rớt trong chậu hoa, đúng là một tên ngu ngốc.

“Đừng khóc, đều đã lành rồi, chỉ cần em có thể vui vẻ thì bị vậy cũng đáng giá mà.”

Anh vốn không biết cách dỗ dành phụ nữ, Lạc Tử Quân nói Lạc Tử Thuần rất thích hoa, nhưng anh lại sợ hoa sẽ làm tổn thương đến cô, cho nên mỗi ngày chỉ cần đưa hoa đến, anh liền tự mình từng bước loại bỏ các gai hoa, sau đó mới lén sai người đem đến phòng bệnh cho cô, chỉ vì muốn được nhìn thấy cô cười một chút.

“Chủ ý này là do Tử Quân chỉ anh đó!”

Đột nhiên Lạc Tử Thuần nín khóc mà mỉm cười, cái biện pháp ngu ngốc này cũng chỉ có Thẩm Chính Hạo mới tin thôi, nghĩ tới nghĩ lui người có thể đùa bỡn anh như vậy cũng chỉ có tên Tử Quân kia. Thấy bộ dáng anh dường như vẫn còn chưa hiểu gì, Lạc Tử Thuần tốt bụng nói dứt khoát để giúp anh tìm ra được lời giải đáp.

“Thật ra thì căn bản em cũng không thích hoa lắm, Tử Quân nói cho anh biết như vậy chỉ là muốn khảo nghiệm thử thách trên người của anh thôi.”

Lúc này Thẩm Chính Hạo chợt mới hiểu ra, khó trách ngày đó trong gương mặt tươi cười của Lạc Tử Quân dường như đang ẩn chứa vẻ kỳ quái gì đó, thì ra là như vậy, lại nghĩ đến việc anh đã cất công chuẩn bị những chậu hoa này nhưng lại không phải là đồ mà Lạc Tử Thuần thích làm cho anh có chút cảm giác như đưa đám.

“Nhưng mà, những chậu hoa bị vỡ là hoa chân tình, em rất thích.”

Lạc Tử Thuần cười thẹn thùng lại bồi thêm một câu vào.

“Tử Thuần, em tha thứ cho anh rồi hả?”

Nghe cô nói, Thẩm Chính Hạo mừng rỡ không thôi, kìm lòng không được ôm chặt cô vào trong lòng, đáng tiếc anh còn chưa hết vui mừng thì Lạc Tử Thuần tưới cho anh chậu nước lạnh vào.

“Tha thứ? Có dễ dàng quá không?”

“Tử Thuần, em xem anh bị thương như thế này rồi, em hãy tha thứ cho anh đi.”

Giả vờ dùng bộ dạng điềm đạng đáng yêu lộ ra mặt, lại không quên đem vết thương đầy hai tay đưa ra trước mặt của Lạc Tử Thuần, van xin tha thứ đầy đáng thương.

“Thành ý, nếu anh có thể cho em thấy được thành ý của anh, bằng không thì đừng mơ em sẽ tha thứ cho anh!”

Lạc Tử Thuần cố ý quay mặt đi, không quan tâm đến dáng vẻ uất ức đáng thương trên mặt anh, yêu nhau là chuyện của hai người, cô không thể cứ chủ động bày tỏ tình cảm tiếp với với người kia được.

“Như vậy đã có đủ thành ý chưa?”

Thẩm Chính Hạo đột nhiên quỳ gối xuống trước giường bệnh, nâng tay Lạc Tử Thuần lên, lấy ra một cái hộp gấm vải nhung màu đen đã chuẩn bị lâu rồi, nhưng vẫn không có cơ hội tự tay đưa cho cô.

Mở hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn cổ phỉ thúy thượng đẳng, màu sắc Phỉ Thúy rất dịu dàng, khó tìm được viên Phỉ Thúy cổ như vậy, vây quanh bốn phía Phỉ Thúy là những viên kim cương lớn nhỏ có chất lượng không kém gì, càng làm nổi bật thêm viên đá Phỉ Thúy, giống như vì sao quấn quanh ánh trăng, Lạc Tử Thuần vừa mừng vừa sợ, đôi mắt lại ướt đẫm thêm một lần nữa, giống như thật sự đang nằm mơ vậy.

“Lạc Tử Thuần, anh nghiêm túc hỏi em, em có đồng ý gả cho anh hay không, dùng cuộc đời của anh để chứng minh thành ý của anh, hãy để cho anh chăm sóc cho em bảo vệ em! Chiếc nhẫn này là gia bảo di truyền của Thẩm gia, chỉ truyền cho mỗi nữ chủ nhân của gia tộc, kỳ thật anh đã sớm giao nó cho em rồi!”

Không cho cô có cơ hội từ chối, Thẩm Chính Hạo nâng tay trái Lạc Tử Thuần lên, nghiêm túc đem chiếc nhẫn đeo vào ngón tay áp út của Lạc Tử Thuần, đem cô bao quanh bên cạnh mình, chiếc nhẫn Phỉ Thúy đeo vào ngón tay trắng mịn của cô, trong cực kỳ thích hợp giống như là vì cô mà đặc chế ra nó.

“Em, em… Em…”

Lạc Tử Thuần kích động nói không ra lời, còn chưa kịp nói ra từ em đồng ý liền bị tiếng nói xôn xao bên ngoài cửa cắt đứt.

“Đừng, đừng đẩy em, nói nhỏ thôi…”

“Này, cho anh nhìn, cho anh nhìn xem một cái đi…”

Rầm! Cửa phòng bệnh đột nhiên bị đụng ngã, Lạc Tử Quân với Hạ Vũ Nhược xông vào với tư thế rất quái dị. Đối mặt với ánh mắt giết người của Thẩm Chính Hạo và ánh mắt dịu dàng ngọt ngào đầy hạnh phúc của Lạc Tử Thuần. Cả người Lạc Tử Quân và Hạ Vũ Nhược không được tự nhiên lắm, chỉ có thể dùng nụ cười lúng túng để che giấu.

Ánh mắt đắm chìm trong hạnh phúc của họ không chút nào nhận thấy được, tại một chỗ không xa, một ánh mắt phức tạp cứ nhìn chằm chằm vào Hạ Vũ Nhược đang trêu đùa với Lạc Tử Quân mà trong lòng thấy rất nhẹ nhõm…
Bình Luận (0)
Comment