Công Chúa Nhỏ Phúc Hắc: Cha Trước, Cách Mẹ Xa Một Chút!

Chương 95

Dựa vào bản lãnh nhìn qua thì không quên được, Cung Mạt Nhiên dễ dàng tìm được biệt thự đã theo dõi vào đêm qua, trời mới vừa tờ mờ sáng, cả khu biệt thự không có bóng người, cô dừng lại ở trước cửa lớn của biệt thự, cẩn thận tra xét thiết bị trên cửa, quả nhiên cửa góc trên bên phải có một chỗ rất bí mật, có một tia nhạt màu sáng đỏ, nếu như cô đoán không sai, đầy là máy cảm ứng báo động model mới nhất, chỉ cần vật thể không rõ tiếp xúc vào trong phạm vi báo động, còi sẽ vang lên. Mặc dù là sản phẩm công nghệ cao, nhưng đối với Cung Mạt Nhiên đã được huấn luyện nghiêm túc, thì chỉ là thùng rỗng kêu to.

Cẩn thận nhìn quanh bốn phía từng li từng tí, xác định chỉ còn một mình cô, Cung Mạt Nhiên vén váy dài trên người lên, lưu loát buộc vào bên hông, lộ ra hai chân thon dài cân xứng, lui về phía sau hai bước, đôi mắt sắc bén cẩn thận quan sát bốn phía xung quanh, thân thủ nhanh nhẹ nhảy qua một cái, tránh được tuyến báo động, thuận lợi rơi xuống đất vào bên trong vườn của biệt thự, động tác làm rất lưu loát.

Nửa ngồi ở trên bãi cỏ, Cung Mạt Nhiên đột nhiên chợt lạnh sống lưng, cảm giác mơ hồ sau lưng như có một ánh mắt lạnh lùng vẫn nhìn chằm chằm vào mình, cảnh giác quay đầu lại rồi không phát hiện ra bất kỳ bóng dáng nào.

Vén mái tóc dài, Cung Mạt Nhiên để váy xuống, vẫy vẫy đầu, an ủi mình là phải để cao cảnh giác…

Đợi bóng dáng của cô đi vào trong đại sảnh của biệt thự, một bóng dáng cao to ở một nơi kín đáo liền xuất hiện, ánh mắt nhạy cảm lạnh như băng nhìn chằm chằm vào nơi Cung Mạt Nhiên biến mất, anh, quả nhiên không có đoán sai!!

“Chết tiệc, sao anh ta có thể không ở nơi này?”

Chán chường ngồi ở hành lang trên giường lớn mềm mại ở căn phòng lớn nhất cuối cùng, Cung Mạt Nhiên ảo não xách giày cao gót đã mài hư hai chân cô. Tối ngày hôm qua, cô rõ ràng tận mắt nhìn thấy đèn chỗ căn phòng này sáng lên, nhưng cô đã qua tìm cẩn thận, đừng nói là người, cả cọng lông cũng không có.

Dứt khoát đá giày đi, kéo làn váy lên, Cung Mạt Nhiên vòng hai chân vùi ở trên giường, cô chưa bao giờ biết đến tình yêu, căn bản không ý thức được giờ phút này tư thế của mình có nhiều loại quyến rũ.

“Cô đang tìm tôi sao?”

Giọng nói phái nam đầy hấp dẫn, Hạ Vũ Hi nghiêng thân thể tựa vào cánh cửa, hạ thấp cặp mắt xuống, vô ý quan sát tảng lớn xuân sắc ở trước mặt.

“A…”

Đột nhiên Hạ Vũ Hi xuất hiện lại khiến cho Cung Mạt Nhiên sợ hết hồn, cuống quít dùng váy che kín hai chân đang lộ ra bắp chân trắng như tuyết của mình, trong lúc luống cuống cũng không quên dùng ánh mắt quan sát người đàn ông đột nhiên xuất hiện, cô dùng thị lực được huấn luyện nghiêm túc nhìn, thậm chí ngay cả khi nào anh xuất hiện cũng không phát hiện ra, người đàn ông này rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu năng lực chứ?

Từ lần đầu tiên cô xuất hiện ở trong nhà của tôi, thì tôi biết ngay cô không phải là người bình thường, nói đi, cô tới đây là có mục đích gì!”

Thấy cô dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn anh cảnh giác, Hạ Vũ Hi lúc này mới nâng hai chân dài lên, từng bước từng bước đi đến gần chỗ của cô, nói đến kỳ quái, y phục trên người cô và mùi hương này từng chút nhè nhẹ xông vào lỗ mũi anh, làm cho anh nhẹ cau mày, có một loại cảm giác rất quen thuộc.

Bước chân của anh từng bước một đến gần, Cung Mạt Nhiên cảm thấy luồng khí áp bức chung quanh càng ngày càng hạ thấp. Ngay cả vẻ trấn định tự nhiên của cô cũng không thể khống chế được nhịp tim tăng nhanh, chỉ có thể nói người đàn ông này quá nguy hiểm, cả người phát tán ra khí thế phi phàm vô hình có thể tạo thành áp lực cho người khác.

Nhanh chóng cưỡng bách mình trấn định, Cung Mạt Nhiên khẽ cắn răng, ngoài ý muốn nâng gương mặt giống chị của cô Cung Mạt Lỵ lên, nhìn vào tròng mắt lạnh như băng của Hạ Vũ Hi, cùng anh bốn mắt nhìn nhau, cô rõ ràng từ trong mắt anh nhìn thấy vẻ khiếp sợ, mặc dù chỉ trong nháy mắt, nhưng cô lại nhìn rất gần gũi.

“Em…”

Hạ Vũ Hi kinh ngạc siết chặt trong dáng vóc nhỏ bé của cô, thô lỗ cưỡng bách mặt cô ở trước mặt của anh càng thêm rõ ràng, ánh mắt của cô cùng đôi môi cực kỳ giống Cung Mạt Lỵ, cộng thêm vẻ hóa trang tỉ mỉ của cô, so độ cao thì cao hơn, làm nhanh chóng hiện rõ về mối tình đầu của anh lúc trước.

“Em… Em là Tiểu Nhiên? Tiểu Nhiên, Tiểu Nhiên… Không sai, em chính là Tiểu Nhiên…”

Tự lẩm bẩm, Hạ Vũ Hi nhớ đến cô gái nhỏ đã từng luôn đi theo phía sau bọn họ lúc đó, mặc dù mười năm không gặp, nhưng dung mạo của cô cũng không biến hóa quá lớn khi cô còn bé.

“Không sai, tôi chính là Tiểu Nhiên, anh rể có khỏe không!”

Cung Mạt Nhiên cong khóe miệng lên, kéo ra nụ cười ngọt ngào xinh đẹp, một tiếng gọi tự nhiên anh rể, nhưng cũng khiến Hạ Vũ Hi không bị ràng buộc lại, anh cứng ngắc buông tay cô ra, xoay người đưa lưng về phía cô, môi mỏng hấp dẫn lạnh lùng mở miệng.

“Cô vào trong này làm cái gì? Nếu như tới tìm chị của cô, cô ấy đã…”

“Đã chết!”

Nhún nhún đầu mai giả vờ như không có gì cả, Cung Mạt Nhiên nhàn nhạt phun ra hai chữ, Hạ Vũ Hi vẫn chần chờ nói ra hai chữ kia.

“Em tới nơi này, chính là tìm anh rể.”

Đôi tay mềm mại cùng hương thơm từ sau lưng Hạ Vũ Hi ôm lấy hông trên thân thể của anh, thân thể mềm mại thuộc về phía nữ cũng dán lên người anh, Cung Mạt Nhiên kiềm chế nội tâm xấu hổ, đơn giản chỉ cần cuốn chặt lấy anh, thân thể hai người dán sát chặt chẽ, bên tai của cô cũng có thể nghe được nhịp tim trầm ổn bình tĩnh của anh.

“Buông tay.”

Mặc dù Cung Mạt Nhiên xinh đẹp hơn Cung Mạt Lỵ, thời gian mười năm đã làm cho cô trổ mã trở nên xinh đẹp hấp dẫn, nhưng ở trong mắt của Hạ Vũ Hi, cô vẫn còn là đứa bé, hơn nữa hiện tại trong lòng và trong mắt của anh chỉ có một người phụ nữ là Tống Khuynh Vân, cho nên anh một chút phản ứng sinh lý cũng không có, chỉ là tự trách lãnh đạm.

“Tôi không cần.”

Đối với vẻ thờ ơ của anh, Cung Mạt Nhiên cười dính vào tầng nhục nhã với màu sắc phi hồng, khẽ cắn răng, cô càng thêm buộc chặt sức lực quấn lấy anh, thậm chí tự động trêu chọc lấy lồng ngực của anh, trêu chọc dục vọng của anh, kiên trì một chút nữa là được rồi, khóe mắt cô mang theo dư âm liếc về đồng hồ trên tường, chỉ cần cô không buông tay ra, kiên trì một chút nữa là được rồi, nghiêng tai cẩn thận nghe, lầu dưới hình như càng ngày càng gần tiếng động cơ, Cung Mạt Nhiên che giấu sau lưng của cô, cánh môi nâng lên nụ cười tà tứ.

Thấy cô không chỉ không buông tay, còn suồng sã trượt vào bên trong áo sơ mi của anh, đụng vào da thịt của anh, Hạ Vũ Hi có chút giận xoay người bắt lấy đôi tay càn rỡ của cô, giọng điệu có chút không nhịn được.

“Không cần khiêu chiến sự kiên nhẫn của tôi, lập tức mặc xong y phục của em vào, biến mất khỏi trước mắt của tôi ngay!”

Muốn đẩy cô ra, lại bị cô thuận thế kéo vào trong ngực, tay trắng của cô nhốt chặt cổ của anh, dưới chân không được giữ vững, anh nặng nề ngã xuống trên giường, áp đến trên người của cô, giờ phút này xem ra hai người đã dán sát chặt chẽ, quần áo xốc xếch, hình ảnh mập mờ không rõ…

“Các người đang làm gì vậy?”

Cô gái đề cao giọng nói vài cái đê-xi-ben, nghe được giờ phút này cô rất tức giận, không báo động trước cất tiếng.

Hạ Vũ Hi cả kinh, nhếch nhác đẩy cô gái phía dưới đứng lên, lại nhìn thấy bóng lưng Tống Khuynh Vân giận đến không kềm được rời đi, không kịp suy nghĩ đến những cái khác nữa, cũng không kịp lo lắng đến bóng dáng xuất hiện ngoài ý muốn kia, vội vàng cuống quýt đuổi theo.
Bình Luận (0)
Comment