Công Chúa Quý "Tính"

Chương 27

Đi trong chốc lát, Vô Mẫn Quân liền ngừng lại, sau đó buông tay ra: “Ra rồi.”

Ta cố sức mở to mắt, phát hiện chúng ta đã về tới chỗ hòn giả sơn ở bên cnahj hồ, ta nheo nheo mắt, nói: “Sao lại nhiều mật đạo mật thất như vậy…”

Vô Mẫn Quân không trả lời, mà nói: “Thái Sư.”

Ta nhìn lại, Thái Sư hóa ra đang ở phía sau chúng ta.

Thái Sư có chút lo lắng tiến lại, cũng không thèm nhìn tới ta, an ủi Vô Mẫn Quân: “Hoàng Thượng, người không có việc gì chứ?”

Ông ta nhìn chằm chằm vết thương trên đầu Vô Mẫn Quân, thần sắc phi thường lo lắng, còn có một chút nghi hoặc.

Vô Mẫn Quân lắc lắc đầu: “Không có gì.”

Thái Sư gật gật đầu, sau đó mới hiển nhiên là khách khí hỏi ta một câu: “Trường Nghi công chúa…”

Ta nói: “Không việc gì, không việc gì.”

Cảm giác này có chút kỳ diệu, trước kia Thái Sư đều đối với ta vô cùng tốt, đối với Vô Mẫn Quân ôn hoà, hiện tại rốt cục đã trở lại bình thường.

Thái Sư gật đầu, đi về phía sau hòn giả sơn mang tới hai bộ quần áo sạch để cho chúng ta, sau đó nói với Vô Mẫn Quân: “Sáng nay không thấy người lâm triều, trong lòng lão thần lo lắng, nói với bên ngoài là long thể hoàng thượng không khỏe cho nên nghỉ ngơi một ngày. Hiện tại mời Hoàng Thượng và Trường Nghi công chúa trước tiên thay xiêm y sạch sẽ, sau đó chọn chỗ không có người…”

Thái Sư biết chúng ta võ công đều không kém, dụng ý vô cùng rõ ràng, ta cùng Vô Mẫn Quân liền một trước một sau thay quần áo, lại phân công nhau hành động, cuối cùng đồng loạt vào cung điện.

Đến cung điện, ta liền chuẩn bị thu thập đồ đạc để rời đi, ta không nhịn được hỏi Vô Mẫn Quân: “Ngươi không nói cho Thái sư biết sao?”

Vô Mẫn Quân nói: “Nói với ông ta vừa phải giải thích, vừa phải để cho ông ta hiểu rõ, phiền toái, cứ tiền trảm hậu tấu cho tiện.”

“Cũng đúng…” Ta ngượng ngùng nói.

Vô Mẫn Quân cười cười: “Được rồi, mau thu dọn đi… Kỳ thật cũng chẳng có gì.”

Ta gật gật đầu: “Ừm”

Vô Mẫn Quân nhìn nhìn ta, nói: “Lại đây hôn một cái?”

“…”

“Tốt xấu gì thiếu chút nữa là thành hôn rồi.”

“…”

Bộ dạng Vô Mẫn Quân vô lại, trong lòng ta lại có một cảm giác nói không nên lời, biết hắn không phải thật sự có ý đó, nhưng cũng không bởi vì thế mà thấy thoải mái.

“Thần kinh!” Ta cười ha ha, đẩy hắn một phát.

Không đẩy không sao, đẩy một cái, đại khái là Vô Mẫn Quân không phòng bị, trực tiếp ngã xuống, ta theo bản năng muốn kéo hắn lại, kết quả cũng bị hắn lôi theo ngã xuống.

… Nói thật, ta có loại dự cảm không tốt.

“Rầm” !

Ta cùng Vô Mẫn Quân hung hăng ngã lên nhau.

Sau đó… Sau đó ta ngất đi.

Không bao lâu sau khi tỉnh lại, ta không nói hai lời trực tiếp nhìn lại phía Vô Mẫn Quân.

Quả nhiên, là khuôn mặt quen thuộc kia…

… Ông trời ơi…đây là tội nghiệt gì? ? ? ! ! !

Đổi tới đổi lui, ông có mệt hay không ——! ! !

***

Lần này Vô Mẫn Quân tỉnh lại trễ hơn so với ta, ta đen mặt ngồi dưới đất, chỉ cảm thấy trên trán đau nhói từng cơn.

Vết thương trên đầu ta vốn đã tốt hơn, cũng không đau nữa, nhưng hiện tại thì ngược lại… Vô Mẫn Quân bị ta đẩy như vậy, quả nhiên là đầu rơi máu chảy, hiện tại đến lượt ta lại phải chịu sự thống khổ của hắn …

Chẳng lẽ đây là cái gọi là tự làm tự chịu sao…

Ta khóc không ra nước mắt ngồi yên, Vô Mẫn Quân từ từ tỉnh lại, nhìn thấy ta, đầu tiên lộ ra vẻ không thể tin, sau đó bất đắc dĩ xoa xoa trán: “Sao lại đổi lại…”

“Còn không phải đều tại ngươi…” Ta ai oán nhìn hắn.

“Là ngươi đẩy ta đấy chứ…” Vô Mẫn Quân đen mặt nói.

Ta tức giận đánh hắn: “Còn không phải do ngươi đột nhiên nói cái gì mà hôn một cái! Ta… ta nghe xong, đương nhiên sẽ ngượng ngùng! Đương nhiên sẽ làm ra chuyện gì để che dấu một chút thôi!”

Vô Mẫn Quân lại cười rộ lên: “Ngượng ngùng… Ngươi đã có kinh nghiệm hai lần rồi.”

“… Ngươi không nhắc lại chuyện này không được sao? !” Ta càng thức đầu càng đau, đành phải khoát tay áo, “Quên đi quên đi, không nói … Ta đi tắm rửa một cái, lát nữa còn phải gặp Thái Sư.”

Vô Mẫn Quân thản nhiên nói: “Ờ, ngươi đi nhanh đi, ta cũng muốn tắm rửa, còn phải nghỉ ngơi.”

“…” Rất đáng giận, rõ ràng đây là chuyện hắn nên làm…

Ta thở phì phì đứng dậy, gọi cung nữ giúp ta rửa mặt chải đầu, sau đó đi tới ngự thư phòng. Hôm nay vô cớ không lâm triều, có lẽ sẽ có nhiều phiền toái.

Quả nhiên, lúc ta đi tới ngự thư phòng, một đống quan viên to nhỏ muốn cầu kiến đã đợi từ lâu, ta đội mũ ô sa cánh thiện để che vết thương, giả vờ giả vịt tiếp bọn họ xong, liền mang đống tấu chương về Chưởng Kiền cung, đem tấu chương quăng cho Vô Mẫn Quân.

Vô Mẫn Quân đã nghỉ ngơi cả buổi chiều, lúc này thần thanh khí sảng, ta mệt tới choáng váng hồ đồ, trực tiếp lăn lên giường, ngày thứ hai lại mang chỗ tấu chương Vô Mẫn Quân đã phê duyệt vào triều.

Tất cả lại trở về giống như trước, ta với Vô Mẫn Quân dường như càng trở nên thích ứng với thân thể cùng thân phận của đối phương, ngược lại khi trở lại thân thể của mình, lại có chút không quen… Ta nghĩ nghĩ, nhịn không được cảm thấy có chút lo lắng.

Ba tháng không tính là quá dài, nếu chẳng may ba năm, ba mươi năm sau… vẫn không đổi lại được, vậy làm sao bây giờ?

Ta nói cho Vô Mẫn Quân nghe suy nghĩ này, Vô Mẫn Quân thực bình tĩnh, chỉ nói: “Yên tâm, rồi sẽ đổi lại thôi.”

… Hắn căn bản có hiểu rốt cuộc ta nói gì không.

Quên đi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng… Ta an ủi mình.

Hôn sự đúng hẹn tới, lễ phục của ta cùng Vô Mẫn Quân đã làm xong, lúc thợ may đưa y phục tới trong cung để mặc thử, sắc mặt Vô Mẫn Quân vô cùng khó coi —— nguyên nhân là vì, thật sự là quá nặng, mũ phượng chín đỉnh kia vừa được đội lên đầu, đầu Vô Mẫn Quân lập tức bị đè xuống, đầu tiên ta cười haha, sau lập tức nhớ tới chuyện này cũng liên quan tới mình vì vậy nhanh chóng câm miệng, Quần áo trên người cũng vô cùng nặng, ta bảo Vô Mẫn Quân thử cử động cho ta xem, kết quả Vô Mẫn Quân thật bi kịch phát hiện khinh công của mình so với đứa trẻ ba tuổi còn kém hơn.

Về phần ta… kỳ thật cũng không tốt hơn, nguyên nhân… đương nhiên là tự làm tự chịu.

Bởi vì vương miện của ta cũng không nhẹ hơn chút nào, nguyên nhân là vì phải xứng đôi với cái mũ hoa lệ cực độ kia của Vô Mẫn Quân.
Bình Luận (0)
Comment