Công Chúa Quý "Tính"

Chương 79

Đối với sự vô sỉ của Vô Mẫn Quân ta mặc kệ, dù sao đêm đó Vô Mẫn Quân xác thực rất chiếu cố cảm thụ của ta, vô cùng thành thật ngủ, không có làm chuyện gì.

Ngày thứ hai cũng thế, vì thế thân thể ta hồi phục lại không ít, tới ngày thứ ba Vô Mẫn Quân nói muốn mang ta đi ra ngoài.

Ta có chút nghi hoặc, không biết muốn đi đâu, hỏi Vô Mẫn Quân, hắn lại thần thần bí bí không chịu nói cho ta biết.

Chúng ta ngồi xe ngựa, đi về phía Nam, vì thế ta đoán được là đi Nghi thành. Nửa đường lên xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, xa phu cũng xuống xe, đổi thành một nữ tử, nàng mang theo kiếm, một miếng vải đen che mặt, nhưng thân hình nàng rất đẹp, rất dễ nhận ra, ta vừa nhìn đã biết đó là Hồ Phù.

“Muốn đi tìm tiểu Hầu gia sao?” Trong lòng ta sáng tỏ, hỏi.

Vô Mẫn Quân cười cười: “Phải.”

Ta có chút kỳ quái, hỏi: “Ngươi trực tiếp nói vị trí cho Hồ Phù là được, vì sao phải đích thân chúng ta tới?”

Vô Mẫn Quân xốc màn xe lên, thoải mái ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, nhẹ giọng nói: “Phong cảnh Nghi thành đẹp.”

Ta có chút khó hiểu nhưng đại khái biết Vô Mẫn Quân có dụng ý, cũng không hề hỏi nhiều, Vô Mẫn Quân đem màn xe cuốn lên, quả nhiên phong cảnh ven đường càng ngày càng đẹp, những đóa hoa hải đường nở rộ ở hai bên đường, những đóa hoa màu tím và những đóa hoa màu lam không biết tên cũng trải dài, làn gió nhẹ thoảng qua liền tỏa ra mùi thơm ngát như thấm vào ruột gan người ta.

Từ đô thành đi tới, chúng ta đều đi theo đường nhỏ, ta đoán tiểu Hầu gia sau khi tiểu Hầu gia ở Nghi thành liền chọn chỗ vắng vẻ. Đến buổi chiều, chúng ta bỏ xe đi bộ, sau khi xuống xe cảm giác hoàn toàn khác so với khi còn ở trên xe ngựa, bùn đất mềm mại dưới chân, ánh nắng mặt trời không chói không nóng rọi xuống trên người chúng ta, vạn vật tĩnh lặng, chỉ có con ngựa phát ra hai tiếng kêu to, giống như đất trời đều an tĩnh.

Ba người ta và Vô Mẫn Quân còn có Hồ Phù cùng đi với nhau, Hồ Phù cố ý đi chậm, đi ở phía sau ta và Vô Mẫn Quân, hơi hơi cúi đầu, giống như suy nghĩ hỗn loạn, nghĩ đến trong chốc lát nàng gặp được tiểu Hầu gia, ta cũng có chút lo lắng, không biết sẽ tạo ra trường hợp kinh thiên động địa như thế nào.

Ở cách đó không xa có một gian nhà gỗ nhỏ, nhìn qua là mới xây, có chút không hợp với mọi thứ xung quanh, Vô Mẫn Quân thoáng dừng bước lại, nói: “Hẳn là chính nơi này .”

Hồ Phù dừng lại, sau đó cởi bỏ khăn bịt mặt, đi nhanh về phía căn nhà gỗ nhỏ kia.

Ta đứng ở tại chỗ, không biết là nên đi tới hay là bất động, Vô Mẫn Quân cười cười, dắt tay của ta, nói: “Cùng đi đi.”

Ta nói: “Hai người bọn họ gặp mặt, chúng ta lại tiến vào có phải không tốt hay không?”

Vô Mẫn Quân thản nhiên nói: “Không có chuyện gì.”

… Ngươi đương nhiên cảm thấy không có chuyện gì, nhưng người khác khẳng định sẽ cảm thấy chúng ta rất vướng bận đi!

Ta yên lặng đi theo Vô Mẫn Quân về phía ngôi nhà gỗ nhỏ. Hồ Phù đã đẩy cửa ra mà đi vào, ta và Vô Mẫn Quân cũng chậm rãi đi tới ngôi nhà gỗ phía trước, còn chưa đi vào, Hồ Phù đã đi ra, nàng cau mày, vẻ mặt khó hiểu nói: “Bên trong không có người.”

Vô Mẫn Quân nói: “À, vậy hẳn là bị người đưa đi rồi.”

Hồ Phù cùng ta đều ngây ngẩn cả người, nàng nói: “Đưa đi? Có ý gì? !”

Vô Mẫn Quân nói: “Lúc mà thuộc hạ ta tìm được hắn phát hiện bệnh của hắn đã nguy kịch, đại khái là do lần đó ngươi làm hắn bị thương, hắn vẫn không khỏi được, sau đó nửa chết nửa sống tới nơi này ở.”

Ánh mắt Hồ Phù mở thật to , nàng run run nói: “Ý của ngươi là… Hắn…”

Vô Mẫn Quân gật gật đầu: “Hắn đã chết, ngay ngày hôm sau sau khi ta phái người đi thông báo cho ngươi.”

Nước mắt Hồ Phù chỉ trong nháy mắt rơi xuống, giống như dòng suối nhỏ, ở dưới ánh mặt trười có chút chói mắt, nàng không nói hai lời một lần nữa xông vào gian nhà gỗ không người kia, dường như phát điên mà đi chung quanh tìm kiếm tiểu Hầu gia, ta có chút lo lắng đi tới, chỉ thấy dường như nàng không chịu tin tưởng chuyện tiểu Hầu gia đã chết này, luôn luôn mơ hồ kêu tên một người, ta không nghe được rõ ràng lắm nhưng đại khái có thể đoán được đó là tên tiểu Hầu gia.

Cuối cùng Hồ Phù tìm thấy một bức họa cuộn tròn ở trên giường tìm, nàng bỗng nhiên ngừng khóc, nói: “Chính là nàng.”

Ta nói: “Cái gì?”

Hồ Phù nói: “Khi đó hắn cũng ôm bức họa này… Hắn nói, trong bức tranh này chính là nàng, là người con gái hắn yêu nhất.”

Trước khi chết Tiểu Hầu gia lại ôm bức họa của một người con gái mà chết đi, đả kích này đối với Hồ Phù không hề nhỏ, nàng chết lặng đi tìm tung tích tiểu Hầu gia lại tìm được hắn cuồng dại đối với một người con gái khác, thật sự là thiên ý trêu người.

Hồ Phù nhắm mắt lại, nói: “Ta thật muốn nhìn, là ai có thể làm cho cái người không tim không phổi này nhớ đến…” Sau đó nhẹ nhàng dần dần mở cuộn tranh kia ra, mắt cá chân mảnh khảnh, quần áo thêu hoa, chiếc eo thon của nàng kia từng chút một hiện dần ra trước mặt chúng ta.

Cuối cùng chúng ta đều ngây ngẩn cả người.

Bởi vì nàng kia có một đôi mắt thu thủy, tay cầm đoản kiếm, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, cười như không cười chính là Hồ Phù.

Bên dưới đều một câu thơ: ta nay nhân bệnh hồn điên đảo, duy mộng người rảnh rỗi không mộng quân.

Hồ Phù đang cầm bức họa kia, ánh mắt mở thật to , hai tay hơi hơi run run, giống nhau đang bị bức họa đó thiêu đốt. Nàng cắn cắn môi, nói: “Nàng…”

Ta tuy rằng cũng ngơ ngẩn, nhưng vẫn gật đầu đáp lại nói: “Người con gái trong bức tranh thật ra là cô nương…”

Vô Mẫn Quân đứng ở bên cạnh, tuyệt không kinh ngạc, hắn nói: “Tiểu Hầu gia đã bệnh chết, ngươi không cần tự mình giết hắn. Này quốc thù gia hận đã báo, về sau tự giải quyết cho tốt đi.”

Dứt lời, Vô Mẫn Quân vươn tay kéo ta rời đi.

Ta ngơ ngác theo Vô Mẫn Quân đi ra khỏi nhà gỗ, nhưng vẫn nhịn không được quay đầu nhìn Hồ Phù, nàng vẫn ngồi ở chỗ kia, trong tay đang cầm bức họa kia, nàng quay lưng về phía chúng ta, ta cũng không biết nàng đang có vẻ mặt như thế nào, chỉ có thể nhìn thấy lưng nàng rất thẳng, giống như một pho tượng gỗ.

Ta hỏi: “Tại sao có thể như vậy chứ.”

Vô Mẫn Quân nghiêng đầu nhìn nhìn ta, hỏi: “Cái gì?”

Ta khổ sở nói: “Bọn họ rõ ràng thích nhau… Nhưng giữa bọn họ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, cho dù lúc trước nếu tiểu Hầu gia nói cho Hồ Phù biết kỳ thật người mình thích là Hồ Phù, có lẽ hai người vẫn không thể ở chung một chỗ.”

Dừng một chút, ta lại nói: “Cũng giống như chúng ta lúc trước vậy.”

Vô Mẫn Quân nói: “Vận khí của chúng ta có vẻ tốt.”

Ta ngẩn người, nói: “Vận khí có vẻ tốt?”

Vô Mẫn Quân hướng ta cười cười: “Phải, sao nào?”

Ta nói: “Không có gì, chính là cảm thấy… Phải, ngươi nói rất đúng.”

Vô Mẫn Quân nắm ta lên xe ngựa, ta có chút lo lắng cho Hồ Phù, hắn nói: “Hiện tại nàng sẽ không có khả năng muốn bỏ đi, tối nay ta sẽ phái người tìm đến nàng… Dù sao ta đoán nàng cũng sẽ không chịu đi.”

Nơi này đẹp như vậy, lại là một nơi khiến cho người ta thương âm, trong lòng ta vô cùng cảm thán, nhìn hoa hải đường cùng ngôi nhà gỗ dần dần rời xa tầm mắt thở dài.

Vô Mẫn Quân vỗ nhẹ nhẹ đầu ta, nói: “Đó là chuyện của người khác, ngươi không nên nghĩ nhiều.”

Ta nói: “Vâng…”

Vô Mẫn Quân lười biếng ngồi ở trên ghế, ta nhịn không được đi tới ôm lấy, Vô Mẫn Quân lại vươn tay ôm lấy ta trước một bước, hắn nói: “Hiện tại biết ta rất tốt, hử?”

Ta cười nói: “Đúng vậy, tuy rằng ngươi miệng tiện, tâm ngoan, bị người khác làm hỏng…”

Vô Mẫn Quân: “…”

“Nhưng ít ra ngươi thẳng thắn thành khẩn, ngươi không có chuyện gì lừa gạt ta, bao gồm chuyện ngươi thích ta, ngươi thương ta, ngươi nguyện ý thay ta sinh con.”

Vô Mẫn Quân: “…”

Hắn dừng nửa ngày, mới nói: “Vi phu miễn cưỡng nhận khích lệ của ngươi.”

Ta nở nụ cười: “Còn vi phu… Ta đây tự xưng là cái gì, lão nương?”

Vô Mẫn Quân: “…”

Hắn dựa vào đây, một nụ hôn nhẹ chạm vào bên tai của ta, đồng thời thanh âm trầm thấp mang theo ý cười vang lên: “Nương tử.”

Được rồi.

Vân Kiều ta sống mười bảy năm nay, từ nhỏ không nương, cha cũng không yêu thương, luyện võ chịu khổ, học văn đau đầu, làm người trì độn, diện mạo bình thường.

Nhưng ta đoán ở trong số chúng sinh ở đây, ta nhất định là nười may mắn nhất.
Bình Luận (0)
Comment