Khó khăn lắm mới có thể dỗ A Giản ăn cơm, Quý Thính lại chơi cùng với nó một lát, rồi mới đi vào trong cung. Tính ra đã nửa tháng nàng không vào cung, lần này nếu không phải Quý Văn bị bệnh, nàng cũng không dự định vào cung.
Xe ngựa đã sớm tới của hoàng cung, Phù Vân khoác thêm áo choàng cho nàng, đỡ nàng tới trước cửa cung: "Khi nào điện hạ đi ra, ta sẽ dẫn người đi dạo phố mua hạt dẻ xào đường."
“Ừ.” Quý Thính lên tiếng rồi tiến cung, Phù Vân đứng ở cửa cung cùng cấm vệ quân quen biết nói chuyện phiếm một lúc, cũng coi như để giết thời gian.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đúng là thời tiết đầu mùa đông, lại có tuyết khẽ rơi vào buổi sáng, thời tiết rất lạnh, sau khi Quý Thính sinh A Giản thì rất sợ lạnh, lúc này mặc dù đã mặc thêm áo choàng, tay chân cũng rất là lạnh.
Nàng đi theo cung nhân dẫn đường, muốn nhanh chóng tiến vào bên trong điện để ấm áp hơn, cho nên bước chân càng trở nên vội vã.
“Điện hạ, đi chậm một chút, cẩn thận trơn ngã.” Cung nhân tốt bụng nhắc nhở.
Quý Thính khẽ gật đầu: “Ta biết.” Mặc dù đã đáp ứng với đối phương nhưng bước chân cũng không có chậm lại.
Đi được một lúc, khi đi ngang qua ngự hoa viên, trước mắt đột nhiên xuất hiện một thân ảnh trong bộ quan phục màu đỏ tía, bước chân của nàng cũng trở nên chậm lại, trưng ra tư thái của trưởng công chúa thong thả đi về phía trước, đến khi thân ảnh kia càng ngày càng gần, đi tới trước mặt nàng, Quý Thính mới miễn cưỡng ngừng lại.
Tuy rằng cùng tại triều làm quan nhưng hai người rất ít khi chạm mặt, đến nay đã nửa năm không gặp. Nhưng chỉ trong nửa năm, nàng vẫn vậy mà hắn đã trở thành quan to nhất phẩm, tỷ lệ thăng quan so với kiếp trước còn nhanh hơn.
Quý Thính nhìn hắn chằm chằm hồi lâu, thấy hắn không có ý tứ nhường đường, liền cười như không cười hỏi: "Thân Đồ đại nhân không định nhường đường cho bổn cung sao?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thần không dám.” Thân Đồ Xuyên thờ ơ cụp mắt xuống, tránh sang một bên.
Quý Thính liếc nhìn hắn một cái, nhấc chân đi vào trong tẩm cung.
Bên trong tẩm cung đang đốt địa long, nàng vừa bước vào có thể cảm nhận rõ sự ấm áp, chính là cảm giác ấm áp cùng mùi thuốc đông y, hoàn toàn trái ngược với một người đang lạnh cóng như nàng.
Nàng thích ứng với mùi thuốc, tươi cười bước vào: "Thỉnh an Hoàng Thượng."
"Bình thân, khụ khụ..." Quý Văn lấy khăn tay che miệng, cau mày ho khan vài tiếng.
Quý Thính bưng chén trà nóng vội vàng đi tới: "Hoàng thượng năm nay làm sao vậy, sau khi bắt đầu mùa đông đã nhiễm hai đợt phong hàn."
"Có lẽ là làm việc quá vất vả, năm nay cũng không khác với mọi năm, chẳng qua bắt đầu mùa đông đã bộc phát mà thôi." Quý Văn bị bệnh mấy ngày rồi, hiện tại hai má gầy gò, dưới mắt có quầng thâm, trông vô cùng tiều tụy.
Quý Thính than nhẹ một tiếng: "Thái y viện làm ăn cái gì vậy, sao ngay cả chút bệnh vặt này cũng không trị được?"
“Không liên quan đến bọn họ, là do trẫm làm việc quá sức, không quan tâm tới bản thân.” Quý Văn thuận miệng nói.
Quý Thính phối hợp cau mày, nhân tiện tâng bốc hai câu: "Mặc dù Hoàng Thượng lo lắng quốc sự cũng không nên làm việc quá sức mới đúng, phải biết nghiêm khắc nghĩ cho bách tính lê dân vẫn còn đang trông cậy vào Hoàng Thượng."
Quý Văn lại ho khai vài tiếng: "Trong lòng trẫm đều biết."
Quý Thính nhướng mày, cũng không biết nên nói tiếp như thế nào, ngay khi nàng đang suy nghĩ xem có nên bắt đầu chủ đề khác hay không, Quý Văn chủ động lên tiếng trước: "Vừa rồi Thân Đồ ái khanh mới đi ra, người có bắt gặp hắn hay không?"
"Bẩm Hoàng Thượng, ở ngự hoa viên có chạm mặt, còn chặn lại không chịu nhường đường, nếu không phải thần nói hắn hai câu chỉ sợ hắn còn tiếp tục chắn đường." Quý Thính thản nhiên trả lời.
Quý Văn bật cười nhưng sau đó lại liên tục ho khan, y vội vàng che miệng lại vì tiếng ho xuyên thấu tim, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng ngừng lại: "... Từ trước đến nay hắn luôn khiêm tốn và lễ độ, nếu không phải hoàng tỷ xúc phạm hắn tàn nhẫn như vậy, hắn cũng không làm ra những việc như vậy."
"Ồ? Thần đắc tội với hắn khi nào?" Quý Thính hỏi lại.
Quý Văn thích thú nhìn về phía nàng: "Biết rõ còn cố ý hỏi, không nhắc tới chuyện người đem hắn đánh tới gần chết ném ra khỏi phủ, mùa đông năm ngoái khi hắn hoàn thành xong việc ở Định Viễn muốn tới cáo biệt, người không những không muốn nhìn thấy hắn còn muốn hắn đứng ở bên ngoài nửa ngày, loại chuyện nhục nhã này đặt ở trên người ai chỉ sợ là sẽ phải nhớ cả đời."
“Vậy thì nhớ kỹ, thần còn phải sợ hắn sao?” Quý Thính nhất định không chịu phục.
Quý Văn mừng rỡ khi thấy hai người nảy sinh mâu thuẫn, nghe vậy cũng chỉ gật đầu.
Bên trong tẩm cũng lại trở nên yên tĩnh, Quý Thính bị mùi thuốc đông y tràn ngập trong phòng làm cho nhức đầu, đến nơi chưa được bao lâu thì nghĩ cách kiếm cớ rời đi, cũng không đợi nàng kịp nghĩ ra, Quý Văn đột nhiên lên tiếng: "Trẫm dự định phúc thẩm lại vụ án Thân Đồ Sơn muwy phản, người cảm thấy thế nào?"
Quý Thính dừng một chút, sau một lúc lâu nhịp tim đột nhiên đập loạn lên. Nàng trầm mặc một hồi, mới bật cười thành tiếng: "Hoàng Thượng phúc thẩm lại vụ án này, chính là không muốn nhìn thấy trên lưng ái khanh phải đeo cái danh phản tặc?"
“Không hẳn, chỉ là gần đây trẫm xem qua hồ sơ, cảm thấy việc này có rất nhiều nghi hoặc, cho nên muốn phúc thẩm mà thôi.” Quý Văn từ tốn trả lời.
Quý Thính có chút mất kiên nhẫn: "Người là Hoàng Thượng, muốn phúc thẩm lại vụ án nào, phúc thẩm như thế nào không cần hỏi ý kiến thần."
“Người đây là thái độ gì?!” Quý Văn cau mày.
Quý Thính mím môi: "Vi thần biết tội."
"Được rồi, trẫm biết ngươi tâm trạng không tốt, chuyện phúc thẩm trẫm sẽ đích thân đi làm, nếu ngươi không muốn xem, mấy ngày này trở về nghỉ ngơi, đợi sau khi phúc thẩm xong thì vào triều, coi như nghỉ ngơi một thời gian.” Quý Văn không nhanh không chậm nói.
Quý Thính bình tĩnh nhìn về phía y, cũng đã hiểu ra, không ngờ lại sợ nàng quấy rầy chuyện phúc thẩm. Nàng che giấu sự giễu cợt trongđáy mắt, đứng dậy cúi đầu: "Vâng, đa tạ Hoàng Thượng."
Dứt lời lại giả bộ quan tâm vài câu, khi nhìn thấy Quý Văn lộ ra vẻ mệt mỏi liền cáo từ.
Nàng ra ngoài cửa cung, Phù Vân vốn đã đợi sẵn, vội vàng đỡ nàng lên xe ngựa: "Hoàng Thượng thế nào?"
“Không sao, một chốc cũng không chết được.” Quý Thính đáp.
Phù Vân thở dài một tiếng: "Đúng là khiến người thất vọng rồi."
Khi hai người nói ra những lời đại nghịch bất đạo này, tay phu xe cũng không run lấy một cái, hiển nhiên là đã quen.
“Đúng rồi, Hoàng Thượng đã cho ta nghỉ vài ngày, mấy ngày này ta lại có thêm thời gian để ngủ.” Quý Thính nói thêm một câu.
Phù Vân sửng sốt một chút: "Sao đột nhiên lại có chuyện tốt như vậy?"
“Ai biết được, hắn vui lòng muốn cho ta nghỉ ngơi, ta đây còn có thể cự tuyệt?” Quý Thính thoải mái dựa vào chiếc ghế dài mềm mại.
Khóe miệng Phù Vân giật giật, không nói thêm lời nào nữa.
Xe ngựa nhanh chóng chạy tới phủ trưởng công chúa, chuẩn bị về đến nhà, Phù Vân đột nhiên nói: "Điện hạ đã hơn một năm không vào triều, người không biết còn tưởng rằng người ở nhà nhàn rỗi."
Quý Thính mãn nguyện ăn điểm tâm: "Rảnh rỗi có sao đâu?"
"Đương nhiên là tốt rồi, A Giản thích nhất là ở cùng với điện hạ," Phù Vân nói xong dừng lại một chút, nhịn không được lại lẩm bẩm một câu, "Khi nghĩ đến Hoàng Thượng cố ý lạnh nhạt với điện hạ, trong lòng ta liền cảm thấy không thoải mái."
Quý Thính khẽ cười một tiếng: "Hắn vẫn luôn cảm thấy ta không vừa mắt, không phải ngươi không biết."
"Ta biết! Nhưng ta cũng biết trước kia hắn cũng chỉ có thể dựa vào điện hạ, mặc dù nhìn điện hạ không vừa mắt nhưng cũng không dám đối đãi lạnh nhạt với điện hạ. Nhưng hôm nay khi có chỗ dựa mới, cảm thấy không cần đến điện hạ nữa cho nên mới trắng trợn lạnh nhạt với điện hạ như vậy, hiện giờ không có việc gì còn tìm cớ không cho điện hạ vào triều, không phải là muốn khiến điện hạ mất quyền sao?” Phù Vân càng nói tâm trạng càng trở nên tồi tệ.
Quý Thính nghe xong, cảm thấy buồn cười nhìn về phía hắn: "Không ngờ ngươi nói một đống chuyện hỗn tạp như vậy, cuối cùng người oán giận vẫn là Thân Đồ Xuyên?"
"Chẳng lẽ không đúng sao? Hoàng thượng ..." Giọng của Phù Vân vô thức nhỏ dần xuống, "Hoàng Thượng là một kẻ tầm thường, nếu không có người giúp hắn, hắn cũng không ngồi vững trên ngôi vị hoàng đế, nếu không có Thân Đồ Xuyên, hiện giờ điện hạ vẫn là trọng thần triều đình như trước kia."
“Cho dù có Thân Đồ Xuyên, ta cũng vẫn là trọng thần triều đình.” Vẻ mặt Quý Thính không thể giải thích được.
Phù Vân buông tiếng thở dài: "Chuyện này sao có thể giống nhau, trọng thần triều đình quan tâm tới mọi việc với trọng thần triều đình mặc kệ mọi chuyện, có thể giống nhau được sao?"
Quý Thính nghe xong thở phào nhẹ nhõm: "Chuyện này ngươi cũng hiểu sao?"
"Đương nhiên là ta hiểu," Phù Vân không phục, "Điện hạ, người cũng đừng không hoảng không vội như vậy, đợi đến một ngày bị người ta giẫm dưới chân, người nhất định sẽ hối hận."
Quý Thính cứng họng: "Thân Đồ Xuyên? Hắn có năng lực này sao?"
"Tại sao hắn lại không có?! Vụ án lừa đảo mà hắn điều tra lần trước, liên lụy tới mười mệnh quan triều đình, người sáng mắt vừa nhìn đã biết, bị tra án đều là những phe cánh khác, hắn điều tra chỉ muốn loại trừ phe đối lập", Phù Vân lầm bầm hai tiếng, "Năng lực của hắn còn hơn những gì điện hạ nghĩ!"
Quý Thính bị y cằn nhằn suốt dọc đường nói tới mức đau đầu, đành phải giả vờ buồn ngủ, nằm trên ghế dài êm ái không chịu mở mắt, lúc này Phù Vân đắp chăn cho nàng rồi thành thành thật thật ngậm miệng lại.
Khi trở về phủ, Quý Thính đột ngột ngồi dậy, chạy ra khỏi xe ngựa trong ánh mắt hết sức kinh ngạc của Phì Vân, đi tìm A Giản của nàng chơi một lúc, đương nhiên Phù Vân đối với nàng cũng không có biện pháp nào.
Khi nàng chạy vào trong nhà, A Giản đang bò lổm ngổm dưới đất, vừa nhìn thấy nàng thì hét lên thích thú, giống như một con chuột bò về phía nàng.
Quý Thính cười cười ôm lấy cái thứ nhỏ đang bò đến dưới chân mình: "Đồ ngốc, một tuổi rồi vẫn không biết đi."
“Nương, nương nương!” A Giản vui mừng tới nỗi nước dãi đều chảy ra, nhe bốn chiếc răng nhỏ mới mọc ngây ngô cười với Quý Thính.
Quý Thính hôn lên khuôn mặt mềm mại như đậu hũ của nó, sau khi ôm nó lên giường đưa cho nó một quả táo, nó lập tức ôm lấy mà nhấm nháp, tuy rằng không nhấm nháp ra được cái gì nhưng cũng không hề ảnh hưởng tới tâm trạng của đứa nhỏ.
Quý Thính thầm đánh giá đứa nhỏ, thật lâu không khỏi lẩm bẩm một câu: "Gương mặt này của con rốt cuộc là giống ai đây?"
Thật sự không khoa trương chút nào khi nói A Giản là con búp bê sữa xinh đẹp nhất mà nàng từng thấy, nhưng ngạc nhiên nhất khi đứa nhỏ không giống nàng cũng không giống Thân Đồ Xuyên, đến khi lớn lên nhất định sẽ rất xinh đẹp, nếu không phải tự mình nuôi nấng, nhìn thấy nó từng chút từng chút một lớn lên tới dáng vẻ như hiện tại, nàng thật sự sẽ nghi ngờ có khi mình ôm nhầm.
“Nương nương!” Quả táo của A Giản rơi xuống đất, chu miệng làm nũng với Quý Thính.
Quý Thính chọc vào mặt nó, nhặt táo, rửa sạch rồi trả lại.
Khi nàng cùng A Giản đang tận hưởng những ngày tháng vui vẻ, trong cũng đột nhiên ban xuống một thánh chỉ, phải phúc thẩm lại vụ án Thân Đồ Sơn mưu nghịch, khi tin tức đến phủ trưởng công chúa, ngay cả Phù Vân luôn tỏ ra khó chịu với Thân Đồ Xuyên, cũng không nói bất cứ điều gì, chỉ trầm mặc một hồi sau đó buông một tiếng thở dài: "Hy vọng Thân Đồ lão tiên sinh sớm ngày có thể rửa sạch oan sai."
Quý Thính đang dạy A Giản tập nói, nghe nha hoàn bẩm báo xong một hồi lâu cũng không hoàn hồn lại.
“Gia gia…"