Công Chúa Tại Thượng

Chương 185

Cứ như thế, Phù Vân chuyển đến phủ trưởng công chúa, thấy khoa cử sắp tới, mỗi ngày vùi đầu vất vả học tập, gần như rất ít khi tiến cung. Lúc y ở trong cung, Quý Thính không cảm thấy gì cả, nhưng y vừa đi cái là nàng cảm thấy trong cung đột nhiên quạnh quẽ.
 
“Trước kia không thấy hắn cố gắng gì cả, sao vừa ra khỏi cung đột nhiên đổi tính, sáng sớm ta bảo người đi mời hắn mà hắn từ chối luôn, bảo là muốn tập trung ôn tập, không phải vẫn giận ta đó chứ?” Quý Thính lải nhải oán giận.
 
Lỗ tai Trương quý phi sắp đóng kén luôn rồi, nàng ấy chậm rãi cầm chén trà lên nhấp một ngụm: “Hoàng thượng, người đã nói suốt nửa canh giờ rồi, không thấy mệt hả?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Mệt chứ.” Quý Thính chán nản rót một chén trà, uống hết một chén rồi đặt xuống, “Nhưng không phải vì trong lòng ta không thoải mái mới tìm người tâm sự đó sao.”
 
“Hắn bằng lòng nỗ lực, chẳng lẽ không phải chuyện tốt? Người có gì mà không thoải mái?” Trương quý phi nhướng mày.
 
Quý Thính than nhẹ một tiếng: “Ta cũng không biết, chỉ... Dự Chi ở bên ngoài, Chử Yến vẫn ở phủ trưởng công chúa, bây giờ Phù Vân cũng chuyển ra khỏi cung, cứ như một gia đình lớn đột nhiên tan tác vậy, trong lòng ta khó chịu không nói ra được, không muốn thay đổi nhưng lại không thể không chấp nhận sự thay đổi này.”
 
Sau khi Phù Vân đi, đã mấy ngày nàng ngủ không ngon rồi.
 
Trương quý phi mím môi, dường như có chuyện gì muốn nói với nàng nhưng cuối cùng chỉ thở dài an ủi: “Con người sống một đời, sao có thể luôn luôn bất biến chứ, thế chẳng phải sẽ thành ao tù nước đọng ư? Chỉ cần trái tim bên nhau thì không cần biết người ở nơi nào, các người đều là một gia đình.”
 
“...Ta hiểu cái lý này nhưng ta khó chịu.” Quý Thính phiền muộn nằm nhoài ra bàn, cắn môi không nói nữa.
 
Trương quý phi động viên vỗ lưng nàng: “Làm hoàng đế rồi, sao tính nết vẫn trẻ con thế hả, đến A Giản còn biết cậu Phù Vân của nhóc phải theo đuổi tiền đồ mà vui thay cho cậu mình, người lại ở đây rầu rĩ không vui.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ta sẽ mau chóng điều chỉnh tốt.” Quý Thính thở dài, mở to mắt lười biếng nhìn Trương quý phi, “May mà trong cung còn ngươi, lúc nào trong lòng ta không thoải mái còn có thể tìm ngươi trò chuyện, nếu không một đống phiền muộn không biết xả đi đâu.”
 
Trương quý phi mỉm cười: “Xem ra ta cũng quan trọng lắm đó.”
 
“Đương nhiên quan trọng rồi, ngươi là người nhà của ta.” Quý Thính nắm chặt tay nàng ấy, “Đúng rồi, hôm nay ngươi gọi ta đến, có chuyện gì sao?”
 
“...Không có chuyện gì gấp cả, qua một khoảng thời gian nữa ta lại nói.” Trương quý phi nói qua loa, tỉnh bơ đổi đề tài, “Nếu ta là người nhà, vậy người có nghe lời ta không?”
 
“Nghe chứ, ngươi muốn nói gì?” Quý Thính ngồi thẳng dậy.

 
Trương quý phi kéo nàng đi đến bên giường: “Không muốn nói gì hết, chỉ muốn người ngủ một giấc thật ngon, người bảo mấy ngày nay đều không nghỉ ngơi đàng hoàng, đúng không?”
 
Quý Thính dở khóc dở cười: "Ta không ngủ được."
 
“Thử xem sao, ngộ nhỡ ngủ được thì sao?” Trương quý phi nói xong thì đẩy nàng lên giường, nàng ấy kéo chăn lên đắp cho nàng.
 
Quý Thính ngoan ngoãn để lộ cái đầu, trơ mắt nhìn nàng ấy: “Thực sự không ngủ được.”
 
“Người nhắm mắt lại trước, không nói gì, cũng đừng nghĩ gì, nếu nửa canh giờ sau vẫn không ngủ được thì dậy nghĩ cách khác.” Trương quý phi ngồi xuống cạnh giường, nhẹ nhàng quạt cho nàng, “Ta ở đây với người, không đi đâu hết.”
 
Quý Thính thở dài, nghe theo lời nàng ấy bảo, ban đầu trong đầu vẫn cứ loạn tùng phèo, từ từ suy nghĩ chậm lại, sau đó thì không biết gì nữa.
 
Trương quý phi thấy nàng ngủ thiếp đi thì rón rén thêm một chút hương an thần vào lư hương, quay đầu nhìn đồ nữ trang được thu dọn gọn gàng trong góc, nhẹ nhàng thở dài một hơi. Thôi, bây giờ tâm trạng nàng không tốt, nếu nàng ấy nói muốn xuất cung du lịch, e là ép nàng phát điên luôn.
 
Nhờ phúc của hương an thần, Quý Thính ngủ thẳng đến sẩm tối, mơ màng sắp dậy thì ngửi thấy mùi bánh thơm ngọt, lúc thì nàng cảm thấy rất chân thực, lúc lại thấy mờ mịt.
 
Ý thức như ngâm trong nước ấm, giãy dụa một lúc cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Nàng mở mắt ra, im lặng một lát rồi ngồi dậy.
 
“Hoàng thượng, người dậy rồi?” Cung nữ thân cận của Trương quý phi nhẹ nhàng cúi đầu với nàng, “Thái phi nương nương đang hấp bánh ngọt cho người, chờ một chút nữa là có thể ăn rồi.”
 
Quý Thính chớp mắt: “Thật sao, thế thì ta phải đi nếm thử.”
 
“Nô tỳ hầu hạ người thay y phục.” Cung nữ mỉm cười dìu nàng.
 
Quý Thính lười biếng đứng dậy, khóe mắt đột nhiên liếc thấy thứ bên trong góc, dừng một chút ngờ vực hỏi: “Đó là gì?”
 
Cung nữ liếc mắt nhìn, nhất thời hơi do dự có nên nói thật hay không, biểu cảm ấy của nàng ta lọt thỏm trong mắt Quý Thính, Quý Thính nhíu mày trực tiếp đi tới, thấy đó là bao quần áo thì ngẩn người.
 
“Hoàng thượng?” Cung nữ dè dặt gọi nàng một tiếng.

 
Quý Thính đột nhiên nhớ tới dáng vẻ muốn nói lại thôi của nàng ấy ngày hôm nay, bởi vì lúc đó bản thân nàng đang đắm chìm trong cảm xúc không tốt nên không để ý, giờ nhớ lại đúng là mình đã sót mất. Nàng mím môi, thay y phục xong thì đi thẳng tới gian bếp nhỏ của viện.
 
Lúc này trong nhà bếp đã thắp đèn, toàn bộ gian nhà đều sáng trưng, nàng còn chưa đến gần đã nhìn thấy cửa sổ in bóng hai người một lớn một nhỏ, sau đó nàng nghe thấy tiếng cười khanh khách của Trương quý phi và A Giản.
 
“Thằng nhóc con, thực sự càng ngày càng biết cách lấy lòng người ta mà.” Trương quý phi oán trách, “Ở Ngự Thiện Phòng có tay nghề ai không giỏi hơn ta chứ, con lại dám nói bánh ngọt ta làm ngon nhất trong cung.”
 
“Vốn dĩ là thế mà, A Giản chưa bao giờ lừa gạt người khác.” Gần đây A Giản càng ngày càng khéo ăn khéo nói, thường dỗ người ta không biết Đông Nam Tây Bắc luôn.
 
Quý Thính vẫn hay nghi ngờ, không hiểu sao mình và Thân Đồ Xuyên lại sinh ra đứa trẻ dẻo miệng như thế... Chẳng lẽ thứ gì lên tới đỉnh đều phản ngược? Nghĩ đến nguyên nhân này, đáy mắt nàng tràn đầy ý cười.
 
Một lớn một nhỏ trong phòng vẫn đang tán gẫu, hình như A Giản ăn gì đó, lúng búng nói: “Dì ơi, cái này tên là gì vậy ạ, ngon quá đi.”
 
“Bánh gạo Dingsheng, một loại bánh ngọt ở Giang Nam.” Trương quý phi trả lời.
 
A Giản càng thêm hiếu kỳ: “Giang Nam? Ở đó vui không ạ?”
 
“Khi còn bé dì theo cha mẹ đến đó một lần, không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ rằng phong cảnh nơi ấy đẹp như tranh vẽ, núi non sông nước dạt dào ý thơ.” Trong lời Trương quý phi thoáng qua mấy phần ngóng trông.
 
Nụ cười trên môi Quý Thính dần dần phai nhạt, nghe A Giản quấn lấy Trương quý phi hỏi chuyện Giang Nam, nàng nghe một lúc rồi đi vào trong phòng.
 
“Nương.” A Giản ngoan ngoãn gọi một tiếng.
 
Quý Thính nở nụ cười: “Từ xa đã nghe thấy hai người đang nói chuyện rồi, có phải lén lút nói xấu ta không đó?”
 
“Ai dám nói xấu người chứ.” Trương quý phi liếc nàng.
 
A Giản vội vàng giải thích: “Không nói nương đâu, đang nói về Giang Nam cơ ạ.”
 

“Giang Nam?” Quý Thính nhìn về phía Trương quý phi.
 
Vẻ mặt Trương quý phi thoáng mất tự nhiên, ho một tiếng nói: “Cũng chỉ nói vài ba câu chơi chơi thôi.”
 
“Đó quả là địa phương tốt, ở đó ta có một toà trạch viện nhưng không có cơ hội đến đó ở mấy ngày, đúng là tiếc.” Quý Thính nói xong buông tiếng thở dài, đột nhiên nhìn về phía Trương quý phi, “Hay là ngươi thay ta đến đó ở một thời gian đi?”
 
“Ta?” Trương quý phi ngạc nhiên.
 
Quý Thính gật đầu: "Đúng vậy, ngươi vẫn luôn bức bối ở trong cung, chắc cũng thấy chán, chi bằng ra ngoài một chuyện, ngươi thấy thế nào?”
 
“...Ta là thái phi, sao có thể tùy tiện đi lại.” Trương quý phi mờ mịt chốc lát rồi hoàn hồn, “Hơn nữa hôm nay người còn chua xót vì Phù Vân đi rồi, nếu ta cũng đi thì chẳng phải người sẽ khóc luôn sao?”
 
Nàng ấy nói xong đột nhiên im lặng, sợ Quý Thính nhận ra tâm tư lúc trước của mình.
 
Quý Thính liếc nàng ấy một cái: “Ta còn A Giản mà, ngày nào Thân Đồ Xuyên cũng vào cùng thăm ta, thế nào cũng không buồn chán đâu.”
 
Trương quý phi nhíu mày, hồi lâu sau đột nhiên hỏi: “Không phải người nhìn thấy bao quần áo của ta rồi đó chứ?”
 
Quý Thính không nói gì.
 
Trương quý phi than thở: “Ta biết ngay mà, nếu không sao tự nhiên người lại nhắc đến việc này được, ta không đi, dáng vẻ này của người bây giờ bảo ta yên tâm thế nào được.”
 
Quý Thính mỉm cười nắm chặt tay nàng ấy: “Có gì mà không yên tâm chứ, qua hai ngày nữa là tế tự rồi, là thời điểm bận rộn nhất trong năm, ta cũng không rảnh sầu cảm xuân đi thu đến nữa.”
 
Trương quý phi há miệng muốn nói gì nữa, A Giản đột nhiên mở miệng: “Dì ơi, người đi Giang Nam, có đồ ăn ngon hay đồ chơi gì nhớ mua cho con nhé, nếu có mặt nạ thú vị cũng mua cho con một ít.”
 
“Dì con thương con nhất, chắc chắn đồng ý mua cho con.” Quý Thính lập tức nói.
 
A Giản tiếp lời ngay: “Con cảm ơn dì ạ!”
 
Trương quý phi dở khóc dở cười: “Ta còn chưa nói có đi hay không, mẹ con hai ngươi đã quyết định luôn cho ta rồi?”
 
“Chuẩn bị bao quần áo xong cả rồi, ngươi còn do dự cái gì?” Quý Thính liếc nàng ấy một cái.
 
Trương quý phi mím môi: "Nhưng ta là thái phi...”

 
“Ta không định để ngươi làm thái phi cả đời...” Quý Thính ngắt lời nàng ấy, “Lúc trước vẫn chưa sắp xếp thân phận mới cho ngươi là vì bản thân ngươi không có gì muốn làm cả, bây giờ có rồi thì không thể dùng thân phận quả phụ để vây nhốt ngươi cả đời.”
 
Trương quý phi sửng sốt: "Ý của ngươi là?”
 
“Giao cho ta.” Quý Thính nháy mắt một cái, “Ta đã nói rồi, phải cho ngươi một cuộc sống thoải mái, phóng khoáng.”
 
Sáng sớm hôm sau, có người phát hiện Trương thái phi uống thuốc độc tự sát, trong di thư viết vì thương nhớ tiên đế tối đêm không thể chợp mắt nên đi theo người, nhất thời trong ngoài hoàng thành đều cảm khái tấm lòng trung nghĩa, Quý Thính hạ chỉ hậu táng ở hoàng lăng, từ đó trên thế gian không còn Trương thái phi thủ tiết, chỉ còn Trương Yên Nhi thoải mái mà sống.
 
Trong hoàng cung treo cờ trắng ba ngày, ba ngày sau khôi phục như thường, tựa như việc nàng ấy chết không gây nên chút xíu gợn sóng nào cả.
 
...Chỉ có một mình Quý Thính khóc ngất trong lòng Thân Đồ Xuyên.
 
Thân Đồ Xuyên vô cùng đau đầu: “Muốn nàng ấy giả chết rời đi là nàng, khóc lóc không ngừng cũng là nàng, rốt cuộc nàng muốn thế nào mới được?”
 
“Ta muốn nàng ấy được như ý nguyện, cũng muốn nàng ấy ở trong cung mãi với ta.” Quý Thính cố tình gây sự.
 
Thân Đồ Xuyên mặt không cảm xúc: “...Nói gì đó có thể thực hiện được đi.”
 
“Ta muốn chàng làm hoàng hậu.” Quý Thính nước mắt rưng rưng nhìn hắn.
 
Thân Đồ Xuyên trầm mặc: “Nàng nói gì?”
 
“Bọn họ đều đi rồi, từ khi A Giản hiểu chuyện cũng dọn tới Đông Cung, ta chỉ có chàng thôi.” Quý Thính túm lấy ống tay áo hắn không chịu buông, “Nhất định phải để chàng tiến cung, ta không muốn ở một mình.”
 
“Nếu ta không từ quan thì sợ không vào cung được.” Thân Đồ Xuyên không chút dao động. Bây giờ hắn đi tới nước này, thế lực phức tạp rộng khắp, nếu không thể từ quan chỉ có thể tìm cách khác.
 
Quý Thính khịt mũi: “Ta chỉ biết ta muốn chàng tiến cung, nếu bọn họ dám phản đối, ta không làm hoàng đế nữa!”
 
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn nàng, đột nhiên có chút hối hận không đuổi đám người kia đi sớm, nếu không thì cũng không cần lén lút qua lại không danh không phận một năm qua.
 
Cùng lúc ấy Trương Yên Nhi và những người ở phủ trưởng công chúa đồng thời hắt xì hơi một cái.

 

Bình Luận (0)
Comment