Công Chúa Thành Vương Phi

Chương 123

Lung Nguyệt ngồi xuống, không cần nàng mở miệng, đã nghe Tẩy Bích cười gằn hỏi: "Ngươi có thể làm gì, để Vương phi cho ngươi ở lại?"

"Ta... Ta cũng từng là... Cô nương gia đình giàu có, chỉ... trong nhà... Biến cố mới rơi vào như vậy..." Nữ tử này nhìn lén Lung Nguyệt một chút, thấy nàng cao cao tại thượng ngồi đàng hoàng trong ghế dựa mềm, trên khóe môi cong, mắt phượng híp lại, rõ ràng là đang cười, nhưng càng làm mình cảm thấy cả người rét run. Nhưng mà, vì tương lai của mình, nàng ta nuốt nước miếng một cái, nhắm mắt nói tiếp: "Lúc ta còn ở khuê phòng, cũng được danh sư chỉ điểm, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông."

Nói lời này xong, nàng ta thở dài một hơi sau khi, còn có từng tia từng tia kiêu ngạo đảo qua mấy tiểu nha đầu bị lưu lại kia, dường như khoe khoang, cũng giống như xem thường.

"A!" Lung Nguyệt thấy nàng ta gập ghềnh trắc trở nói xong, dĩ nhiên có sức lực như vậy, vui vẻ, hỏi: "Ngươi biết ta chọn người làm gì không?"

"... Là nha đầu..." Nữ tử quỳ xuống kia do dự trả lời.

"Hừm, vẫn không tính là quá hồ đồ." Lung Nguyệt híp mắt phượng gật gù, "Bổn cung hỏi lại ngươi, nha đầu biết cầm kỳ thư họa, ngâm thơ đối câu có tác dụng gì?"

"Ta... Ta sẽ đọc viết... Có thể... Trong thư phòng hầu hạ Vương gia..." Nha đầu kia trả lời.

Mấy người Hoán Ngọc nghe nói, lửa giận bốc lên, thầm nói: Tốt! Thế này sao lại là làm nha đầu, rõ ràng là tự tiến cử lên giường mà!

Mới vừa muốn tiến lên quở trách, đã thấy chủ tử nhà mình quét các nàng, trong nháy mắt lui xuống, chỉ đứng một chỗ sinh hờn dỗi.

Chỉ nghe Lung Nguyệt hỏi: "Làm đại nha hoàn thư phòng? Ngẩng đầu lên để ta nhìn nhìn!"

Nha đầu kia nghe lời hơi ngẩng đầu.

"Hừm, trang dung thật là chỉnh tề, cũng có ý vị thư hương..." Lung Nguyệt dường như thoả mãn khẽ gật đầu một cái.

Nha đầu kia cho là có cửa, vừa muốn tạ ân, lại nghe Lung Nguyệt chuyển đề tài, giọng nói mang theo lạnh lẽo, hỏi: "Ngươi biết thư phòng Vương gia là nơi trọng địa, không phải người bình thường có thể vào. Một tiểu nha đầu mới đến như ngươi đã vọng tưởng muốn tiến vào thư phòng, là có ý gì?"

Lời Lung Nguyệt tuy mịt mờ nhưng cũng chụp lên đỉnh đầu nàng ta cái mũ "Gian tế".

Mà lời ấy khiến bà tử một bên nghe xong cũng cả kinh trong lòng, mồ hôi lạnh chảy xuống cổ, thầm nghĩ trong lòng: Chuyện này... Này nếu phải... Mình chẳng phải là sẽ bị tội liên đới...

"Ta... Ta không có... Ta, không phải..." Nha đầu kia vội vàng lắc đầu biện giải, nói: "Ta... Ta chỉ là ái mộ vương gia hồi lâu... Chỉ là muốn làm nô tỳ... Phụng dưỡng Vương gia, cũng... Cũng không phải là có mưu đồ..." Dứt lời, chỉ cắn khóe môi, rơi lệ.

Đào Châu nghe nói, cuối cùng không thể nhịn xuống lửa giận trong lòng, lạnh lùng nói: "Muốn làm nô tỳ, nhưng luôn mồm luôn miệng tự xưng "Ta" với Vương phi, là quy củ nhà ai?"

"Ta... Nga, không, là nô tỳ nhất thời tình thế cấp bách nói lỡ..." Nha đầu kia vội vã trả lời.

Đã thấy Lung Nguyệt nhìn cũng không nhìn nàng ta nữa, đứng dậy, nhìn bà tử nói: "Mang về thôi! Nhớ giáo dục, ngày sau gặp chuyện sợ là ngươi cũng không thể thoát tội!"

"Dạ! Dạ! Lão nô nhất định quản giáo lại, mong Vương phi đại nhân đại lượng đừng nổi giận..." Bà tử có lẽ là bị tình cảnh trước mắt này làm sợ, càng nói càng không biết lựa lời tự xưng "Lão nô".

"Ân!" Lung Nguyệt nhẹ đáp một tiếng, xem như động viên, Hoán Ngọc đỡ lấy tay nàng xoay người ra khỏi phòng khách tây.

Lại nghe phía sau có giọng nữ bi thương thê thảm truyền đến, "Vương phi ngươi chỉ một tỳ nữ hầu hạ Vương gia cũng không chịu cho sao? Ngươi nên biết ghen tị là thất xuất chi điều!"

Lung Nguyệt nghe nói, ngừng bước, chậm rãi xoay người, khẽ hỏi: "Ngươi vừa mới xưng hô ta như thế nào?"

"Vương... Vương phi..." Nha đầu kia chỉ cảm thấy giống như tiên tử người lúc trước, đôi mắt dường như ngàn năm hàn băng, khiến nàng không ngừng run lên.

"Ngươi có biết lúc ta trong khuê phòng xưng hô thế nào không?" Dứt lời, Lung Nguyệt cũng không dừng lại.

Chỉ để lại nha đầu kia co quắp trên đất, trong miệng nói: "Công chúa... Công chúa..." Nàng ta đã quên Tĩnh Bắc Vương phi là công chúa tôn quý nhất Đại Chiêu Quốc. Khai quốc tới nay có vị Phò mã nào nạp thiếp? Tuy có nha đầu thông phòng, cũng đuổi trước kết hôn rồi, "Thất xuất chi điều" đối với công chúa chỉ là trò cười.

Nhớ lúc đầu mình là tiểu thư con vợ cả nhà đại quan tam phẩm, dùng thủ đoạn thế nào cũng không thể vào mắt Tĩnh Bắc Vương gia. Bây giờ chán nản thành tội thần chi nữ, chỉ làm bưng trà dâng nước nha đầu cho hắn cũng là hy vọng xa vời.

Nhìn bóng người thướt tha của Tĩnh Bắc Vương phi dần dần đi xa, trong lòng có tâm trạng không nói ra được, là ước ao? Là đố kỵ?

Mà những tâm trạng này của nàng ta nhưng không ở trong phạm vi cân nhắc của Lung Nguyệt.

Trong lòng Lung Nguyệt oán thầm: Đây tất nhiên là hoa đào nát không biết rước lấy từ nơi nào của Bùi Nguyên Tu.

Lúc ngẩng đầu, đã thấy Bùi Nguyên Tu đứng cách mình vài bước xa, đang nhìn nàng cười. Đi tới hai bước, phúc thân cười hỏi: "Vương gia tới khi nào vậy?"

"Đến một thời gian đủ uống nửa chén trà!" Bùi Nguyên Tu vẫn mỉm cười, trong mắt toát ra một tia trêu tức.

"Ha ha!" Lung Nguyệt nghe nói thì không biết nói thế nào cho phải, chỉ thầm nghĩ trong lòng: Trong kinh làm công chúa điêu ngoa một hồi bị Bùi Nguyên Tu nhìn thấy vững vàng, bây giờ lại làm "Đố phụ" một hồi lại bị bắt tại trận, đây đúng là xuất môn bất lợi mà! Nàng muốn làm thê tử đoan trang rộng lượng hiền lương như Hoàng hậu vậy, có còn cơ hội cứu vãn không?

Nhưng mà, trong lòng Bùi Nguyên Tu rất là vui mừng. Hắn vừa mới với nghị sự xong xuôi với các phụ tá tiên sinh ở thư phòng ngoại viện, nhớ tới hôm nay nàng để Bùi Tiểu tìm người môi giới đến, muốn chọn nha đầu thô sử. Chỉ nghĩ đến xem tiểu nữ tử này chọn làm sao một lần, có thể có biện pháp mới mẻ. Dưới chân dường như bị Lung Nguyệt cột dây thừng, chạy đến phòng khách tây.

Vừa vặn nghe thấy Lung Nguyệt đối thoại với nha đầu không biết toát ra từ đâu kia. Lung Nguyệt lạnh nhạt nhưng không * giọng điệu, lại để hắn nghe ra mấy phần ghen tuông. Trong lúc nhất thời, trong lòng Bùi Nguyên Tu vui mừng không ngớt, cảm giác bị tiểu nữ hài "Chiếm lấy" thực là không tệ.

Cũng không để ý trường hợp, chỉ kéo Lung Nguyệt nhẹ nhàng nói: "Ta đến xem Vương phi có hết bận chưa, tới đón Vương phi về!"

Mặt Lung Nguyệt ửng đỏ, nói "Làm phiền Vương gia!"

Hai vợ chồng trở lại Bích Thương Viện, chỉ ngồi chốc lát, thì thấy Bùi Tiểu tìm đến, nói thầm mấy câu bên tai Bùi Nguyên Tu.

Mày kiếm Bùi Nguyên Tu nhíu lại, nói với Lung Nguyệt: "Cửu nhi đừng chờ ta dùng bữa." Lại liếc mắt nhìn đồng hồ báo giờ, lại nói: "Cũng đừng chờ ta nghỉ ngơi, hôm nay cái ta sẽ về trễ!"

"Vương gia phải ra ngoài?" Lung Nguyệt đứng dậy hỏi.

"Ừ!" Bùi Nguyên Tu khẽ gật đầu.

Lung Nguyệt bận bịu bảo Hoán Ngọc đi lấy áo khoác, áo choàng giao cho Bùi Tiểu. Lại dặn hai câu, đưa Bùi Nguyên Tu đến cửa viện mới trở lại.

Cưỡi trên ngựa ô chuy, Bùi Nguyên Tu nhớ tới chuyện trong phòng khách tây, nói với Bùi Tiểu: "Tra nha đầu môi giới mang đến hôm nay."

"Ách..." Bùi Tiểu rụt cổ một cái, nói: "Gia, nha đầu kia là cháu ruột của tiền phản vương dư nghiệt Phạm Lương."

"Hả?" Bùi Nguyên Tu nhíu mày, nghe lời này của Bùi Tiểu, hình như mình từng thấy? Nhưng trong đầu cũng không có ấn tượng.

"Cái kia... Chính là lúc gia mới đến đất phiên không lâu, người bị ngựa dọa sợ trước mặt gia..." Bùi Tiểu hạ thấp giọng trả lời.

Bùi Nguyên Tu nghe nói hoảng hốt, trợn mắt nói: "Nếu ngươi nhận ra còn đưa nàng tới trước mặt Vương phi?"

"Gia! Gia! Tiểu nhân oan uổng lắm! Nha đầu kia biến hóa quá lớn, tiểu nhân cũng chỉ là lúc nàng ta nháo lên mới nhận ra." Trong lòng Bùi Tiểu ấm ức, ai có thể nghĩ tới mua mấy tiểu nha đầu, có thể triệu ra một vị "Tổ tông" chứ! Mà, nàng ta là nhất con gái phạm quan không phải nên đi đày sao? Sao lại xuất hiện ở cương thành, còn muốn làm nha hoàn? Thật là khả nghi!

Hắn có thể nghĩ đến, tự nhiên Bùi Nguyên Tu cũng có thể nghĩ đến, "Ngươi đi thăm dò một chút, vì sao nàng ta không sung quân đi đày, người phương nào cho thân phận bây giờ của nàng ta!"

"Là!" Nói đến chuyện đứng đắn, Bùi Tiểu thay đổi khuôn mặt tươi cười, nghiêm túc đáp.

Lúc Bùi Nguyên Tu trở lại Bích Thương Viện, đã qua giờ hợi.

Cửa trong của Noãn các, còn một ngọn đèn mờ nhạt, một bóng người tinh tế chiếu ra từ màn cửa bằng lụa mỏng. Bùi Nguyên Tu chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, bước nhanh đi vào.

Lung Nguyệt thấy hắn đi vào, đứng dậy cười nghênh đón, "Vương gia đã về!"

"Không phải dặn nàng không nên chờ ta, nghỉ ngơi sớm một chút?" Trong lòng Bùi Nguyên Tu tuy vui mừng, nhưng trong giọng điệu vẫn có trách cứ sủng nịch.

Lung Nguyệt cười khẽ, không đáp lời, chỉ gọi mấy người Hoán Ngọc rót nước ấm trong phòng tắm, cho Bùi Nguyên Tu rửa mặt. Mình thì tìm bộ trung y sạch sẽ, đưa cho hắn. Lúc đến trước người hắn thì, bỗng nhiên phát hiện có một luồng nữ nhi hương cực kỳ thanh đạm như ẩn như hiện phát tán ra từ trên người Bùi Nguyên Tu.

Nếu như không phải Lung Nguyệt không thích dùng huân hương, đối với hương vị kia cực kỳ mẫn cảm, mà, nha đầu bên người cũng bị nàng ảnh hưởng không dùng huân hương, Lung Nguyệt cũng sẽ không nhạy cảm phát hiện.

Có lẽ là xã giao bên ngoài khó tránh khỏi sẽ nhiễm một ít. Trong ý thức của Lung Nguyệt, thời gian nam tử cổ đại đi xã giao, không thể thiếu đi chỗ ăn chơi chè chén đó. Lấy hiểu rõ của nàng với Bùi Nguyên Tu từ trước tới nay, cùng với hỏi thăm trước lúc xuất giá, vẫn tín nhiệm hắn.

Bùi Nguyên Tu rất là Đoan chính, đồng thời tự hạn chế, chưa bao giờ đi thanh lâu sở quán. Nhưng thân là Vương gia, ra ngoài xã giao không thiếu được được hạ quan thỉnh đi những nơi này. Thời cổ nam tử đều coi trọng mặt mũi, bây giờ hắn đã cưới vợ, nếu trước kia không đi, có thể xưng là "Giữ mình trong sạch", hiện tại nếu không đi, vậy thì là sợ vợ.

Thế nhưng, Lung Nguyệt tin tưởng Bùi Nguyên Tu sẽ không chơi gái, sợ là người bên ngoài nhiễm mùi lên người hắn.

Lung Nguyệt tự kiến thiết tâm lý như vậy cho mình một phen, nàng sắp đè xuống mạt khổ sở bay lên từ trong lồng ngực kia. Nhưng mà, lúc nàng thu dọn quần áo Bùi Nguyên Tu thay ra, một cái hầu bao màu xanh nhạt rơi ra từ trong quần áo. Mùi huân hương hoa nhài nhàn nhạt, chính là từ trong này bay ra.

Thân thể Lung Nguyệt cứng ngắc trong nháy mắt, nhưng khôi phục như cũ rất nhanh, không chút biến sắc đem hầu bao thả lại trong quần áo kia của Bùi Nguyên Tu.

Cái kia rõ ràng là hầu bao nữ tử, Lung Nguyệt chăm chú quần áo của Bùi Nguyên Tu, dường như nắm tâm mình...

Bỗng nhiên, từ sau người một đôi cánh tay tráng kiện ôm eo nàng, mùi vị ánh mặt trời quen thuộc, ấm áp tràn ngập hơi thở, nhưng khiến Lung Nguyệt cảm thấy cả người run lên, hình như có ý lạnh bay lên trong lồng ngực.

"Sao hoảng thần vậy? Có phải bị ta doạ đến?" Bùi Nguyên Tu như động viên hôn đỉnh đầu nàng một cái.

Lung Nguyệt nở nụ cười xinh đẹp với hắn, "Không sao, thời gian không còn sớm, Vương gia mệt mỏi một ngày, nghỉ ngơi thôi!"

"Được!" Bùi Nguyên Tu ôm lấy Lung Nguyệt cùng nằm trên giường.

Nhưng mà, Lung Nguyệt cảm thấy, nàng rất khó từ tìm được vị trí thoải mái nhất lồng ngực quen thuộc này.

Lúc hô hấp của Lung Nguyệt dần trầm, hoảng hốt cảm thấy Bùi Nguyên Tu đứng lên khỏi giường, mở mắt ra, thì thấy hắn từ trong quần áo đã thay kia lấy ra vật gì, cẩn thận kiểm tra một phen rồi cẩn thận để vào trong quần áo ngày mai phải mặc.

Lung Nguyệt trước khi hắn xoay người lại hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại tự nhủ của Hoàng hậu trước khi xuất giá...

Nhưng vào lúc này, một chỗ trong trạch viện, một vệt bóng đen leo tường mò vào.

Lúc bóng đen kia lách vào một gian phòng chứa củi, cũng không biết, bọ ngựa bắt ve chim sẻ đằng sau. Có một bóng người màu đen khác cũng theo tới, đưa lỗ tai ngoài cửa phòng.

Chỉ nghe trong phòng chứa củi có một giọng nam vang lên: "Phụ thân vô cùng thất vọng với chuyện lần này, biểu muội tự xưng thông tuệ, ngay cả Vương phủ cũng hỗn không vào? Phụ thân bỏ ra sức lực lớn mới đưa trộm long tráo phượng biểu muội đi ra, biểu muội chớ có thành người vô ích đó!"

Dứt lời, hắc y nhân cũng không đợi "Biểu muội" kia đáp lời, lắc mình đi ra phòng chứa củi, lại leo tường đi rồi. Một vệt bóng đen khác hắn không xa không gần lén lút đi phía sau hắn...

Sáng sớm hôm sau, ngoại viện thư phòng Tĩnh Bắc Vương Phủ.

Bùi Tiểu hứng thú bừng bừng đến gần Bùi Nguyên Tu nói: "Gia, tra được! Là con trai thứ muội Phạm Lương, từng đổi tội nữ Phạm gia đi ra, muốn phái đến quý phủ ta làm gian tế..."

"Được! Tìm hiểu nguồn gốc, làm cho gọn gàng!" Bùi Nguyên Tu khoát tay áo một cái, dặn Bùi Tiểu làm việc làm sao, để hắn đi xuống.

Lúc này, hắn không có tâm trạng xử lí chính sự. Chẳng biết vì sao, hoảng hốt cảm thấy lúc dậy hôm nay, dường như Cửu nhi có gì là lạ.

Nhưng là, ngẫm nghĩ lại, vẫn là nụ cười như vậy, vẫn là giọng điệu như vậy, vẫn là suy nghĩ chu đáo mọi chuyện cho mình...

Nhưng mà, hắn cảm thấy có chỗ nào khác biệt, nhưng lại nói không ra...

Chờ các tiên sinh phụ tá tiến vào thư phòng, Bùi Nguyên Tu ngưng thất thần, lấy ra một tờ giấy, nói: "Các tiên sinh nhìn một chút, đây là tin tức truyền tới từ Diêm phủ tối hôm qua..."

"Lấy tin tức này, Minh Kim Quốc còn chưa quyết định hợp tác với dư nghiệt phản vương!" Lục tiên sinh vuốt vuốt râu cá trê.

"Ừ! Minh Kim kiến quốc chưa ổn, cũng không dám dẫn lửa thiêu thân, nhưng mà, ta muốn trong một tháng nhổ tận gốc dư nghiệt này, các tiên sinh có cao kiến gì?"

"Không cần một tháng, nửa tháng là đủ!" Tiểu Mã, lấy ngón tay nhẹ nhàng vuốt quá tờ giấy, nói nhỏ.

"Vậy chư vị tiên sinh thấy thế nào?" Bùi Nguyên Tu hỏi.

"Tiểu Mã nói có chút khả năng!" Có phụ tá hồi.

"Như vậy lợi dụng thời hạn nửa tháng, các tiên sinh đi mưu tính thôi!" Bùi Nguyên Tu mời các tiên sinh đi ra ngoài, đã thấy Tiểu Mã nhìn mt chút hầu bao xanh nhạt trên bàn hắn.

Bùi Nguyên Tu cười nhạt, vứt tờ giấy vào trong chậu than, tay cầm hầu bao lên cũng muốn thiêu hủy, lại nghe Tiểu Mã nói: "Vương gia, hầu bao này có thể thưởng cho tại hạ không?"

"Hả? Tiểu Mã yêu thích?" Bùi Nguyên Tu cười hỏi. Thấy Tiểu Mã gật đầu, tiện tay ném hầu bao vào trong lồng ngực của hắn.
Bình Luận (0)
Comment