Công Chúa Thành Vương Phi

Chương 154.2

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

“Ừ.” Bùi Nguyên Tu đáp lại một tiếng, sau đó mấy bước đã đến bên cạnh Lung Nguyệt, cười nói: “Hắn đã như vậy rồi, nàng mắng cũng đã mắng, đừng tức giận nữa, coi chừng không tốt cho con.”

Lý Long Triệt thấy Bùi Nguyên Tu cầu cạnh cho mình liền gật đầu lia lịa: “Đệ đảm bảo đệ không náo loạn nữa, tuyệt đối không có lần sau!”

Lung Nguyệt liếc hắn một cái rồi quay sang nói với Bùi Nguyên Tu: “Vậy thì nhờ Vương gia quản giùm….”

Âm cuối kéo dài, ý tại ngôn ngoại, trông nom hắn không tốt, hai ta cùng nhau dạy dỗ hắn!

Bùi Nguyên Tu cười đáp ứng: “Được.”

Lý Long Triệt cầu được ước thấy, gật đầu liên tục: “Cửu tỷ tỷ cứ yên tâm chăm sóc bản thân cho thật tốt, ngày sau sinh tiểu chất tử đáng yêu lanh lợi y như đệ…”

“Phi!” Không đợi hắn dứt lời, Lung Nguyệt liền mắng to: “Sinh một đứa con trai như đệ để tự chọc giận mình hay sao?”

“Ha ha.” Lý Long Triệt gãi mũi cười trừ.

Lý Long Triệt ở Tĩnh Bắc Vương phủ ba ngày, sau đó bị Bùi Nguyên Tu đá vào trong quân doanh của Từ Kính Hải. Thứ nhất, nơi đó cách Cương thành gần nhất, vả lại dù gì cũng không xa, đưa Lý Long Triệt vào đấy coi như cũng yên tâm được phần nào.  Thứ hai, Từ Kính Hải là người có bản lĩnh, là người rạch ròi, làm việc đâu ra đấy, không sợ bị làm hư, cũng không sợ bị cô lập, dù sao trong quân doanh cũng toàn hán tử thô lỗ, ai đến đều không chê. (MTLTH.dđlqđ)

An trí cho Lý Long Triệt xong, Lung Nguyệt liền viết thư cho trưởng bối ở trong Kinh yên tâm.

Từng ngày từng ngày trôi qua, sinh mệnh bé nhỏ trong bụng Lung Nguyệt ngày càng lớn.

Bé con trong bụng rất ngoan, Bùi Nguyên Tu hết sức cẩn thận, hơn nữa Thái y cũng dụng tâm chăm sóc, Lung Nguyệt mấy tháng cuối càng nhìn càng châu tròn ngọc sáng.

“Lại mập hơn rồi…” Lung Nguyệt nhìn bản thân trong kính Lưu Ly mà than thở.

“Mập tốt hơn! Ôm rất thoải mái!”  Bùi Nguyên Tu lấn người lên trước, dang tay ôm chặt lấy Lung Nguyệt.

Lung Nguyệt bực mình nhéo hắn: “Tốt cái gì mà tốt! Xấu hổ chết rồi!”

“Xấu chỗ nào? Nàng như thế này là đẹp nhất, không có ai đẹp hơn Cửu nhi nhà ta hết!” Bùi Nguyên Tu dán vào vành tai Lung Nguyệt nói chuyện.

Vùng sau tai và cổ là những nơi mẫn cảm nhất của Lung Nguyệt, nghe giọng hắn trầm thấp làm nàng thấy nhột, hai chân có cảm giác hơi nhũn.

Nàng thầm nghĩ trong lòng, cái tên Bùi Nguyên Tu này càng ngày càng xấu rồi,  cũng không biết học được ở đâu nữa.

“Vương gia!” Ngoài cửa Đào Châu bẩm một tiếng: “Bùi Đa có chuyện quan trọng muốn báo!”

“Được rồi.” Bùi Nguyên Tu trả lời, buông Lung Nguyệt ra, còn không quên dặn dò: “Đã vào thu rồi đó, nàng đừng ham mát nữa nhé.”

Phụ nữ có thái hay bị nóng trong người, bởi vậy mà nàng rất sợ nóng. Hôm nay hắn chỉ không chú ý một chút thôi là nàng đã chân trần đi bộ, vẫn cứ thích ăn món lạnh như vậy, trái cây mà không lạnh nhất quyết không ăn.

Lung Nguyệt khéo léo gật đầu, đưa Bùi Nguyên Tu đi, sau đó nói Tẩy Bích bưng lên cho nàng dưa hấu ướp lạnh.

“Chủ tử, ngài…” Tẩy Bích thật lòng muốn khuyên nhủ.

“Không được nói cho Vương gia biết, nếu không ta gọi Lưu Hải tới!” Lung Nguyệt uy hiếp.

Tẩy Bích nghe vậy lập tức không dám nói gì nữa. (MTLTH.dđlqđ)

Cũng không biết tại sao, từ ngày Tẩy Bích nhìn thấy khuôn mặt của Lưu Hải liền hốt hoảng, nhắc đến hắn thôi là đã thấy sợ.

“Chủ tử, hôm nay ngài….”

Tẩy Bích nói chưa dứt lời, Hoán Ngọc và Địch Thúy liền vén rèm vào khuyên nhủ.

“Hai người các ngươi khi nào thì có tin vui? Hai huynh đệ Bùi Đại  Bùi Tiểu cũng không còn nhỏ nữa, để ta nói với đầu bếp nấu cho các ngươi mấy món bổ dưỡng, sau đó để Thái y kê thuốc….” Lung Nguyệt nhìn hai người cười, cười đến lạnh cả sống lưng.

Hoán Ngọc cùng Địch Thúy  nháy mắt ngậm miệng, xoay người đi timg việc khác để làm.

Lung Nguyệt hài lòng gật đầu, quay lại nhìn Đông Cương, cô nàng kia ngược lại thông minh nói: “Chủ tử, nô tỳ đi chăm Phác Lăng.”

“Phác Lăng” này chính là Hải Đông Thanh.

Ra khỏi cửa, bốn nha đầu nhìn nhau lắc đầu: Chủ tử học xấu rồi, cũng chỉ có Vương gia mới có thể quản được nàng.

Nhìn bốn nha đầu bị mình dọa chạy, Lung Nguyệt vừa lòng ăn một miếng dưa ướp lạnh thật lớn, sau đó lấy cái rổ để dụng cụ may vá của mình tính cho bảo bối trong bụng mấy bộ quần áo.

Cuộn vải màu xanh nhạt này là Hoàng Hậu nương nương tìm được ở trong tư khố, là loại vải tơ tằm đắt nhất hiện nay. Để làm ra vải tơ tằm này, công đoạn rất cầu kỳ, đông ấm hạ mát, chất vải mềm mịn tựa như một tầng da. Hàng năm trong cung được tiến cống năm sáu cuộn, phần lớn đều đưa đến cung của Thái Hậu để ngài làm áo lót, Đế Hậu lại ít dùng hơn. Từ nhỏ Lung Nguyệt đã được mặc vải tơ tằm này, cho đến khi nàng tám tuổi mới biết nó quý giá chừng nào: “Phụ thân mẫu thân cũng không nỡ dùng, con gái tất nhiên cũng sẽ không mặc nữa.”

Hôm nay con nàng lại giống như mẫu thân bé mười mấy năm về trước, ngàn vạn sủng ái tại một thân.

Lung Nguyệt không từ chối tấm lòng của Hoàng Hậu, trẻ con da thịt non mềm, dùng chất vải này dĩ nhiên là tốt nhất. (MTLTH.dđlqđ)

Lung Nguyệt tập trung cắt vải may quần áo cho con, Bùi Nguyên Tu xử lý xong chính sự ở tiền viện liền trở về Bích Thương viện, vừa bước vào cửa liền nhìn thấy Lung Nguyệt bận rộn may áo nhỏ cho bé con.

“Y phục thật nhỏ!” Bùi Nguyên Tu cầm lên xem xét, thật nhỏ mà, còn chẳng lớn hơn bao nhiêu so với bàn tay hắn.

“Trẻ sơ sinh lớn được bao nhiêu đâu.” Lung Nguyệt vẫn còn nhớ bản thân vừa mới ra đời, khuôn mặt còn không lớn bằng bàn tay của Hoàng Đế lão cha.

Bùi Nguyên Tu gật đầu, không tới một tháng nữa là nhi tử của hắn ra đời rồi. Hắn lại nhìn tiểu thê tử của mình, nhỏ nhắn xinh xắn, hắn nghĩ hẳn đứa bé cũng chẳng lớn được bao nhiêu.

Ừ, cũng không thể để đứa bé quá lớn được, nếu lớn quá nổ bụng mà chết thì sao?

Kiếp trước Bùi Nguyên Tu từng có một đứa con, nhưng hắn lại không để vào trong lòng, tất cả đều là bà vú chăm sóc, dáng dấp của đứa trẻ đó như thế nào hắn cũng không còn nhớ rõ nữa.

Hôm nay suy nghĩ lại đời trước, càng nghĩ càng thấy mình là người bạc tình.

Bùi Nguyên Tu cầm y phục nhỏ của con xem tới xem lui, thấy thế nào cũng có chút kỳ cục: “Cửu nhi, y phục này của con thật sự là nàng may sao?”

Rốt cuộc hắn cũng phát hiện ra vấn đề, đường may bộ y phục này rất thô, chỉ may đều lộ tất ở bên ngoài.

Lung Nguyệt cười khẽ, tất nhiên hiểu hắn đang thắc mắc cái gì.

“Da thịt trẻ con mềm mại, nếu đường may ở bên trong sẽ mài da bé khiến bé khó chịu. Y phục trẻ nhỏ đều được may như thế này.”

Nghe nàng nói qua, Bùi Nguyên Tu cuối cùng cũng hiểu.

Sau đó hắn lại cầm một bộ y phục lên: “Cái này nhìn hay này, nếu dùng kim tuyến may đường viền hoa nhìn còn đẹp hơn nữa!”

Bùi Nguyên Tu là nam nhân, lại còn là người thuộc giai cấp cầm quyền, khó có thể thấy được hắn có hứng thú với chuyện may vá.

Thế nhưng Lung Nguyệt không thể không đánh hắn một cái.

“Nếu thêu hoa sao con có thể thư thái được chứ?”

“Phải, phải, là ta thiển cận.” Bùi Nguyên Tu sờ sờ sống mũi: “May có nàng là người tỉ mẩn.”

Lung Nguyệt cười, kéo tay hắn ngồi xuống ghế, đưa ly nước ấm tới cho hắn: “Hiện tại thiếp không thể uống trà, chàng cố mà theo thiếp vậy.”

“Ta không kén chọn! Nàng ăn uống như thế nào ta liền theo nàng như thế!” Bùi Nguyên Tu nhận lấy, một hơi uống cạn chén nước. Đảo mắt qua cái rổ nhỏ của nàng, hắn phát hiện tất cả y phục của bé con đều là màu đỏ.
Bình Luận (0)
Comment