Công Chúa Và Lọ Lem

Chương 49

- Pie sư muội, có tâm sự sao?

Pie nghe Minh Anh hỏi, nhưng vẫn như người vô hồn, đưa tay chọc ngoáy cốc sinh tố dâu, thở dài rồi lại thở dài.

- Chuyện của Huy sao rồi?

- Ơ...-Pie vừa nghe đến, lập tức ngước mắt nhìn Minh Anh.

Pie nhớ là chưa kể cho Minh Anh nghe mình và Huy giận nhau hơn một tuần nay. Tại sao Minh Anh lại biết?

Minh Anh xem thấy gương mặt ngạc nhiên của Pie, cũng không vòng vo, nói ra hết:

- Hôm trước, Huy có đến tìm huynh. Tra hỏi rất nhiều chuyện về huynh muội chúng ta-Minh Anh thoáng mỉm cười-Hỏi huynh với muội đến ngôi nhà có đường hoa tử đằng làm gì? Còn hỏi “Minh Anh, có phải cậu thích Pie?”

- Hả? Vậy huynh...huynh trả lời thế nào?

- Chuyện đến ngôi nhà đó, huynh chỉ nói là trùng hợp đi đến, được Pie mời vào. Còn hỏi huynh có thích muội không. Huynh không trả lời-Minh Anh ngưng một chút, thăm dò thái độ của Pie, mỉm cười nói tiếp-Huynh chỉ gật đầu thôi!

Mặt Pie lập tức biểu cảm khó coi, đưa tay ôm đầu, giọng than vãn ai oán:

- Ây da, huynh còn châm dầu vào thêm, lần này muội thảm rồi, thảm rồi.

Minh Anh thấy vậy liền bật cười. Cậu đâu phải là người thích phá hoại tình cảm của người khác, chỉ là muốn trêu Pie một chút. Tình cảm trong lòng cậu với Pie bây giờ hoàn toàn là tình bạn, không có gì khác hơn.

Lúc trước vẫn tưởng quen biết Pie, sau đó một đống mối liên quan phức tạp với cô bé, cứ ngỡ đó là định mệnh sắp đặt. Nhưng hóa ra hai chữ “định mệnh” của cuộc đời cậu lại mang tên... Hime.

“Gần nửa tháng trước...

Ngôi nhà có đường hoa tử đằng

Minh Anh được Pie dẫn vào. Pie đã quá quen mặt với bà giúp việc, còn có hẳn chìa khóa dự phòng, nên có thể tùy tiện ra vào.

Pie từng kể cho Minh Anh nghe về ông Khang Vĩnh, về mẹ cậu-Mika, về ngôi nhà tử đằng cách xa mấy trăm cây số. Rồi cũng vì nhiều chuyện, muốn biết lúc nhỏ có phải Minh Anh từng sống ở đó không, nên Pie kéo Minh Anh đi thử.

Minh Anh vừa bước vào nhà, cảm giác quen thuộc lạ thường. Đúng là nơi này, mười mấy năm trước, cậu đã từng ở nơi này. Kí ức của cậu nhóc bốn tuổi, thoáng trong đầu tựa màn sương. Tại căn phòng khách này, cậu ngày ngày cùng mẹ chơi đùa. Tại cầu thang này, có lần cậu vô ý bị ngã trầy đầu gối, mẹ liền chạy lại ân cần đỡ cậu đứng dậy, giúp cậu băng bó... Từng nơi, từng nơi kí ức tận sâu trong đầu lại hiện lên, rõ ràng như vừa mới xảy ra.

Minh Anh đứng trước một căn phòng, chần chừ hồi lâu, mở cửa đi vào. Căn phòng này, mười mấy năm vẫn nguyên vẹn đến từng chi tiết. Bàn học bé xíu, tủ đồ chơi, sách giáo khoa, còn có rất nhiều hình cậu chụp cùng mẹ. Minh Anh cầm lấy một bức hình, nhìn như thể bị thôi miên. Người phụ nữ này vẫn luôn xuất hiện mơ hồ trong những giấc mơ. Cuối cùng, cậu cũng đã nhìn thấy rõ, gương mặt, đôi mắt, nụ cười hiền lành này, chính là mẹ cậu.

Minh Anh cầm lên một tấm hình khác, trong hình không chỉ có mỗi hai mẹ con cậu. Còn có một người phụ nữa dắt theo đứa bé gái, mặc váy trắng đứng bên cạnh...

- Ê...-Pie đột nhiên chen vào cắt ngang dòng suy nghĩ của Minh Anh, miệng liên tục nói-Mẹ Yumi sao lại chụp cùng cô Mika? À nhớ rồi, họ vốn là chị em thân thiết cơ mà. Lại còn có cả tiểu Hime nữa. Ha, nhìn nó lúc nhỏ đáng yêu thật đấy! Sao càng lớn càng đáng ghét thế không biết.

Minh Anh chỉ tay vào bức hình, hỏi:

- Hime đây sao?

Pie hơi kinh ngạc trước thái độ của Minh Anh, chậm chạp gật đầu.

Minh Anh suy nghĩ, miệng vô thức lầm bầm.

- Jun... Mika... Yumi... công chúa...

- Hả? Sao? Huynh nói gì đó? Mà huynh đang nghĩ gì vậy? Huynh nhớ được gì rồi, kể muội nghe đi!-Pie tuôn ra một tràng câu chất vấn.

- Lúc này có phải muội đã bị bắt cóc?

- Sao? Sao huynh biết?-Pie mở đôi mắt to đầy kinh ngạc.

- Hime nói. (Xem lại

Pie thở ra một hơi, giống như tức giận bốc khói “Hime, sao cô cấm tôi tiết lộ với người khác về quá khứ. Mà cô thì được quyền nói chứ. Lừa gạt! Đáng ghét!”

- Pie?

Pie nghe Minh Anh gọi, ngay lập tức tâm trí bình thường trở lại, nhớ đến câu hỏi lúc nãy. Nên vội đáp:

- Nhìn trong hình, muội đoán Hime lúc đó cũng được hai tuổi rồi. Còn muội bị bắt cóc là lúc một tuổi. Con người ta mới biết đi thôi, lại đáng yêu biết bao, nỡ lòng nào bắt đi như thế. Đúng là bọn vô nhân tính. Muội mà biết mặt bọn chúng, xác định nhừ xương!-Pie giơ nấm đấm lên cao, thể hiện thái độ kiên quyết.

Minh Anh chỉ biết bật cười, lắc đầu. Pie chợt nhớ ra điều gì đó, vội quay sang nói lớn:

- Ê, nói vậy. Từ nhỏ huynh và Hime đã gặp nhau rồi!!!

Minh Anh không nói, trên môi vẽ nên nụ cười.

- Nụ cười đó là sao chứ! Nhớ gì rồi? Kể muội nghe đi. Năn nỉ!- Pie mè nheo đi theo chất vấn, nhưng trước sau Minh Anh đều không hé nửa lời.

Minh Anh vừa có một phát hiện thú vị. Thì ra, cậu với Hime từ nhỏ đã gặp nhau.

Cậu vẫn còn nhớ câu nói ngày đó của mẹ “Jun, con có muốn cùng tiểu công chúa này đính hôn không?”. Cậu lúc ấy không ngần ngại gật đầu. Người phụ nữ bồng bé gái mỉm cười nhìn cậu “Nói thôi không được đâu, tiểu công chúa cần một bằng chứng”. Lúc đó, cậu không hiểu hai người họ nói gì, chỉ là thuận ý làm theo. Cậu hôn lên bờ môi đỏ hồng của tiểu công chúa, một nụ hôn định ước khó quên.

Nếu nói Pie với Huy là duyên trời định, vậy cậu cùng Hime chính là duyên người định. Từ nhỏ đã đính hôn...”

...........................

Buổi tối...

Pie nằm dài trên giường, đưa điện thoại ra trước mặt, nhìn thật lâu đến tên “KVH”. Đưa lên rồi hạ xuống, nhìn rồi lại nhìn.

Hồi chiều, Minh Anh sau một trận trêu Pie, cũng thành thật khai báo.

Hôm đó, Minh Anh đã nói hết với Huy về thân phận thật của mình. Nguyên nhân Pie thường đi cùng cậu, cũng vì muốn giúp cậu biết thêm về gia đình. Và vì cả hai học cùng trường đại học nên thường xuyên gặp để bàn luận. Khi được hỏi có thích Pie không? Minh Anh có nói thích, nhưng lại chắc chắn khẳng định chỉ xem Pie như em gái. Và cậu cũng có đối tượng để yêu rồi.

Pie cầm điện thoại, điên khùng tự kỉ:

- Minh Anh đã vì mình nói ra luôn cả thân phận, vậy mà cậu ta vẫn chưa liên lạc. Tình cảm huynh muội trong sáng, đem qua đầu của cậu ta, liền thành suy nghĩ đen tối. Mà người hứng chịu là Pie “vô tội” này đây. Tôi vô tội mà. Ông trời ơi!!!

Đùng...

Vừa mới kêu trời, trời nổ lên một tiếng. Pie sợ giật bắn người, hồn vía được dịp rời khỏi xác ba giây.. Pie định thần lại, vội kéo chăn lên, ngoan ngoãn nấp mình trong đó.

Trời hình như sắp mưa, Pie lại chẳng có chuyện gì để làm, nên quyết định nằm ngủ luôn.

Bất ngờ, điện thoại báo tin nhắn.

Pie lười biếng nheo mắt nhìn qua, thấy tên “KVH”. Mắt liền mở to, hồi hộp mở tin nhắn ra đọc.

Huy “Sắp tới đi công tác hơn ba tháng. Qua lấy cây về chăm sóc đi”.

Pie vội hồi đáp “Chia tay rồi, không liên quan”.

Pie hả hê với dòng tin mới gửi. Biết là Huy cố tình nhắn tin làm hòa, nên Pie được dịp lên mặt.

Chờ... chờ... hơn mười phút... rồi nửa tiếng... một tiếng... Huy không hồi đáp. Lòng Pie nôn nóng khó chịu.


Tiếp...
Bình Luận (0)
Comment