Công Chúa, Xem Như Cô Lợi Hại

Chương 12

Thoáng cái yên tĩnh trở lại, Tô Chỉ không mở miệng lần nào nữa, Qua Lâm cũng không tiếp lời.

Yên tĩnh như thế, trọn vẹn mười lăm phút, Tô Chỉ vẫn duy trì động tác vừa rồi. Qua Lâm vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu nhìn Tô Chỉ, lại nhìn theo hướng mắt của Tô Chỉ xem chỗ nào. Ahhh, cô liền chuốt buồn bực rồi, biển này có chỗ nào đẹp chứ?

Mênh mông, hết đợt sóng này đến đợt sóng khác thi nhau vỗ vào bờ, sạch sẽ ngay cả cọng lông cũng không có, nàng đang nhìn cái gì? Hay là, đầu óc công chúa căn bản chính là có vấn đề, bệnh thần kinh?

Một phút lại một giây, cứ như thế lại qua mười lăm phút, Qua Lâm thật sự chịu không nổi nữa rồi, cô liên tục quạt gió, tức giận nói với Tô Chỉ "Rốt cuộc ngươi đang nhìn cái gì ah, nhìn đã hơn nửa tiếng, ở đây gần 40 độ, chốc lát là thành heo quay đó!"

Tô Chỉ quay lại liếc cô, nói "Ở đây có cái gì đẹp mắt hay sao? Bổn cung là đang suy nghĩ."

Suy nghĩ!!

"Ta nói nè công chúa, suy nghĩ thì phải biết lựa chỗ, cố tình lựa cái chỗ này ah! Trong nhà, quán cà phê, chỗ nào cũng thoải mái hơn chỗ này ah!"

"Ngươi không hiểu." Tô Chỉ nói.

"Ta làm sao mà không hiểu?!" Qua Lâm cảm thấy bất công, phản bác nói "Cái ngươi nghĩ, chỉ cần là ngươi nghĩ, ta có thể hiểu!"

"Vậy sao?" Tô Chỉ cười lạnh nói "Nói vấn đề bổn cung nghĩ cho ngươi nghe, nhưng đến lúc đó ngươi không giải thích được, bổn cung sẽ không tha cho ngươi."

Sẽ không tha cho ta? Ở đây là nơi công cộng, nàng có thể làm cái gì? Nghĩ đến đây, Qua Lâm lập tức sức mạnh mười phần, "Được ah, ngươi nói một chút, để Qua tiến sĩ giải đáp cho ngươi."

Nghe vậy, Tô Chỉ đưa mắt nhìn ra biển, lát sau mới nói "Bổn cung chết ở chỗ này."

Loading...

Sặc...

"Ngươi đùa đó hả! Ngươi chết ở chỗ này, ngươi như thế nào chết ở đây ah!" Nơi này là thành phố S, là thế kỷ 21, vô luận thời gian hay địa điểm đều cách xa vạn dặm cổ mộ của nàng, chết cái rắm chứ chết!

Tô Chỉ lắc đầu, "Không phải tại đây, là hồ nước trong cung."

"Ah, ngươi hù chết ta à, ta còn tưởng rằng ngươi chết thật..." Đột nhiên ý thức được chỗ không đúng, Qua Lâm lập tức ngậm miệng. Giờ này phút này, cô mới đột nhiên ý thức được, sự tình trọng điểm không phải biển hay là hồ, mà là...

Nàng chết rồi hả?

Không không không, điều này sao có thể! Qua Lâm hoảng sợ nhìn Tô Chỉ từ trên xuống dưới, đứng trước mặt cô rõ ràng là người mà! Sinh hoạt mấy ngày nay, nàng làm sao có thể đã chết?!

Đúng rồi đúng rồi, cô nương này nhất định là đang đùa giỡn với cô, công chúa này chẳng phải xấu xa ư! Nghĩ đến đây, trong lòng Qua Lâm thả lỏng không ít, cô khoát tay với Tô Chỉ, cười nói "Đừng đùa đừng đùa, trải qua mấy ngày ở chung, ta có thể chứng nhận ngươi không phải quỷ, đùa kiểu này không thú vị chút nào đâu."

Tô Chỉ xoay đầu nhìn cô "Đùa? Ngươi cảm thấy bổn cung có giống đang nói đùa không?"

...

Biểu lộ của công chúa xác thực không giống đang nói đùa, nhưng cái loại sự tình không thể tưởng tượng này làm sao có thể phát sinh, bất kể như thế nào, đây đều là chuyện không thể nào. Công chúa ngươi biểu lộ nghiêm túc, ta cũng có thể biểu lộ nghiêm túc mà! Lúc này, Qua Lâm bày ra khuôn mặt nghiêm trang hỏi "Vậy ngươi chết như thế nào?"

"Nhảy xuống hồ."

Khóe miệng Qua Lâm giật giật, "Ta biết người nhảy xuống hồ, vừa rồi ngươi đã nói, vấn đề là, ngươi vì cái gì nhảy xuống hồ?"

"Cái này có thể giúp ngươi tìm ra đáp án?" Tô Chỉ châm chọc.

Qua Lâm khoanh tay trước ngực, vẻ mặt đắc ý "Này cũng không nhất định, ngươi từ cổ mộ thức tỉnh, ngươi từ Đại Doanh tới đây, không phải ta đều có thể giải thích rõ ràng sao?" Tuy rằng chuyện này hiện tại gần như mọi người đều biết, nhưng vấn đề là công chúa không biết, lúc quan trọng vẫn là cần đến lời nói dối lương thiện, Phật Tổ trên cao chờ trách, A Di Đà Phật.

Ngẫm lại, Qua Lâm nói cũng chính xác. Vì vậy, ký ức không muốn nhớ lại, lại lần nữa xông vào suy nghĩ. Tô Chỉ chỉnh lại tâm tình, nói khẽ "Thời điểm bổn cung mười tám tuổi, phụ hoàng hạ lệnh muốn bổn cung cùng Tào tướng quân thành hôn..."

"Vì vậy ngươi thà chết không theo, nhảy xuống hồ tự vận?"

Tô Chỉ kinh ngạc nhìn Qua Lâm, rồi lại nói "Làm sao ngươi biết."

Dạ thưa, tiểu thuyết đều ghi nát ra đó còn gì! Âm thầm liếc mắt, Qua Lâm vẻ mặt đắc ý nói "Tại hạ không có ưu điểm gì, chỉ có đầu óc tương đối thông minh."

"Vậy sao." Tô Chỉ cười lạnh nói tiếp "Ký ức của ta dừng lại ở thời điểm đó, sau đó chính là thời điểm trong mộ rồi."

"Ờ..." Qua Lâm ngâm một tiếng, nói "Ta đã biết, ngươi căn bản là hồn xuyên ah!"

"Hồn xuyên là gì?"

"Ừm, nói như thế nào nhỉ." Qua Lâm ngẫm lại, nói "Hồn xuyên chính là linh hồn xuyên không, linh hồn của ngươi xuyên không đến hiện tại nhập vào một cơ thể khác, giống như là nàng có thể xuyên vào thân thể của ngươi, hoặc là nàng vừa mới chết đi."

"Không có khả năng." Tô Chỉ chém đinh chặt sắt, bác bỏ.

"Làm sao mà không có khả năng?!"

Tô Chỉ lắc đầu nói "Thân thể của bổn cung, bản thân bổn cung là quen thuộc nhất, đây tuyệt đối không thể nào là thân thể người khác. Còn có cái mộ kia, tất cả cấu tạo đặc thù trong mộ đều là của Đại Doanh, văn tự cũng là văn tự Đại Doanh. Suy nghĩa một chút có thể tìm ra nhiều lý do bác bỏ, cho nên nguyên nhân ngươi nói căn bản là không có khả năng."

"Được rồi." Qua Lâm có chút ủ rũ, nhưng cô không vì thế mà không thừa nhận lời Tô Chỉ nói. Chuyện kia xác thực có chút không thể tưởng tượng, không phải là hồn xuyên, mà chính là nguyên thân xuyên không rồi, thế nhưng mà nguyên nhân là gì, nàng vì sao lại ngủ trong quan tài ngàn năm đây. Hơn nữa còn có một cái lý do không thể bỏ qua, đó chính là ngoại nhân. Giả thiết Tô Chỉ thật sự đã chết, vậy phần mộ, nam nhân chôn cùng, những điều này đều có người trải qua, bọn họ lo liệu tang ma, hạ táng, nhập quan, phong quan, từng điều một đều rất chân thật.

Như thế, linh hồn của nàng làm như thế nào còn có thể lưu lại trong người? Cho dù thật sự có lưu, nàng vì cái gì bất tỉnh? Vì cái gì tỉnh lại lần nữa đã là một ngàn năm sau, nắp quan tài khai mở, nàng liền tỉnh lại?

Vì cái gì? Vì cái gì?

Ah, nghĩ nát óc mất!

Qua Lâm bực bột níu lấy tóc mình, giống như hận không thể bức xuống, cô nghĩ không thông, chuyện này làm sao có thể phát sinh? Cho dù có xảy ra, tại làm sao phải rơi trúng cô chứ hả?!

Cô đã tạo cái nghiệt gì ah!

"Không thể giải thích ah?" Tô Chỉ hỏi. Khi được Qua Lâm gật đầu xác nhận, Tô Chỉ cười lạnh nói "Thông minh? Ngươi đây là khôn vặt thôi."

...

Okay, cô giải thích không được theo lý thường nên bị châm chọc, cô nhẫn!

Đột nhiên, Tô Chỉ thở dài một tiếng, nói "Vậy nên ngươi sẽ không lý giải được tâm tình của bổn cung, dù cho hôm nay bổn cung đã đến nơi có cùng hoàn cảnh, nhưng vẫn như cũ, không lần ra bất luận đầu mối gì, nếu có, chỉ là một tia sợ hãi." Tô Chỉ bước vài bước nhỏ về phía trước, lại nói "Hôm nay bổn cung suy nghĩ, chết một lần nữa, phải chăng có thể trở về."

Cái gì?!

Qua Lâm lại càng hoảng sợ, nhanh chóng bước về phía trước, lôi kéo Tô Chỉ, quát "Ngươi điên rồi! Ngươi nghĩ cái quái gì thế, chết lần nữa là chết thật luôn rồi! Mặc kệ trong hoàn cảnh gì, ơn trên cho ngươi cơ hội sống thêm lần nữa, vì sao ngươi không sống cho tốt, còn nghĩ như vậy trở về, lúc trước chết còn chưa đủ! Bệnh thần kinh!"

Quay đầu, Tô Chỉ nheo mắt lại, vẻ mặt không tốt "Vẫn chưa có người nào dám ăn nói với bổn cung như vậy."

"Bổn bổn bổn, bổn cái đầu người chứ cung ah! Ngươi tỉnh ah công chúa, đây không phải Đại Doanh, xưng hô bổn cung, người khác nghe thấy sẽ nhốt ngươi vào trại tâm thần, người ở đây bình đẳng, đều dùng "ta" để xưng!" Qua Lâm hô lớn tiếng, trên trán lộ chút gân xanh. Cô không biết vì cái gì tự nhiên tức giận, nhưng cô minh bạch lý do không quan trọng. Tuy rằng cô không chào đón vị công chúa này, nhưng trông thấy nàng lừa mình dối người như vậy, Qua Lâm cảm thấy không thoải mái, một người không nên sống trong quá khứ, cái này là điều cô nghĩ muốn nói.

Không biết là bị nộ khí bất ngờ của Qua Lâm làm kinh sợ, hay là lời nói Qua Lâm thật sự có lý, tóm lại lần này, Tô Chỉ lại không có phản bác, nàng chỉ quay đầu lại nhìn về nơi xa nhất trên biển cả mênh mông, không biết suy nghĩ cái gì.

Binh tình một chút, Qua Lâm gãi gãi đầu, nhẹ nói "Bất kể như thế nào, ngươi đã tới đây, ngươi có thể kiếm đường về nhà, nhưng đừng làm mấy cái việc ngốc nghếch như tìm cái chết. Mà trước hết, ta hy vọng ngươi có thể tập theo thói ở đây, dù sao đây cũng không phải Đại Doanh, thói quen của ngươi ở đây không hợp."

Thói quen ở đây sao? Tô Chỉ đột nhiên cười cười, không biết trong lòng nghĩ cái gì. Lại một lúc lâu, nàng đột nhiên thở dài, nhưng sau đó xoay người nói với Qua Lâm "Ta mệt rồi, trở về thôi."

...

Ta mệt rồi?

Nàng vậy mà đã xưng "ta" rồi hả? Qua Lâm nhìn theo bóng lưng Tô Chỉ, không tự giác mỉm cười, thì ra cô nương này cũng không phải cố chấp không thay đổi!
Bình Luận (0)
Comment