Nghe được là quán bar nào rồi, Qua Lâm gác điện thoại.
"Là Dương Lộ à." Tô Chỉ nói.
Qua Lâm gật gật đầu, lộ ra vẻ mặt vô cùng mỏi mệt "Nàng nói nàng uống rượu say, có một nam nhân không cho nàng về nhà, gọi ta đi cứu nàng." Kỳ thật cô nói lời này cho Tô Chỉ nghe, cũng chỉ muốn là Tô Chỉ lộ ra một chút ghen tuông, chỉ cần Tô Chỉ nói không cho cô đi, như vậy Qua Lâm cô tuyệt đối vui vẻ tuân lệnh nàng.
Chỉ tiếc Tô Chỉ không nói, nàng chỉ hơi nhíu mày, sau đó không nói gì nữa.
Qua Lâm nhìn xem, trong nội tâm có chút thất vọng, nhưng cô chưa từ bỏ ý định, "Ngươi có phải không muốn ta đi hay không? Ngươi không muốn ta đi ta liền không đi."
Tô Chỉ nói "Ta không muốn ngươi đi thì sao, bây giờ là ngươi đã đáp ứng người ta, ngươi không muốn đi, vừa rồi hà tất đáp ứng làm gì?"
Ngụ ý, cô không muốn đi cũng phải đi.
Haiz, Qua Lâm thở dài nói "Vậy ta đi, ta sẽ nhanh trở về." Nói xong, cô cầm lấy chìa khoá trên bàn hấp tấp đi ra cửa.
Kỳ thật bất luận là Tô Chỉ hay Qua Lâm, ghét nhất chính là loại sự tình này, bởi vì thân phận quá mức gượng gạo, cho nên vô luận lựa chọn bên nào, đều đặc biệt khó chịu. Đi, thì hai nàng là người cảm thấy khó chịu, không đi, lại là cảm giác thấy chết không cứu, nếu như Dương Lộ nói là sự thật, hậu quả kia không lớn nhưng cũng không nhỏ.
Nhưng vô luận là như thế nào, dù sao Qua Lâm cũng là ngươi phiền nhất, cô thật sự sợ hãi Dương Lộ, cô thật muốn đứng trước mặt Dương Lộ, hô lớn "Dương tỷ! Ngươi đừng có từ sáng đến tối theo ám ta hoài a, ngươi làm tiểu tam cũng quá tận tâm đi!"
Qua Lâm đi tìm Dương Lộ, để Tô Chỉ trong lòng sợ hãi ở nhà một mình, mặc dù nàng không có nhiều kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, nhưng Dương Lộ làm quá rõ ràng, chỉ cần không phải kẻ đần đều nhìn ra ý đồ của nàng ta.
Trong lòng Tô Chỉ minh bạch, chỉ sợ tình địch của nàng thật sự đã đến.
Nhưng nàng có thể làm cái gì đây, nàng không thể, sẽ không thể giống người khác xông vào đánh đập tàn nhẫn, nàng sinh ra và lớn lên ở Đại Doanh, mười tám năm được nuôi dạy có tri thức hiểu lễ nghĩa, thời gian làm tiểu thư khuê các, khoan dung đã thành thói quen, làm sao có thể làm ra hành động không lý trí như tranh giành người yêu đây.
Lúc trước nàng tin tưởng dưa hái xanh không ngọt, chỉ cần trong lòng Qua Lâm không có Dương Lộ, như vậy liền không có chuyện gì có thể phát sinh. Nhưng bây giờ, dần dần nàng trở nên nghi hoặc, trở nên bất an, có phải nàng đã suy nghĩ quá đơn giản hay không?
Cảm tình cái sự tình này còn là dạng không có định số, không thể suy nghĩ đơn giản như những sự tình khác?
Tô Chỉ mê mang rồi.
Nàng cảm thấy lúng túng, ngồi xuống, ngồi một hồi chính là mấy tiếng qua đi, đợi khi nàng hồi phục tinh thần, nhìn đồng hồ đã một giờ sáng rồi. Lúc Qua Lâm ra ngoài là mười giờ tối, chẳng lẽ qua ba tiếng đồng hồ, còn chưa đưa được Dương Lộ về nhà?
Tô Chỉ cười trong lòng, chẳng lẽ nhà Dương Lộ lại ở chân trời sao?
Nhưng hiện tại nàng thật cười không nổi, bởi vì nàng cũng là người, đối mặt với loại tình huống này, không khỏi suy nghĩ lung tung. Đột nhiên Tô Chỉ cảm thấy như đang ngồi trên đống lửa, dù như thế nào cũng không thoải mái, nàng muốn đi ngủ, nhưng một là nàng làm sao cũng không buồn ngủ, hai là nàng sợ, sợ khi tỉnh lại Qua Lâm còn chưa trở về.
Tay, không tự giác chạm tới điện thoại.
Nhưng bấm xong dãy số, chuông reo hồi lâu, lại không có người nghe máy, nội tâm Tô Chỉ càng loạn hơn, nghĩ ngợi lung tung.
Cứ như vậy lại đợi qua hai tiếng, rốt cuộc đã có động tĩnh. Hai tiếng này không biết Tô Chỉ đã chịu đựng như thế nào, bình thường vào thời gian này nàng đã sớm chìm vào giấc mộng, hôm nay thì mắt cũng không nháy, từng phút từng giây, một ngày như một năm.
Qua Lâm vào cửa, hoảng sợ, bộ dạng của Tô Chỉ lúc này giống như oán phụ khuê phòng, chờ trượng phụ ăn chơi thâu đêm trở về. Lúc trước cô cảm thấy như vậy là buồn cười, nhưng hiện tại việc này phát sinh trên người cô, như thế nào cũng cười không nổi.
"Như thế nào còn chưa ngủ?" Cô hỏi.
Tô Chỉ không để ý tới Qua Lâm, mà hỏi cái khác "Vì cái gì muộn như vậy mới về, đưa người ta về nhà có cần lâu như vậy không?"
...
Tức giận, cô biết Tô Chỉ đã nổi bão. Nhưng Qua Lâm cũng không có biện pháp a, cô cởi giày, đi đến ngồi bên cạnh Tô Chỉ, "Ta cũng muốn về sớm a, nhưng cũng bó tay, Dương Lộ say mềm, đứng cũng không nổi, còn làm loạn, mất mấy tiếng mới đưa được nàng về nhà, nàng còn nôn lên người ta, ngươi xem đi." Nói xong, cô chỉ chỉ vết bẩn trên quần mình "Buồn nôn muốn chết, ta cũng phiền muốn chết."
Tô Chỉ liếc cô, ngữ khí có phần chua "Ai bảo ngươi đáp ứng nàng, không đi là không có việc gì rồi."
Nhìn xem nhìn xem, cuối cùng cũng là cô không phải. Qua Lâm vò đầu, hôm nay cô lại bại trận. "Ta cũng mệt mỏi rồi." Nói xong cô duỗi người "Ngươi tranh thủ đi ngủ đi, ta tắm xong cũng đi ngủ."
"Đợi một chút." Qua Lâm đang muốn đứng dậy, Tô Chỉ gọi lại, nói "Về sau người có thể đừng đi gặp cái người tên Dương Lộ đó nữa được không?"
Á, Qua Lâm nghe xong, nội tâm kêu lên một tiếng mẹ, cô đã chờ lời này của Tô Chỉ lâu rồi a. "Đã hiểu!" Dường như không cần suy nghĩ, Qua Lâm liền sảng khoái đáp ứng, Tiểu Công Chúa nhà cô là Đương gia, lời của Tiểu Công Chúa chính là thánh chỉ, không nghe lời Tiểu Công Chúa trực tiếp lôi ra chém đầu!
Lần này, Qua Lâm có thể không sợ trời không sợ đất thẳng thắng cự tuyệt Dương Lộ rồi.
Tô Chỉ thấy Qua Lâm sảng khoái như vậy đáp ứng, bất an trong lòng cũng vơi đi rất nhiều, "Vậy ngươi đi tắm đi, ta về phòng trước."
"Được a."
Qua Lâm tắm rửa tốc độ, cô đem quần áo dơ ném vào trong máy giặt, qua bốn mươi phút liền trở về phòng ngủ. Cô nhẹ chân nhẹ tay chui vào trong chăn, lại phát hiện Tô Chỉ còn chưa ngủ, cô ôm Tô Chỉ cứng ngắt, run rẩy nói "Lạnh quá a."
"Cho chết ngươi." Tô Chỉ tuy nói lời này, nhưng bàn tay nhỏ bé mềm mại lại ôn nhu nắm lấy tay Qua Lâm, truyền hơi ấm cho cô.
Qua Lâm cười hắc hắc "Công chúa nhà ta thật là khẩu thị tâm phi."
Tô Chỉ giận liếc nàng "Không đứng đắn, ngủ đi."
"Hôn ngủ ngon." Dứt lời, Qua Lâm ôm lấy Tô Chỉ, dùng sức hôn tới. Lúc đầu Tô Chỉ nghĩ chỉ là một nụ hôn nhẹ, thật không ngờ Qua Lâm không nghĩ như vậy, này là một nụ hôn triền miên hữu lực, làm Tô Chỉ thở hồng hộc, tim đập rộn ràng.
Qua Lâm cũng thở gấp không nhẹ, mặt cô ửng đỏ, nói "Ta yêu ngươi, về sau hai ta vẫn sống cuộc sống của hai ta, chuyện Dương Lộ coi như gặp quỷ đi!"
Tô Chỉ cười gật đầu.
Sau đó vài ngày, sinh hoạt hài hòa hơn rất nhiều, hai nàng mỗi ngày đúng hẹn đi làm, Dương Lộ cũng không có tái xuất hiện, nhìn có vẻ như hết thảy đều yên ổn, thật sự yên ổn sao? Cuộc sống tổng có quá nhiều chuyện chúng ta không biết, không đến thời điểm, chúng ta sẽ không biết.
Trưa hôm nay, Qua Lâm rời y quán sớm, vì cô có hẹn ăn cơm với bạn học cấp 3, người bạn này cô quen khi cô còn cùng một chỗ với Dương Lộ, là học tỷ của hai người bọn họ. Sau khi tốt nghiệp đường ai nấy đi, đã rất lâu không có liên lạc, người trăm năm khó gặp mời cô ăn cơm, thật đúng là làm cho người ta kinh ngạc.
Nhưng suy nghĩ một chút Qua Lâm lại cảm thấy không đúng, ngươi nói người học tỷ này, sớm không mời muộn không mời, lựa đúng thời điểm này mời, không khỏi làm người ta hoài nghi, có phải lại có sự can thiệp của Dương Lộ? Càng nghĩ, Qua Lâm càng cảm thấy có khả năng, vì vậy ngay từ đầu Qua Lâm đã lấy cớ bận rộn công việc từ chối một lần, nhưng vô dụng!
...
Sau khi cúp điện thoại, Qua Lâm im lặng cực kỳ. Cô suy nghĩ một lát, cuối cùng quyết định nói Tô Chỉ cùng đi, tuy rằng bây giờ Dương Lộ còn chưa làm gì, nhưng Qua Lâm không dám đánh cược, nếu chuyện này thật sự là Dương Lộ bày ra, dẫn Tô Chỉ cùng đi, cô cũng không vi phạm lời hứa với Tô Chỉ.
Nhưng trời không chiều lòng người, y quán quá đông khách, Tô Chỉ căn bản không thể phân thân.
Qua Lâm đứng yên tại chỗ, phiền chết đi được. Cuối cùng, cô nhắm mắt, dặm chân một cái, nói với Tô Chỉ một tiếng rồi đi đến điểm hẹn, trong lòng cô đã có chủ ý, đó chính là đến nhà hàng, cười cười nói nói hàn huyện hai câu, ăn xong phần cơm, rồi nhanh chóng tìm cớ rút lui.
Chờ đến tiệm cơm, Dương Lộ quả nhiên ở đó.
Nói thật, thời điểm Qua Lâm nhìn thấy Dương Lộ, cô thật sự dở khóc dở cười, cũng thật sự chưa thấy qua người nào tận tâm như vậy, cô không hiểu nổi rốt cuộc Dương Lộ suy nghĩ cái gì, trước kia muốn chia ta là nàng, hôm nay cố gắng níu kéo cũng là nàng, trên thế giới nào có chuyện tốt như vậy, cái gì cũng theo ý nàng?
Qua Lâm đi đến hào phóng chào hỏi học tỷ, mọi người ngồi xuống hàn huyên vài câu bắt đầu gọi món ăn, Qua Lâm không có khẩu vị, toàn bộ đều để học tỷ làm chủ, học tỷ cũng không keo kiệt, thoáng một cái cả bàn đều là gà vịt thịt cá.
Bầu không khí có vẻ rất hòa hợp, đều là những người đã lâu không gặp, cười nói vui vẻ kể chuyện thành tựu mấy năm nay. Sóng cả mãnh liệt, chẳng qua là học tỷ hoàn toàn vô tội, chỉ sợ không biết sự tình mặt trong nên mới giúp Dương Lộ hẹn cô.
Uống vài cốc bia, gắp vài miếng thức ăn, Qua Lâm bắt đầu suy nghĩ đến chuyện "đánh bài chuồn". Nhưng nhìn Dương Lộ cùng học tỷ nói chuyện khí thế ngất trời, nên cũng chưa mở miệng. Cứ như vậy ngồi thêm mười phút, Qua Lâm giống như ngồi trên đống lửa, nhưng khi cô vừa muốn mở miệng, điện thoại Dương Lộ lại reo lên.
Dương Lộ cáo lỗi để tiếp tiếp điện thoại, không biết nói cái gì, chẳng qua chưa qua vài giây sắc mặt liền thay đổi thành cực độ khó coi, giống như không muốn người khác nghe, Dương Lộ đứng lên đi nơi khác.
Qua Lâm nhìn thấy, vui vẻ.
Điện thoại thật đúng thời điểm a, đoán chừng Dương Lộ nghe điện thoại xong cũng không ăn được nữa, đến lúc đó cô lợi dụng thời cơ tìm cớ rút lui thì quá chuẩn.
Quả nhiên, còn không qua hai phút, Dương Lộ liền đi vội đến, nói "Thật ngại a, người nhà ta gặp tai nạn giao thông nhập viện rồi, ta phải đi gấp, bữa cơm này chỉ sợ ăn cũng không vô nữa, xin lỗi học tỷ, lần sau ta mời ngươi được không."
Học tỷ nghe Dương Lộ nói người nhà gặp chuyện, vội vàng liên tục gật đầu đáp lời.
Qua Lâm thấy thời cơ đã đến, vì vậy cũng đứng lên nói "Y quán của ta cũng có chút việc, ta cũng xin cáo lỗi với học tỷ, lần tới cho thời gian chúng ta mới hảo hảo nói chuyện."