Công Cuộc Bị 999 Em Gái Chinh Phục

Chương 1079

Cầm lấy từ trong giới chỉ ra 1 miếng thịt ma thú cùng 1 đống đồ gia vị. Không có đồ dùng làm bếp chuyên nghiệp hay nồi niếc gì. Anh quyết định thực hiện nấu ăn trên không. Tung miếng thịt lên không, tay Cầm không ngừng đảo qua các loại gia vị rồi đánh vào miếng thịt, lực đạo lan đều khiến cho gia vị ngấm đều vào trong thịt. Từng thớ từng thớ thịt đều tồn tại hỗn hợp gia vị. Nhìn miếng thịt không có gì khác nhưng ẩn sâu bên trong đó là 1 quả bom hương vị chân chính.

Cầm lại tung miếng thịt lên không. Cả 2 tay bùng lên 2 luồng ma hỏa. Anh khung ngừng đánh lên miếng thịt với cường độ khác nhau tùy từng vị trí, đẩy chất lượng miếng thịt lên cao nhất. Rất nhanh, miếng thịt dần dần chín đồng thời quả bom hương vị cũng dần dần đạt đến đỉnh điểm. Rồi như 1 lẽ tất nhiên, khi 1 vật đạt đến giới hạn thì nó bùng nổ.

Quả bom như 1 cú đấm mạnh vào khứu giác của những người ở đây khiến người ta không nhịn được nuốt nước miếng. Mà ở đây thì có ai. Còn ai khác ngoài con ma long kia nữa. Chỉ thấy theo mùi thơm bùng nổ, mũi nó hơi động, hơi động kèm theo đó là cả thân hình của nó từ từ chuyển động.

Nó hít thêm vài hơi nữa cho đỡ thèm, cả cơ thể triệt để tỉnh táo. Nó nhìn chằm chằm vào miếng thịt, ánh mắt lóe lên vẻ tham lam. Nhưng tất nhiên nó cũng không quên nhiệm vụ của mình. Nó nhìn chằm chằm Cầm và nói:

- Ma nhân, ta chính là người thủ ải đầu tiên của ngươi. Ngươi muốn đi qua nhất định phải qua thử thách của ta.

Cầm nghe vậy khẽ thở dài 1 hơi. Gia tăng chút lực để miếng thịt chít 5 phần. Cung kính đưa đến trước người Long vũ và nói:

- Vãn bối không có gì, có chút thịt hiếu kính để tiền bối thưởng thức. Hi vọng ngài thưởng thức xong có thể cho vãn bối biết nhiệm vụ là gì.

Ánh mắt Long Vũ hiện lên vẻ thưởng thức, nó lắc mình biến trở về hình dáng như nhân loại. Ngược lại cũng khá là đẹp trai. Long vũ không khách khí mà tiếp lấy miếng thịt và ăn ngấu nghiến như 1 con quỷ chết đói. Miếng thịt khá to nhưng mà đối với 1 con rồng có lẽ cũng chẳng là gì. Vẻ thòm thèm vẫn hiện ra trên mặt Long Vũ. Hắn nhìn Cầm, ánh mắt lấp lóe và nói:

- Tiểu tử ngươi không tệ, vốn dĩ thử thách của ta là ngươi có thể kiên trì dưới 1 đòn của ta là có thể đi qua. Nhưng xem ngươi hiểu chuyện phân lượng ta cũng sẽ không làm khó ngươi. Nhưng thử thách là không thể bỏ. Do đó ta lâm thời đổi ý, thử thách cho ngươi sẽ là biểu diễn sao cho ta hài lòng là được.

Cầm nghe xong thì thở dài 1 hơi. Quả nhiên là độ khó cấp địa ngục. 1 đòn của Huyền Ma lại còn là long tộc, ngẫm đã thấy sợ. Dù cho 1 đòn đó không phải là toàn lực nhưng đảm bảo anh không chết cũng trọng thương. Vác cái thân thể đó đi đối mặt với những thử thách tiếp theo quả thật là tự tìm đường chết.

Vẫn còn may anh vũ khí bí mật của anh có thể cảm hóa con rồng này, khiến cho độ khó giảm xuống rất nhiều.

Nhưng mà Cầm vẫn còn 1 vấn đề nữa, anh hơi lưỡng lự rồi nói:

- Tiền bối, ta cũng không mang quá nhiều thịt ở bên người. Chỗ ngài vừa ăn xong chính là những miếng thịt bất ngờ. MUốn biểu diễn cũng phải có đạo cụ a.

- Việc này thì khó gì.

Thân hình hắn thoắt biến và khi xuất hiện đã mang theo vài con ma thú bên người, chủng loại đa dạng và thực lực không hề yếu.

Cầm không nhịn được nuốt nước miếng. Đây chính là thực lực của Huyền tiên huyền ma ư, chỉ 1 góc băng sơn đã kinh khủng như thế này, thật không biết thực lực đầy đủ thì còn đáng sợ như thế nào a.

Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng tay chân Cầm cũng không có chậm. Anh lập tức tiến hành xử lý đống ma thú vừa mang về. Vì khiến vị đại lão này hài lòng, anh có thể nói là liều mạng già, dốc toàn lực chế biến ra mĩ vị nhất.

Và hiển nhiên khi 1 vị đầu bếp hàng đầu cố gắng thì món ăn ngon khỏi cần bàn. Long Vũ vô cùng vừa ý. Vẻ mặt ông hiện lên sự hạnh phúc. Từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu ông ăn thứ gì đó ngon lành như thế này. Hóa ra, ăn thức ăn ngon cũng là 1 loại hạnh phúc. Hóa ra những con thú như thế này có thể nấu thành mĩ vị như vậy. Lão cảm thấy quãng đời lão trải qua thật sự là vô vị.

Đang trong cơn sau mỹ vị, đột nhiên lão không còn sờ thấy đồ ăn nữa. Mở mắt ra thì trước mắt lão trống trơn không còn lấy 1 thứ. Xương thừa cũng không có. Hiển nhiên 1 đống ma thú bị lão mang về đều đã tiến vào trong bụng lão rồi.

Chỉ còn thân ảnh Cầm đứng đó bất đắc dĩ nhìn Long Vũ.

Anh nói:

- Ngài quả thật là dạ dày vương. Hơn 10 con ma thú khổng lồ mà ngài ăn trong chớp mắt.

- Không còn thì đi bắt tiếp. Chờ ta 1 chút.

Cầm vẻ mặt có chút đau khổ mà nói:

- Tiền bối, ngai coi như ta qua thử thách đi. Ngài cũng nên biết trong thử thách lần này không chỉ cần đảm bảo an toàn mà còn cần nhanh nữa. Nên chỗ còn lại có thể coi như ta nợ. Chờ xong chuyện này ta sẽ trả ngài được không.

Long vũ nghe xong thì trầm ngâm. Nhiệm vụ của hắn chỉ là ở đây làm vật cảnh. Bị người đánh thức thì cho hắn qua. Cái nhiệm vụ vừa rồi là do hắn tự chế ra để được voi đòi tiên. Bây giờ nếu như còn trì hoãn nữa chỉ sợ rằng bên ngoài sẽ không vui. PY giao dịch là có thể nhưng công khai bắt chẹt như thế này là không hay a.

Không chỉ thế, nếu như vì lão mà kẻ này bị loại thì sợ rằng sau này dù có tìm được thì tiểu tử này cũng sẽ không làm cho hắn ăn thậm chí có khi còn bỏ chất độc vào trong đó.

Xuất phất từ nhiều yếu tố như vậy, Long Vũ quyết định nhường đường. Nhưng lão cũng không quên nói:

- Nhớ, ngươi thiếu ta 100 không 200 phần món ăn đó.

Cầm thấy vậy thì thở dài 1 hơi, anh không chần chừ mà đi thẳng chỉ để lại 1 câu:

- Yên tâm, chỉ cần ngài chuẩn bi đầy đủ thì tiểu bối sẽ chuẩn bị 1 mâm tiệc cho ngoài thưởng lãm.

………..

Cầm vẫn nghĩ chờ đợi anh là 1 con đường địa ngục, anh cứ nghĩ mình đã chọn nhầm đường địa ngục như Vô Diện đã phổ biến. Nhưng mà mọi thứ tiếp theo lại dễ dàng dị thường.Ngoài vài cái bẫy và vài con ma thú yếu đến không nỡ nhìn thì cũng không cái gì quá nổi bật.Điểm nhấn nhất có lẽ là 2 tràng 1vs1 với thiên kiêu khác. Nhưng mà thực lực của những kẻ này cũng không phải là quá mạnh mẽ. tốn chút công sức thì Cầm cũng đánh bại.

Thật không biết đây có thể coi như là con đường địa ngục không nữa.

Nhưng ngẫm lại 1 chút thì Cầm lại cảm thấy anh nghĩ quá xa. Những con ma thú anh nấu không kinh khủng hả. Có bọn nó thủ đường thì con đường này quả thật có thể gọi là địa ngục rồi.

Nhưng giờ, nhờ mĩ thực khiến cho bao nguy hiểm đều biến mất khiến con đường này mới dễ đi như vậy.

Đây có thể coi như là trong cái rủi có cái may a.

Giờ là đến thử thách cuối cùng
Bình Luận (0)
Comment