Công Cuộc Bị 999 Em Gái Chinh Phục

Chương 458

Nhìn hàng loạt đòn đánh đánh tới, vị tỷ tỷ này cắn chặt răng khẽ động chút sức của bản thân mà chặn những đòn đánh.

Nhưng rõ ràng cô hữu tâm mà vô lực. Cô bị hàng đống người vây công trong khi đang suy yếu vì cố gắng thay đổi số phận bản thân, tránh cho bị chết dưới thiên kiếp.

Nếu không phải vì đang ở sân nhà hơn nữa là cô còn chưa hoàn toàn tán công nên vẫn còn chút sức chống trả đến khi mà đông người bu đến thì có lẽ giờ cô chỉ còn lại 1 cái hồn hoàn mà thôi.

Còn vì sao ư. Tất nhiên là để tạo ra tình trạng dè chừng này rồi.

Cô biết mấy người này đến đây không có chủ đích để săn bắt hồn thú nên cũng không mang hồn đạo khí chuyên dụng để đựng hồn hoàn.

Do đó nhất thiết cần hàng phục cô mang về để tránh cho thất thoát.

Càng nhiều người càng khó chia và cô có càng nhiều thời gian để mà tìm cách.

Cô cũng đã chuẩn bị ngọc đá cùng tan để không ai có thể chiếm được rồi.

Nhưng khôn ngờ Dược Phong đến cho cô chút hi vọng. cô sao không nhận ra được hồn hoàn đó là từ võ hồn Phỉ Thúy thiên nga. 1 loại hồn thú nổi danh trong việc hỗ trợ và hồi phục.

Tuy Dược Phong yếu đến không thể yếu hơn nhưng không ngờ hồn kỹ đó lại có chút tác dụng với cô. Chí ít thì có thể tăng tốc độ chạy để cô thoát ra khỏi đây.

Nhưng đáng tiếc rằng chú bé này còn quá non. Hồi phục trước mặt mọi người như vậy thì sao còn có thể chạy trốn cơ chứ.

Nhưng quả thật ngẫm lại thì cũng không trách được Dược Phong. Cậu mới thức tỉnh võ hồn được 1 thời gian, vận dụng còn chưa thuần thục lắm, đã thế võ hồn của cậu lại quá nổi bật nên là muốn điều trụ lén cũng không làm được.

Do đó giờ chỉ còn cách là chiến.

Cô gái tiến lên lôi tất cả sức mạnh ra chặn đứng các đòn tấn công. Trông cô có chút cố hết sức.

Và hiển nhiên là bị đánh bay ra.

Nhưng cái chết là vẫn còn 2 đạo tấn công và nó đang đánh thẳng đến người Dược Phong.

Lúc này Dược Phong lại không động mà đứng như trời trồng nhìn 2 đòn tấn công.

Không chính xác là anh không động được bởi áp lực đó là quá lớn, không chỉ áp lực của 2 đòn này là áp lưc của gần 10 vị phong hào đấu la và mấy chục vị đấu la. Dược Phong không sụp đổ ngay mà còn đủ sức để mà phát động hồn cốt đã là không tệ rồi

Thậm chí nếu không phải vì hồn cốt đó là do mẹ anh để lại, lại qua hiến tế nên vẫn còn chút năng lượng của bà trong đó thì còn lâu Dược Phong mới có thể phát động được.

Do đó, nguy cơ bây giờ lớn hơn bao giờ hết.

Ngay khi 2 đòn đánh nối đuôi nhau tiến đến thì đột nhiên, hồn hoàn trên đầu Cầm lại sáng lên và 1 vô hình bình chướng hiện ra giúp anh cản lại.

Nhưng mà nó chỉ được 1 đòn.

Bình chướng ầm ầm đổ vỡ trong sự không cam lòng mà nhìn đòn còn lại đánh trúng Dược Phong.

Anh bay đi như là diều đứt dây, không ai biết bay đi đâu.

Nữ nhân kia thấy vậy cũng khẽ cắn răng, nàng lập tức bay ra tiếp lấy Dược Phong và cả 2 thân ảnh biến mất đằng xa trong sự ngỡ ngàng của mọi người.

Đột nhiên có 1 người nói:

- Đuổi theo mau, đôi cánh đó chính là giống mẹ của “ vô vũ hồn”, đứa bé đó có thể là người có “ vô vũ hồn”, nhất định phải tìm được. Mặc cho sống chết.

Lời nói như là lời cảnh tỉnh tất cả mọi người, cả đám biến sắc rồi lập tức đuổi theo, nhất định phải bắt được đứa bé có “ vô vũ hồn”. Có nó thì bọn họ có thể tiến thêm 1 bước dài cũng không chừng.

Nhưng đúng lúc đó, cả thiên địa chợt biến sắc, từ trong chỗ sâu của băng nguyên, hằng hà sa số cự thú đột nhiên xuất hiện mà lao thẳng về phía đám người. Có băng hạt, có tuyết hùng, có tuyết nữ..vv…

Và thế là đại chiến nổ ra. 1 cuộc đại chiến được ghi vào lịch sử của đại lục này.

Trong khi đó, nữ nhân kia đã mang Dược Phong trở lại cái động quen thuộc. Nhìn đứa bé vừa cứu mình sắc mặt cô cực kỳ phức tạp.

Nhất là khi đứa bé này chỉ còn thoi thóp, cả người gần như nát thành tương bần. Nếu không phải trong người nó có 1 sợi sinh mệnh lực dai dẳng tồn tại thì có lẽ tan xương nát thịt từ lâu rồi.

Nhưng mà đứa bé này nếu cứ để vậy sợ cũng không sống được lâu nữa.

Cô lại nhìn bản thân mà khẽ thở dài. Cô cũng không khá hơn là bao nhiêu. Lúc trước đã bị nội thương sẵn lại bị vây công kéo dài nên cô đã yếu rất nhiều rồi. Lại thêm vừa nãy giao động bản nguyên để chặn đứng tất các đòn kia khiến cho cô đã cận kề cái chết. may mà còn ý trí mới có thể chèo chống đến bây giờ a.

Cô khẽ nhìn lên trời thì thầm nói:

- Chẳng lẽ đây là thiên ý, cuối cùng hồn thú chúng ta cũng chỉ có thể thành hồn hoàn cho con người.

Đó cũng là cách duy nhất mà cô có thể nghĩ đến bây giờ. Đó cũng là cách duy nhất để cứu đứa bé này.

Cô thân là tuyết đế của vùng băng nguyên này( chắc ai cũng đoán được ấy nhỉ), là cực độ hung thú gần 70 vạn năm sao có thể đi thiếu nhân tình của 1 con người cơ chứ.

Xem ra chỉ còn cách đó thôi.

Cô khẽ nhìn lên trời cao mà nói:

- Học viên sử lại khắc, thao thiết đấu la. Ông còn định trốn đến lúc nào.

- Ồ, không ngờ đã bị lộ rồi a.

Từ trên trời cao 1 thân ảnh từ từ hạ xuống. Là 1 lão già rách rưới tay Cầm bầu rượu. Tất nhiên chính là thao thiết đấu la Huyền lão rồi.

- Ngươi gọi ta xuống chắc không phải để chơi chứ.

- Tất nhiên rồi. Ta muốn nhờ ông chăm sóc đứa bé này.

- Sao ngươi nghĩ ta sẽ làm.Ngươi nên biết cái truyền ngôn đó đi. Thêm 1 hồn hoàn, đến cả ta cũng động tâm a.

- Bởi tôi biết ông sẽ không làm thế. Như vừa nãy nếu ông ra tay thì đã bắt được tôi rồi. Hồn hoàn 70 vạn năm cùng hồn cốt a. Dụ hoặc lớn như vậy chắc cũng không thua kém gì cái gọi là tác dụng “ vô võ hồn” mà người ta truyền nhau đi. Hơn nữa thân là học viện Sử Lai Khắc, có thiên tài yêu nghiệt mà không thu thì còn gì là Sử Lai Khắc nữa chứ.

- Haha… thú vị. Tuyết đế có khác. Quả thật ta đến chỉ là tham gia náo nhiệt chứ không định làm gì khác. Nhưng nếu thu 1 yêu nghiệt trong tương lại thì không phải là không được a.

- Nhưng mà đứa bé này bị thương nặng như vậy, ta không nghĩ nó đủ sức để ta đưa về đến học viện đi.

- Cái đó ông không cần phải lo.

Tuyết đế lạnh nhạt nói, rồi bế Dược Phong vào trong để lại 1 câu:

- Chờ xong việc ông hãy vào mang đứa bé này đi.

Huyền Lão hơi sững sờ 1 chút nhưng rất nhanh ông đã hiểu ý của tuyết nữ. ông chỉ có thể lắc đầu:

- Đáng không.

Không ai có thể trả lời ông nhưng mà từ trong căn phòng, 1 luồng sáng bắn lên hư không đã nói lên tất cả.

Là hiến tế a.

Nhìn cột sáng đó,, Huyền Lão khẽ lẩm bẩm:

- 1 hồn hoàn tiếp cận 20 vạn năm, giờ lại có 1 hồn hoàn gần 70 vạn năm. Tiểu tử này chẳng lẽ còn định vượt qua truyền thuyết sao. Thật có chút kích động a. 1 quái vật như vậy gia nhập vào Sử Lai Khắc chúng ta không biết có thể đưa đến tương lai huy hoàng như thế nào nữa nhỉ.

1 lúc sau, chùm sáng lụi dần lụi dàn và tắt hẳn thể hiện 1 tân sinh mới ra đời.
Bình Luận (0)
Comment