Công Khai

Chương 71

Lăng Thành.

Trong phòng vẽ cá nhân của Dung Hoài Yến, mùi sơn dầu và mùi giấy hòa quyện vào nhau.

Bên cạnh giá vẽ trước cửa sổ kính sát đất, là khuôn mặt lãnh đạm của Hạ Linh Tễ ẩn chứa chút lười biếng, ngón tay thon dài lướt qua những top bình luận—

[Hè hè hè, quả nhiên đều là LSP* đứng trên cùng một chiến tuyến ~]

*Viết tắt của “kẻ háo sắc”

Đôi mắt xanh xám của người đàn ông ngầm ngâm, như đang suy nghĩ cái gì đó rất sâu sắc.

Sau đó ngón tay thon dài gõ câu trả lời một cách chậm rãi—

Loạn mã: [LSP? Ý là Label Switched Path sao?]

[???]

[Thời buổi này rồi vẫn còn có người không biết LSP nghĩa là gì sao?]

[Đùa nhau à?]

[Từ từ, hình như đây là nhà sản xuất lương thực mới của chúng ta!]

Mọi người nghĩ đến bức ảnh mà vị này vừa mới đăng, lập tức đối xử dịu dàng với anh—

[Hóa ra là đại thần Loạn mã à!]

[Từ từ?  Đờ mờ, đây là bự thần Loạn mã sao! Vẫn là Loạn mã biết đẩy thuyền a a a a a. Vừa hướng nội vừa biết đẩy thuyền, dù Tiểu dưa hấu chưa về, nhưng chúng ta vẫn đón chào bự thần Loạn mã, hú hú hú, đây là may mắn thần tiên gì dợ! Cả nhà, nếu không hiểu Label Switched Path là gì thì nhanh search đi!]

Ý nghĩa tìm kiếm: Language Server Protocol, giao thức máy chủ ngôn ngữ. Đó là đường dẫn một chiều từ đầu mạch vào mạng MPLS đến đầu ra….

Nhưng fans CP điên cuồng phấn khích đẩy như thế chỉ có thể lấy ra một vài từ khóa quan trọng thôi.

[Chị em, đường đi trao đổi, một chiều từ cửa ra vào, mọi người ngẫm đi, ngẫm cho tỉ mỉ tinh tế vào!]

[Đờ mờ, đây là sức mạnh của tri thức nha! @Loạn mã đại thần, ngài quá quá quá biết cách đẩy rồi!!!]

[Tui ngồi đây đợi tác phẩm tiếp theo!]

[Hiểu rồi, sau này LSP sẽ không còn là danh từ nữa, mà sẽ là động từ! Bạch bạch bốp bốp, trao đổi, bạch bạch bốp bốp, nhanh chóng cắm vào đường nhỏ ~~~ A a a a a a làm sao bây giờ, lại loại mơ hồ này, chỉ nghĩ thôi, tui đã muốn điên lên rồi!]

* hí hí như dị là mn đều hiểu đang làm gì đúng khum

[Càng mơ hồ, càng kích thích.]

[@Loạn mã bự thần, xin hãy nhận của chúng tui một lạy!]

[…..]

Khi Hạ Linh Tễ thấy họ nói chuyện ngày càng có gì đó không đúng lắm, lông mày nhíu chặt lại.

Có phải bọn họ— hiểu sai rồi không?

*

Quá trình quay [Trò chơi mạo hiểm] đang được tiến hành đúng tiến độ.

Đều là những diễn viên chuyên nghiệp, phương diện kỹ thuật diễn không cần đạo diễn hướng dẫn quá nhiều cho nên việc quay phim diễn ra vô cùng thuận lợi, suôn sẻ.

Lúc này, là cảnh quay trước khi Tần Mang đóng máy.

Bọn họ định quay một cảnh nội thất của một biệt thự riêng ở ngoại ô Độ Thành.

Đi ngang qua một rừng tre xanh mướt, bên người trời đang mưa tí tách, nước mưa rơi lên kính xe như những giọt nước làm từ rèm hạt ngọc trai.

Trong chiếc xe bus sang trọng.

Đạo diễn ngồi bên cạnh Tần Mang, đích thân giảng cho cô nghe về cảnh sắp quay này.

Đây là cảnh quan trọng nhất của Bướm tinh, đạo diễn đặt rất nhiều kỳ vọng vào Tần Mang: “Cháu cứ cố gắng tìm cảm xúc nhé, có gì không hiểu thì nhất định phải hỏi luôn, không cần phải ngại.”

Nam chính Lâu Tự Châu đứng bên cạnh không khỏi nói: “Cô bé này còn biết ngại ngùng nữa à, nếu biết ngại nữa, thì mấy lão già trong đoàn phim chúng ta sẽ bị cô bé này học hết kỹ năng mất thôi.”

“Hahahahaha.”

Bên trong xe, mọi người đều cười rất vui vẻ.

Tần Mang một tay lật kịch bản, quay đầu cong mắt lại nhìn mọi người: “Vậy ngày mai cháu đóng máy, mời các thầy cô một bữa tiệc lớn nhé?”

“Mong các thầy cô vui lòng nhận cho.”

“Chỉ cần là rượu hoa mai lần trước cháu nhắc tới thì cô liền nhận.”

Kể từ khi Bùi Châm cởi mặt nạ xuống trước mặt Tần Mang, rốt cuộc không bao giờ có thể lấy lại được mặt mũi của nữ thần nữa.

Đơn giản là tự do thoải mái là chính mình.

Quản gia của Thanh Lan Cư là một người nấu rượu rất ngon, rượu được nấu từ hoa mai Hàn Tuyết, ngọt ngào thanh mát, hậu vị còn đọng lại vị hơi lạnh của sương tuyết, Tần Mang đã mang tới cho Bùi Châm thưởng thức một lần.

Không ngờ cô ấy vẫn còn nhớ mãi không quên.

Thấy được dáng vẻ ham rượu này của Bùi Châm, các diễn viên tiền bối khác trong xe cũng đều cực kỳ tò mò.

Thật sự ngon như vậy sao?

Tần Mang đương nhiên đồng ý.

Mặc dù rượu quý, khó nấu, nhưng cô cũng không đến nỗi keo kiệt chút rượu này.

Còn cho người chuẩn bị quà cho từng người trong đoàn.

Mạnh Thính còn khen Tần Mang cuối cùng cũng trưởng thành rồi, đã biết tặng quà cho tiền bối rồi.

Liền bị Tần Mang cho một ánh mắt khinh thường.

Cô chỉ không muốn nợ ơn huệ của người ta mà thôi.

Mạnh Thính: “….”

Ồ.

Là anh ta nghĩ nhiều rồi.

1 giờ trưa, xe bus đã đến địa điểm quay chụp đúng giờ.

Nào ngờ.

Đi chặng đường xa tới đây, chủ nhân của căn biệt thự này vậy mà lại không đồng ý cho thuê nữa.

Còn nói là anh ta lo lắng ngôi biệt thự của tổ tiên mình sẽ bị hư hại trong quá trình quay chụp, đây là biệt thự cổ, không có cách nào sửa chữa được.

Suýt chút nữa khiến đạo diễn tăng xông.

Nếu như không cho thuê nữa thì đáng lẽ phải nói sớm chứ.

Mọe nó bọn họ đều đã đến đây rồi, mới nói không cho thuê, trong thời gian ngắn ngủi như vậy, bọn bọ biết đi đâu mới có thể tìm được một ngôi nhà cổ khác phù hợp với bối cảnh kịch bản chứ!

Khung cảnh bên đó bọn họ đều đã khảo sát trước đó rồi.

Một số chi tiết trong kịch bản cũng theo đó mà được sửa đổi.

Đạo diễn: “Các người đây là vi phạm hợp đồng!”

Đối phương: “Chúng tôi có thể bồi thường gấp đôi số tiền vi phạm hợp đồng.”

“Rất xin lỗi.”

“Thật sự không có cách nào cho đoàn phim thuê để quay chụp được.”

Làm gì có chuyện chủ nhân của một tòa biệt thự cổ như này lại thiếu chút tiền vi phạm hợp đồng được chứ.

Chết tiệt!

Đạo diễn tức giận đến mức đá mạnh vào cột đá bên cạnh.

Trợ lý đạo diễn: “Ngài bình tĩnh, có lẽ đây đều là đồ cổ đấy!

Vì trời mưa, Tần Mang mặc một chiếc quần đùi màu đen đơn giản, mặt mày càng trở nên tươi sáng xinh đẹp, dáng vè lười biếng tùy ý liếc nhìn cột đá nói: “Đừng lo, đều là đồ mới.”

Bên ngoài có nhân viên cầm ô.

Mọi người nhìn về phía Tần Mang: “Cô Tần còn hiểu biết về cái này sao?”

Tần Mang vẻ mặt vô tội: “Rất mới nha.”

Quả thực.

Bọn họ đều bị tòa biệt thự cổ kính, có lịch sử lâu đời này qua mặt.

Cho rằng trong này cái nào cũng là đồ cổ.

Đạo diễn đau đầu.

Trừ tòa biệt thự này.

“Tìm đâu ra biệt thự có một khoảng hoa lan hồ điểm lớn cơ chứ? Dù gì đây cũng là nơi Bướm tinh sinh ra và chết đi, kể cả có dùng hiệu ứng hậu kỳ đặc biệt cũng luôn cảm thấy thiếu chút gì đó.”

Mặc dù họ có những người làm hậu kỳ hiệu ứng hàng đầu, nhưng….

Việc quay chụp này, vẫn nên là dùng cảnh thật, như vậy mới càng có thể chấn động lòng người.

Có thể chụp cảnh thật thành hiệu ứng đặc biệt mới coi là tài năng.

Đạo diễn còn muốn dùng cảnh quay nổi tiếng này, để tạo nên một cảnh quay sinh tử có một không hai cho Tần Mang.

Cùng với cuộc chiến cuối cùng của Bướm tinh trong vườn lan hồ điệp trong ảo cảnh này.

Toàn bộ đều là những cảnh lớn, cực kỳ quan trọng.

“Lan hồ điệp?”

Mạnh Thính vừa xuống xe ngạc nhiên hỏi: “Lan hồ điệp màu xanh lam được không?”

“Nếu được vậy thì là tốt nhất!”

Khoảng lan hồ điệp trong tòa biệt thự này đa số là màu trắng.

Hậu kỳ sẽ phải đổi màu sắc.

“Quản lý Mạnh, anh biết ở đâu có sao?”

“Tôi có thể ra giá cao để thuê nó!”

Đạo diễn kích động nắm tay Mạnh Thính.

Lần đầu tiên cảm nhận được sự nhiệt tình của một đạo diễn quốc tế như vậy, Mạnh Thính sửng sốt một chút, sau đó quay đầu nhìn sang Tần Mang: “Vậy thì ngài phải hỏi cô ấy.”

Đạo diễn cùng các thành viên khác trong đoàn phim đều nhìn sang Tần Mang với ánh mắt— Như thể cô là “hy vọng của nhân loại”.

Tần Mang trầm tư vài giây, nghĩ đến khoảng lan hồ điệp trước khu nhà chính, hơi do dự nói: “Diện tích không lớn lắm, có được không?”

“Được!”

“Có còn tốt hơn không.”

Bây giờ kiếm đâu ra lan đồ điệp chứ.

Đạo diễn ngập ngừng hỏi: “ Chắc được 10 mét vuông chứ?”

Đây là giới hạn thấp nhất của ông ấy rồi.

Cùng lắm thì đến lúc đó chụp nhiều cảnh cận cảnh hơn, những cảnh xa thì chỉ có thể dùng hiệu ứng hậu kỳ để bù đắp thôi.

Tần Mang ước chừng sơ bộ: “Cũng same same vậy.”

Đạo diễn thở dài: “Được rồi.”

Thanh Lan Cư cách đây không xa, thậm chí còn cách một rừng trúc, một biệt thự cổ ẩn giấu sâu hơn 100 năm, được giữ gìn sự cổ kính một cách hoàn hảo dần dần xuất hiện trước mắt mọi người.

Diện tích so với biệt thự vừa rồi có khi còn gấp 10 lần.

Thậm chí còn bao gồm một số ngọn núi phía sau bao quanh nó.

Ba chữ cứng cáp mạnh mẽ “Thanh Lan Cư” to đùng xuất hiện trên biển hiệu.

Có một con kỳ lân bằng đồng uy nghiêm đứng ở cửa, tràn đầu dấu vết của năm tháng.

Đối lập hoàn toàn với những cột đá mới của biệt thự trước.

Trợ lý đạo diễn nhịn không được liền hỏi: “Cái kia…. Cô Tần, đây là đồ cổ thật chứ?”

“Chắc vậy.”

Tần Mang nhẹ giọng đáp, sau đó nói: “Mọi người vào đi.”

“Vội vàng đến, tiếp đãi không chu đáo, mong mọi người lượng thứ.”

Lời này là nói thật chứ không phải khiêm tốn, theo ý của Tần Mang, trước khi khách đến, cần phải chuẩn bị kỹ càng trước một ngày, việc vội vàng hấp tấp đón khách đến nhà như vậy không phải là phép lịch sự.

Ở đây gần nửa tháng, Tần Mang đã quen với việc quản gia lần nào cũng mang theo một nhóm người hầu đến cửa chào đón, hơn nữa còn khoa trương hô lên: “Chào mừng phu nhân về nhà.”

Nhưng—

Những người khác thì không quen.

Ai nấy đều ngây người.

Dường như xuyên không về thời kỳ dân quốc nào đó vậy.

Ở trước mặt một nhóm tiền bối, Tần Mang vẫn có chút cảm giác xấu hổ, nhanh chóng đổi chủ đề: “Chuẩn bị chút trà chiều, sau đó tìm người dẫn nhân viên đoàn phim đến chỗ vườn hoa lan hồ điệp kia.”

Cô đã nói trước với quản gia.

Quản gia đã chuẩn bị sẵn sàng từ sớm.

Đạo diễn không có tâm trạng ăn uống gì: “Bây giờ đi luôn!”

Quay sớm yên tâm sớm.

Những người khác vẫn còn đang đắm chìm trong khung cảnh cổ kính của vườn hoa.

Trong đầu đạo diễn đều là phải tập trung sự nghiệp, quay xong sớm là trên hết.

Ngay khi bước vào khu nhà chính.

Ngoài tòa nhà ba tầng bằng gỗ tinh tế, lịch sự mà tao nhã, điều đầu tiên thu hút sự chú ý lẫn ánh mắt người nhìn chính là một khoảng đất lớn trồng hoa lan hồ điệp xanh lam.

Tuyệt đối không chỉ 10 mét vuông!

Đạo diễn có cảm giác như mình bị lừa vậy, quay đầu nhìn Tần Mang: “Đây chính là “diện tích không lớn lắm” mà cháu nói đó hả?”

Đôi mắt đen láy của Tần Mang trong veo như nhìn thấy đáy, vô tội nói: “Quả thật là không lớn lắm mà.”

Đạo diễn: “….”

Tần Mang nghĩ đến trang viên Hoàn Hồ, khu vườn trong nhà của cô với Hạ Linh Tễ mới thật sự là rộng lớn.

Đặc biệt là khi hoa huệ nước nở rộ tràn ngập khắp mặt hồ.

Đột nhiên cảm thấy có chút nhớ nhà.

Trong đầu đột nhiên hiện lên cái từ “nhà” này, Tần Mang lắc lắc đầu.

Từ khi nào, cô đã coi ngôi nhà của Hạ Linh Tễ thành nhà của mình rồi.

Đối diện.

Mạnh Thính thì thầm: “Em đang nhớ nhà, hay là nhớ chồng em ở nhà?”

Ánh mắt Tần Mang liếc qua.

Mạnh Thính lập tức ngậm miệng.

Vì “hòn đá nhỏ” cuối năm của anh ta.

Tuy nhiên, không đợi Tần Mang kịp nghĩ kỹ có phải là mình đang nhớ chồng không.

Thì ngay đêm hôm đó.

Tiểu Đồng đã gửi cho Tần Mang ảnh chụp màn hình những gì đã xảy ra trong ngày trên weibo.

Bắt mắt nhất vẫn là bức ảnh kia.

Ba người đàn ông trẻ đều có giá trị nhan sắc điên đảo chúng sinh, nhưng Tần Mang chỉ nhìn thấy người đàn ông không tuân thủ nam đức nào đó.

Dưới ánh đèn.

Trên tấm lưng trắng trẻo lạnh lùng của người đàn ông, đóa hoa bỉ ngạn màu đen  quấn quanh vòng eo săn chắc, cùng với tầng hơi nước mỏng, càng làm tăng thêm phần quỷ quyệt thần bí, khiến người ta tò mò muốn nhìn ra sự thật ở bên trong đó.

Vòng eo bị xem hết rồi!

Ngay cả đóa hoa cô trân quý nhất cũng bị xem sạch rồi!

Tâm trạng vốn đang tốt đẹp của Tần Mang nháy mắt đã không còn, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp mím chặt lại, dưới ánh đèn vàng mờ ảo, khuôn mặt xinh đẹp lộng lẫy trông cực kỳ tức giận, có tính công kích.

Hàng mi đen rũ xuống, một lúc lâu sau mới khẽ chớp một chút.

Cái này thì cũng thôi đi.

Khi thấy cư dân mạng nhắc đến— màu tóc xanh bạc của Tạ Nghiên Lễ là được nhuộm theo sở thích của Tạ phu nhân, nghe nói là nhuộm theo màu sắc váy của Tạ phu nhân!

Hình xăm hoa hải đường thủy mặc của Dung công tử được dựa theo sở thích của Dung phu nhân, vì biệt danh của vợ anh ta là Tiểu Hải Đường.

Vậy nên bọn họ nghi ngờ bông hoa bỉ ngạn đen trên lưng Hạ Linh Tễ cũng là hình xăm vì Hạ phu nhân mà xăm lên.

3 người đàn ông bị vợ quản nghiêm này thành công bị lôi lên sóng cùng nhau.

Ngẫm nghĩ rồi lại ngẫm nghĩ!

Hai người trước thì đều không có vấn đề gì, Tần Mang cũng rất cảm động.

Nhưng hình xăm hoa bỉ ngạn đen của Hạ Linh Tễ hoàn toàn không phải vì cô mà xăm lên!

Càng không có bất cứ đánh dấu vào thuộc về cô.

Hai chân thon dài của Tần Mang vắt chéo ngồi trên giường, ôm con sư tử nhỏ màu trắng cùng chiếc mũi hồng xinh xắn trong tay, như đang suy tư cái gì mà nhéo nhéo móng vuốt mập mạp của con sư tử.

Cô cũng đã từng hỏi Hạ Linh Tễ về nguồn gốc của bông hoa bỉ ngạn trên cơ thể anh.

Nhưng anh chưa lần nào nói rõ ràng.

“Xem như là một vết bớt”

Xem như.

Hai chữ này, có gì đó rất không đúng.

Phải là phải, mà không phải là không phải.

Hơn nữa, vết bớt nhà ai lại trông quyến rũ người nhìn thế kia chứ!

Vừa nhìn là biết là cái loại vết bớt không đứng đắn gì.

Nhất định là có vấn đề.

Không lẽ thật sự là thời kỳ thanh xuân phản nghịch vì cô gái nào đó mà xăm hình đó chứ?

Biết rõ Hạ Linh Tễ thời điểm đó, bản thân cô còn chưa hề quen biết anh.

Nhưng—

Nghĩ đến thời điểm năm tháng thiếu niên trẻ tuổi điên cuồng bồng bột ấy, anh từng vì một cô gái mà xăm lên hình vẽ đó, trong lòng Tần Mang có cảm giác như đang bóp nát những miếng chanh, sự chua xót chảy khắp người.

Tiểu sư tử kêu meo meo: [Anh yêu sớm!]

[Anh phản nghịch!]

[Anh không còn sạch sẽ rồi!]

Tần Mang khó chịu, Hạ Linh Tễ cũng đừng mong dễ chịu.

Cô gửi 3 tin nhắn liên tiếp!

Hạ nghèo nghèo: [Lần này em lại muốn diễn cái gì? Sinh viên chưa lớn muốn phản nghịch?]

Tiểu sư tử kêu meo meo: [….]

[Anh đang chuyển chủ đề.]

[Anh chột dạ!]

[Ảnh chụp màn hình.jpg]

Trên ảnh chụp là hoa văn vừa phức tạp lại thần bí, đang uốn lượn trên tấm lưng sạch sẽ trắng lạnh của người đàn ông.

[Hình xăm này là xăm vì ai? Anh thành thật khai ra, anh đã yêu sớm cùng ai? Hoa khôi lớp, hoa khôi trường, học muội hay học tỷ nào? Cấp 2, cấp 3 hay đại học?]

[Thật sự không nhìn ra nha, Hạ tổng nhà chúng ta vẫn còn một mặt điên cuồng phản nghịch thời trẻ như vậy cơ đấy.]

Hạ nghèo nghèo: [Anh cũng không nhìn ra.]

Ngay lúc Tần Mang chuẩn bị định tính sổ anh.

Hạ Linh Tễ đã gọi điện tới.

Tần Mang nghe máy ngay lập tức, giọng điệu rất không vui, môi đỏ khẽ mím lại, tức giận nói: “Làm sao, chuyện xưa nhiều quá, gõ chữ không tiện?”

Hạ Linh Tễ nghe ra được giọng điệu tức giận bùng nổ của Hạ phu nhân.

Giọng nói nhẹ nhàng kèm theo nụ cười bao dung: “Gõ chữ đúng là không tiện thật.”

“Không đủ trang trọng chính thức.”

“Hứ—”

Không đợi Tần Mang có thể tiếp tục tức giận.

Hạ Linh Tễ chậm rãi nói tiếp: “Dù sao, anh cũng chỉ có một chuyện xưa.”

“Được đấy, em biết ngay anh……”

Tần Mang như một chú sư tử nhỏ đang tức giận xù lông lên, không biết từ khi nào, ở trước mặt Hạ Linh Tễ, cô không còn che giấu bất cứ sự quan tâm nào của mình đối với anh nữa.

Bất kể là chuyện gì liên quan đến Hạ Linh Tễ cũng phải biết cho tường tận.

Còn chưa đợi cô nói hết.

Giọng nói trầm thấp và ấm áp của người đàn ông vang lên bên tai: “Chuyện xưa với tiểu sư tử nào đó.”

“Muốn nghe không?”

Tính khí Tần Mang đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.

Như một động vật họ nhà mèo được vuốt lông thành công, lúc này lại không nhịn được mà ngáp dài một cái.

Việc quay phim khoảng thời gian này rất dày đặc, hôm nay lại còn quay một cảnh quan trọng, nên mệt mỏi là điều đương nhiên.

Nước chanh chua chát trong lòng không biết từ lúc nào đã biến thành nước đường ngọt lịm, thấm vào tận ruột gan.

Anh chỉ có một chuyện xưa.

Chính là cùng với cô.

Đôi môi đỏ của Tần Mang cong lên, mặc dù Hạ Linh Tễ không nhìn thấy biểu cảm của cô lúc này, nhưng cô vẫn kiềm chế, cố gắng đè chặt khóe môi cong xuống.

Thấy anh muốn kể chuyện trước khi ngủ.

Cô ngoan ngoãn xốc chăn lên chui vào, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đừng kể như đang niệm kinh nha.”

Giọng nói lạnh lùng của Hạ Linh Tễ khi truyền qua điện thoại lại có nhiều thêm phần trầm thấp từ tính và dịu dàng: “Ngày xưa, có một sư tử nhỏ màu trắng cực kỳ thích tắm nắng.”

“Dưới ánh mặt trời, bộ lông của sư tử nhỏ vì tắm nắng mà trở nên vàng rực rỡ, thậm chí còn sáng rực hơn cả ánh mặt trời….”

Nói đến đây.

Hạ Linh Tễ bỗng nhiên nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên anh gặp Tần Mang.

Vì Tần Diễm đã tịch thu tiền tiêu vặt và thẻ phụ nên cô gái đã nhuộm mái tóc dài màu vàng hồng lộng lẫy lóa mắt.

Khi ánh sáng chiếu xuống, liền tỏa sáng rực rỡ, như mặt trời vậy.

Ai có thể không yêu mặt trời chứ.

Vậy nên.

Hạ Linh Tễ vốn định từ chối.

Thì cuối cùng lại đồng ý với cuộc hôn nhân vốn không hề cần thiết với anh này.

Mọi thứ ngày hôm đó dường như đang xuất hiện ngay trước mắt anh.

Bao gồm cả bộ dạng kinh ngạc của Tần Diễm lúc đó, như đang không ngờ được tới gu thẩm mỹ của anh lại là như vậy.

Chủ yếu là vì ngày đó—

Vì để chọc giận Tần Diễm, Tần Mang quá giống một cô gái phản nghịch nổi loạn.

Trong lòng Tần Diễm, người đứng đầu Hạ gia muốn chọn nữ chủ nhân, chưa nói tới là tiểu thư khuê các, thì cũng không thể nào là một cô nhóc đang tuổi nổi loạn với mái tóc vàng hồng đầy kiêu ngạo ương bướng.

Vậy mà.

Hạ Linh Tễ ai cũng không chọn.

Chỉ chọn —

Mặt trời của anh.

Tần Mang như đang nghe một câu chuyện cổ tích.

Nhưng tất cả đều xoay quanh một sư tử nhỏ màu trắng tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.

Tần Mang có chút buồn ngủ, ôm con sư tử màu trắng nhỏ vào lòng, nghe tới cuối cùng con sư tử trắng nhỏ cũng cắn được—

“Cắn được cái gì?”

Giọng nói của cô gái mềm mại như đang thì thầm.

Hạ Linh Tễ đang chậm rãi cởi cúc áo, thản nhiên hỏi: “Em muốn cắn cái gì?”

Nghe thấy âm thanh loạt xoạt ở bên kia.

Tần Mang nửa mê nửa tỉnh, mơ hồ có thể đoán được lúc này anh đang làm gì, thậm chí trong đầu còn hiện lên hình ảnh bông hoa bỉ ngạn đầy thần bí, yêu dã kia trên tấm lưng trắng lạnh của anh.

Nhất thời, đôi môi đỏ mọng của cô gái khẽ hé mở, nhẹ nhàng mà rõ ràng nói: “Cắn bông hoa trên người anh.”

Cắn được rồi.

Thì chính là của cô.

Hoa Bỉ Ngạn hay còn được gọi là hoa Mạn Châu Sa.

Đại diện cho hồng trần vạn trượng, địa ngục Cửu Châu, đời đời kiếp kiếp cũng không rời không bỏ.

Vậy nên—

“Cắn được rồi.”

“Thì không cho phép buông ra.”

Trước khi ý thức Tần Mang mơ hồ, liền nghe thấy những câu nói mang hàm ý uy hiếp này.

Đã không giải thích rõ ràng.

Lại còn dám uy hiếp cô!

Trong căn phòng tối yên tĩnh.

Chiếc điện thoại rơi bên gối chợt sáng lên.

Hạ nghèo nghèo: [Đóa hoa bỉ ngạn kia, trước giờ chưa bao giờ thuộc về ai, nhưng từ nay về sau, nó chỉ thuộc riêng về sư tử nhỏ của nó.]

*

Ngày hôm sau.

Tần Mang vui vẻ quay xong cảnh cuối cùng Bướm tinh hồn bay phách tán.

Vì hôm nay khi cô đến trường quay, trạng thái rất thoải mái, vui vẻ.

Đạo diễn còn lo lắng chút nữa cô quay cảnh đau đớn thì sẽ cười ra tiếng.

Cũng may, Tần Mang nhập vai rất nhanh, không hề ảnh hưởng chút nào đến trạng thái khi diễn, thoát vai cũng cực nhanh, khóe miệng vẫn còn mang theo vết máu, liền nghe thấy đạo diễn hô: “OK!”

Khóe môi đỏ mọng lại cong lên.

Đạo diễn vội vàng hô: “Còn phải bổ sung thêm một cảnh quay cận nữa, đừng cười.”

“Hôm nay đóng máy vui vậy sao.”

Tần Mang lại nằm xuống, khôi phục góc độ hoàn hảo trước đó.

Đương nhiên là vui rồi.

Nhớ đến tin nhắn cô nhận được trên wechat sáng nay, cảm thấy cực kỳ vui vẻ!

Cực kỳ, đặc biệt vui vẻ!

Vui đến mức muốn gửi cho Hạ Linh Tễ vô vàn những cái hôn của tiên nữ.

Nếu không phải đang trong hoàn cảnh không cho phép, cô rất muốn bay thẳng về nhà tìm anh.

Nhưng—

Hạ Linh Tễ lại ra nước ngoài công tác rồi!

Cảnh cuối cùng cũng kết thúc thuận lợi!

“Đóng máy vui vẻ!”

“Chúc mừng bạn học nhỏ đóng máy thuận lợi.”

Vì phần lớn mọi người trong đoàn phim đều là tiền bối, nên Tần Mang thực sự trở thành tiểu bối nhỏ tuổi nhất, liền được mọi người yêu mến gọi là— bạn học nhỏ.

Trong khoảng thời gian này, Tần Mang rất được lòng mọi người trong đoàn phim.

Rất nhiều tiền bối tặng cô hoa và quà.

Tần Mang rất vui mừng.

May mà cô cũng đã chuẩn bị quà rồi.

Nếu không chỉ nhận quà của mọi người mà thôi, thì cô rất ngại ngùng.

Tiệc đóng máy.

Bởi vì cảnh cuối cùng được quay ở Thanh Lan Cư nên Tần Mang đã tổ chức một bữa tiệc ngoài trời ngay trong sân khu nhà chính.

Đạo diễn vẫn còn nhắc mãi: “Suýt chút nữa tôi đã đè nát bông hoa lan cánh sen hơn 200 vạn kia.”

Quản gia mỉm cười nói: “Ngài yên tâm, đóa hoa lan cánh sen đó kiên cường lắm.”

Bão táp mưa sa vẫn đứng sừng sững không đổ.

Huống chi chỉ là đè ép một chút.

Sống hơn trăm năm, làm sao có thể nói chết liền chết chứ.

Mọi người không khỏi ngạc nhiên khi người quản gia kể lại lịch sử sinh trưởng của hoa lan cánh sen này.

Bùi Châm: “Cái cây này, nó còn lớn tuổi hơn cả bà nội tôi.”

Lâu Tự Châu nói đùa: “Hahaha, cô gọi một tiếng bà nội đi xem nó có trả lời không.”

Giây tiếp theo.

Bị Bùi Châm tự tay rót cho một ly rượu lớn.

Tửu lượng của Lâu Tự Châu không tốt, nên chỉ 1 ly là ngã.

Bùi Châm kiêu ngạo nhìn Tần Mang: “Học tập đi, nếu cháu gặp người đàn ông nào nói nhiều như vậy, thì cứ trực tiếp chuốc say anh ta.”

Tần Mang nói: “Cháu học được rồi.”

Nhưng mà…..

Hạ Linh Tễ rất ít nói.

Hơn nữa lại ngàn chén không say.

Tần Mang trước nay chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ chuốc say người đàn ông nào khác.

Chỉ có thể là Hạ Linh Tễ thôi.

Sau khi kết thúc.

Bùi Châm vẫn hơi say như thường.

Tần Mang đích thân đưa bà lên xe bảo mẫu, lúc đang ôm bà, cô khẽ thì thầm vào tai Bùi Châm: “Cô Bùi, nói cho ngài một bí mật.”

Đáy mắt của Bùi Châm chợt lóe lên vài phần tỉnh táo: “Ừm?”

“Cô cực kỳ thích nghe bí mật.”

Một giây sau.

Đôi mắt bình tĩnh của bà chợt co rút lại.

Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại của cô gái vang lên bên tai bà: “Cháu chính là con gái của Quan Nguyệt Yên.”

“Cảm ơn ngài đã luôn nhớ tới mẹ.”

Cũng cảm ơn ngài, vì đã kể rất nhiều chuyện liên quan đến mẹ khi bà còn ở trong giới.

Sau đó Tần Mang nhanh chóng đứng dậy, thuận tay đóng cửa xe lại.

Khi xe bảo mẫu rời đi.

Tần Mang đứng ở trước cổng, dưới ánh đèn rực rỡ, cả người cô như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng rực rỡ.

Bên trong chiếc xe bảo mẫu rộng rãi.

Bùi Châm xoa trán cười, thật là cô bé ngốc.

Cảm xúc gì cũng đều viết hết ở trên mặt.

Ngày nào cũng chạy theo bà để hỏi về chuyện xưa của Quan Nguyệt Yên, chỉ thiếu điều ghi trên mặt rằng cô có mối quan hệ đặc biệt với cô ấy.

Chẳng lẽ bà lại không đoán ra được sao?

Bà dựa lưng vào ghế.

Bùi Châm lấy mu bàn tay che mắt: “Nguyệt Yên.”

Thật tốt.

Con gái của cậu cũng có thiên phú và linh khí y như cậu vậy.

Hơn nữa cực kỳ khỏe mạnh.

Buổi quay phim cường độ cao như vậy mà tinh thần vẫn rất sung sức.

Những ánh đèn neon lấp lánh từ ngoài cửa sổ chiếu vào.

Những giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống, phản chiếu lại ánh sáng muôn màu.

Người quản lý ngồi bên cạnh lại bất đắc dĩ nói: “Lại nữa rồi.”

“Khi nào thì em mới có thể bỏ được thói quen khóc khi uống say nhỉ?”

May mà Bùi Châm may mắn, từ khi mới vào nghề đã luôn gặp được những quý nhân, chính nhờ cuộc sống bình thường mà bà đã nỗ lực hết sức mình để trở thành ảnh hậu tuyến một hạng A như bây giờ.

Cũng không có ai vạch trần thói quen xấu này của bà.

Bùi Châm: “Ai bảo em nhân duyên tốt cơ chứ.”

Người quản lý: Được rồi…..

*

Sau khi đoàn phim [Trò chơi mạo hiểm] đóng máy, Tần Mang cũng không có thời gian về nhà nghỉ ngơi.

Gần đây lịch trình của cô cực nhiều.

Đúng như Bùi Châm đã nói, cuộc đời diễn xuất của một nữ minh tinh quá ngắn ngủi nên phải nắm bắt thời gian.

Có người muốn diễn phim cả đời, chỉ sợ thời gian không nhiều.

Mà những diễn viên được ban cho chén cơm này, diễn nhiều thêm một bộ, chính là sự báo đáp tốt nhất dành cho khán giả.

Mỗi lần nghĩ mình đã có thể nghỉ ngơi một khoảng thời gian, thì lại có hoạt động mới.

Trên máy bay tới nước H.

Tần Mang lười biếng tựa vào ghế, khoang hạng nhất có tính riêng tư rất cao, cô có thể chợp mắt một lát trước khi máy bay hạ cánh.

Họ ra nước ngoài tham gia một buổi triển lãm quốc tế do thương hiệu cao cấp hàng đầu C tổ chức.

Vốn dĩ Tần Mang muốn lười biếng.

Phó Diên hiện tại đã hiểu rõ hơn về cô, sau khi check lịch trình xong, liền nói: “Trong khoảng thời gian này, ở nước H diễn ra một cuộc đấu giá kín. Nghe nói, viên kim cương hình ngôi sao màu hồng có độ tinh khiết cao bậc nhất cũng sẽ xuất hiện tại cuộc đấu giá này.”

Hoàn toàn đánh trúng vào sở thích của Tần Mang.

Cô đã rất lâu không mua đá quý rồi!

Chủ yếu là do khoảng thời gian trước, cô nhận được quá nhiều những viên đá quý có chất lượng cao, khiến Tần Mang không quá hứng thú với một số loại bình thường.

Nhưng viên này.

Là cái mà cô đã muốn từ khi 18 tuổi.

Tiếc rằng!

Lúc đó, nó đã bị một nhà sưu tập đá quý tư nhân thần bí ở nước ngoài sở hữu trước, không ai biết anh ta là ai, thậm chí ngay cả quốc tịch cũng không thể tìm ra.

Không ngờ rằng.

Chỉ vài năm sau, viên kim cương ngôi sao hồng này lại xuất hiện trong cuộc đấu giá.

Đi!

Nhất định phải đi!

Tần Mang tỏ vẻ: Tuyệt đối không phải đến đó vì buổi lễ đấu giá, mà chỉ đơn giản là lòng yêu công việc mà thôi!

Phó Diên cầm tờ lịch trình, trợn mắt trắng.

Còn lâu chị mới tin cô!

Nào ngờ.

Trước khi máy bay cất cánh, một người đẹp với thân hình vô cùng nóng bỏng bất người bước vào từ cabin phía sau.

Tiểu Đồng nhỏ giọng kêu lên: “Chị, là Triệu Vũ Khâm.”

“Ai cơ?”

Tần Mang vốn đã nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy liền nhướng mi lên, uể oải nói bằng giọng mũi.

Giới giải trí quá lớn.

Mà trí nhớ của Tần Mang cũng không tốt lắm.

Tiểu Đồng nhắc cô: “Giải Kim Quyết lần trước, cô ta cũng được đề cử giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.”

“Chắc là lần này cũng định đi tham gia buổi triển lãm quốc tế của hãng C. Cô ta là bạn thân cũng hãng C đó.”

“Là người trước mặt kia!”

Ý là ra hiệu cho nữ minh tinh nhà mình hãy xốc lại tinh thần lên.

Nếu có người qua đường chụp ảnh hai người gặp nhau trong hàng lang chật hẹp thì một người đang lười biếng nhắm mắt, người còn lại thì là mỹ nhân xinh đẹp phong tình vạn chủng. Mẹ ơi, hình ảnh thật trái ngược.

Không được!

Nữ minh tinh nhà mình không thể thua được.

Tiểu Đồng kéo Tần Mang dậy, chỉnh sửa lại mái tóc xoăn bồng bềnh của cô.

Không kịp trang điểm nữa.

May mà chị Mang Mang của họ trời sinh đã đẹp tự nhiên.

Cô gái với đôi môi đỏ mọng, tóc đen da trắng, vừa xinh đẹp lại lười biếng lại tùy ý.

Đột nhiên gặp Triệu Vũ Khâm ở hành lang.

Triệu Vũ Khâm mỉm cười nhẹ nhàng nhìn cô.

Vậy mà lại chủ động mở lời.

“Cô Tần, thật trùng hợp.”

“Thật là có duyên nha.”

Đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại.

Dưới ánh mắt của Mạnh Thính, Tần Mang miễn cưỡng đáp lại.

Cũng không quen biết gì.

Cô không nhiệt tình nổi.

Mạnh Thính vỗ trán, đau đầu.

Thôi được rồi, đại tiểu thư có thể đồng ý đối nhân xử thế đã tiến bộ rất lớn rồi.

Phải biết, lúc đầu anh ta mới dẫn dắt Tần Mang, đấy mới gọi là khoảng thời gian đầy máu và nước mắt.

Cũng không biết Tần tổng đã nuôi dạy cô ấy thế nào mà—

Không sợ trời, không sợ đất.

Là một người mới tuyến 18 đấy!

Đến lời nịnh hót cũng không nói.

Kiêu ngạo như cô mới là nữ minh tinh tuyến một vậy.

Mạnh Thính và Phó Diên ngồi cạnh nhau, hai người đang gõ những điều cần lưu ý, gõ nhanh tới mức sắp tóe ra lửa rồi.

Người không biết còn tưởng bọn họ yêu công việc đến mức nào.

Mà không hề nghĩ tới.

Thật sự là đang kêu gào với nhau.

Người quản lý này thật sự quá khó làm!

Triệu Vũ Khâm không để ý tới sự lạnh lùng thờ ơ của Tần Mang, vẫn cười nói: “Chúng tôi mua vé trễ, không có khoang hạng nhất, không biết chúng tôi có thể đổi chỗ với hai trợ lý của cô Tần được không?”

Việc chuyển từ khoang thường sang khoang hạng nhất, nói như là chuyện đương nhiên.

Dường như chắc chắn rằng Tần Mang sẽ không từ chối cô ta.

Triệu Vũ Khâm khó xử nói: “Đều là nữ diễn viên, cô Tần cũng biết đó, với thân phận này của chúng ta, nếu ngồi ở khoang phổ thông sẽ dễ dàng dẫn đến náo động.”

Tần Mang vừa nhìn liền có thể thấy vẻ khinh thường trong mắt cô ta.

Thậm chí trong lời nói còn tỏ ra thiếu tôn trọng trợ lý của cô.

Khóe môi vốn đang cong lên của Tần Mang đột nhiên hạ xuống.

Là cái thá gì chứ.

Ngay sau đó, cô trực tiếp kéo tấm bịt mắt mà Tiểu Đồng vừa mới kéo lên xuống, giọng điệu thản nhiên nói: “Ồ”

“Ồ?”

Triệu Vũ Khâm bất ngờ nhắc lại.

Nhìn cô gái xinh đẹp ngồi bên cửa sổ, đẳng cấp nhan sắc kia, thậm chí còn thuộc hàng đỉnh cao trong làng giải trí nơi người đẹp xuất hiện liên tục này.

“Có liên quan gì đến tôi sao?”

Tần Mang lười biếng nói.

Triệu Vũ Khâm không ngờ cô sẽ thẳng thừng từ chối cô ta như vậy, nhưng lại không hề tức giận: “Cô Tần, không muốn giúp thì không giúp, cô có cần nói …..”

“Ồn chết đi được.”

Tần Mang mấy ngày liền đã ngủ không ngon giấc rồi.

Tiểu Đồng ngồi ở bên cạnh, lúc đầu còn lo chị Mang Mang sẽ đổi cô bé sang khoang thường.

May mà.

Vẫn là chị Mang Mang thương cô bé nhất!

Có vé khoang hạng nhất, ai lại muốn đổi sang hạng thường cơ chứ!

Hơn nữa đây không phải là một chuyến bay ngắn.

Mà là chuyến bay hơn 11 tiếng đấy!

Tiểu Đồng lúc này đang đi theo bên cạnh Tần Mang, còn có vị tảng băng lớn kia làm chỗ dựa, căn bản không hề sợ hãi, trực tiếp gọi tiếp viên tới: “Sắp cất cánh rồi, mời toàn bộ hành khách trong khoang thường trở về chỗ ngồi của mình.”

Lời nói này suýt chút nữa khiến Tần Mang bật cười.

Đương nhiên, cũng khiến Triệu Vũ Khâm và đoàn đội tức giận.

Người quản lý Triệu Vũ Khâm nói: “Chỉ là đổi vị trí thì có làm sao? Ích kỷ quá vậy.”

“Dễ với người, thì sau này người mới dễ với ta.”

Vốn Mạnh Thính đã định đứng dậy nhường vị trí cô ta.

Nhưng bị ánh mắt hình viên đạn của Phó tỷ nhìn sang.

Liền ngồi im lặng.

Mạnh Thính nơm nớp lo sợ, nhỏ giọng nói: “Chị cứ trơ mắt nhìn đại tiểu thư đắc tội người ta à, địa vị của Triệu Vũ Khâm trong giới rất cao đó.”

“Sợ cái gì.”

“Địa vị có cao hơn chồng của đại tiểu thư không?”

Phó Diên bình tĩnh nhắm mắt lại.

Có chuyện gì thì để chồng cô tới giải quyết.

Mạnh Thính chợt ngộ ra:  Đúng nha.

Còn có Hạ tổng mà!

Vì vậy, bọn họ đương nhiên mặc kệ việc này.

Về phần Triệu Vũ Khâm, sau khi gặp khó khăn ở chỗ Tần Mang, liền dùng giá cao gấp 5 lần để đổi chỗ với hai vị hành khách khác.

Ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào Tần Mang.

Rõ ràng là ghi thù rồi.

Mà Tần Mang—

Ngủ mất rồi.

*

Vốn dĩ nhóm người Tần Mang thật sự không để việc của Triệu Vũ Khâm ở trong lòng, loại người thích vênh mặt hất hàm sai khiến, thích chiếm hời của người khác như vậy sao có thể ở lại giới giải trí lâu dài.

Tuy nhiên.

Ngày hôm sau, vậy mà lại bị cô ta vả mặt rồi?

Còn 2 ngày nữa mới diễn ra buổi trình diễn thời trang.

Đúng lúc buổi đấu giá bắt đầu, Tần Mang đương nhiên là đi đến buổi đấu giá trước, dù sao viên kim cương ngôi sao hồng kia nhất định phải lấy được.

Tại cửa buổi đấu giá.

Người phục vụ ngăn cô lại: “Xin chào, vui lòng cho tôi xem thư mời VIP của ngài.”

Tần Mang cau mày, đây là lần đầu tiên cô bị ngăn lại: “Thư mời VIP?”

Cô chưa bao giờ nghe nói về cái này.

Người phục vụ giải thích: “Chúng tôi là khu vực đấu giá tư nhân, vật phẩm đấu giá không công khai bên ngoài, chỉ đấu giá cho những nhà sưu tập hàng đầu thế giới.”

“Hy vọng tìm được người có thể thưởng thức được giá trị của nó.”

“Cho nên, chỉ có những người nhận được thư mời VIP mới có thể vào khu vực này.”

Lúc này, Triệu Vũ Khâm khoác cánh tay người điều hành cao cấp nhất của thương hiệu C duyên dáng uyển chuyển bước tới từ phía đối diện, mỉm cười đầy ẩn ý đưa ra tấm thiệp mời VIP màu bạch kim: “Cô Tần, vậy chúng tôi vào trước nhé ~”

“Cô có thể vào khu bên kia.”

Bên kia đương nhiên là khu vực đấu giá thông thường.

Tần Mang muốn đi tất nhiên phải là khu vực đấu giá tư nhân.

Trên tấm biển treo bên ngoài có viết—

Viên kim cương ngôi sao hồng sẽ được đấu giá hôm nay.

Tiểu Đồng da mặt mỏng, nhỏ giọng nói: “Chị Mang Mang, hay là chúng ta…..”

Triệu Vũ Khâm vốn đã đi vào đột nhiên quay người lại, dùng giọng điệu lạnh lùng chế nhạo: “Làm người, không thể quá coi thường người khác.”

“Nếu như hôm qua cô tiện tay giúp đỡ tôi, thì lần này cô xin tôi, có lẽ tôi sẽ đồng ý đưa cô vào cùng.”

“Aiya ~”

Khuôn mặt xinh đẹp của Tần Mang lạnh xuống, còn chưa kịp nói gì.

Nào ngờ.

Khoảnh khắc tiếp theo.

Một người đàn ông khôi ngô tuấn tú mặc vest đi giày da bước ra từ khu vực siêu VIP.

Người đàn ông mà Triệu Vũ Khâm đang kéo tay vừa nhìn thấy anh ta liền nhanh chóng tiến lên chào: “Thư ký Tùng.”

“Tôi có thể gặp mặt Hạ tổng…”được không?

Lời còn chưa nói xong.

Lại thấy Tùng Trăn bỏ qua lời chào của anh ta mà đi thẳng đến chỗ Tần Mang đang bị chặn ở bên ngoài, cúi đầu cung kính nói: “Tần tiểu thư, không biết Hạ tổng chúng tôi có may mắn được mời ngài lên tầng cùng tham gia đấu giá không?”

Ngay từ lúc nhìn thấy Tùng Trăn.

Cô liền biết Hạ Linh Tễ cũng đang ở đây.

Thật trùng hợp.

Bọn họ vậy mà ở cùng một quốc gia, cùng một địa điểm, ngẫu nhiên mà gặp được nhau.

Đôi môi đỏ mọng của Tần Mang chậm rãi cong lên một chút, ngữ khí lười biếng mà tùy ý nói: “Vậy bổn tiểu thư sẽ cho anh ấy vinh dự này.”

——————-

Tác giả có lời muốn nói:

Hạ nghèo nghèo: Tạ chủ long ân.
Bình Luận (0)
Comment