Công Lược Nam Phụ

Chương 189

Edit: Aya Shinta

Nghe Trình Cẩm Nhiên gọi anh cả anh hai tự nhiên như vậy, Lăng Vu Đề đúng là hơi kinh ngạc.

Không nghĩ tới cô chỉ ngủ nửa tháng mà thôi, mà hình như Trình Cẩm Nhiên sống cùng với Lăng Văn Hạ và Lăng Văn Dục không tệ nhỉ?

Lăng Vu Đề gật đầu: "Há, em biết rồi."

"Tiểu Vu, đến cùng thì em đã xảy ra chuyện gì ở Y quốc? Tại sao em lại hôn mê lâu như vậy? Có phải là, Jonathan đã làm gì đối với em?!"

Vấn đề này đã làm anh phiền não rất lâu, Trình Cẩm Nhiên nhất định phải biết nguyên nhân làm Lăng Vu Đề hôn mê.

Jonathan đã làm gì với cô nhỉ?

Ha ha ~ hẳn là cô đã làm gì với Jonathan mới đúng!

Lăng Vu Đề không có cố giấu nhẹm tất cả, cũng không có nói thật toàn bộ: "Chỉ là tiêu hao quá nhiều tinh thần, thân thể có chút hư nhược mà thôi. Không sao cả, hiện giờ em đã ổn rồi!"

Trình Cẩm Nhiên khẽ cau mày: "Tiêu hao tinh thần? Em làm cái gì?"

Nhớ tới ngày đó, Lăng Vu Đề chỉ cần một ánh mắt mà đã khống chế được mình, Trình Cẩm Nhiên tràn ngập tò mò với một mặt không người biết của Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề không có nói, trực tiếp dời đề tài.

"Chuyện của anh đã ổn chưa?"

Mặc dù biết Lăng Vu Đề đang lảng sang chuyện khác, nhưng Trình Cẩm Nhiên cũng không hề nói gì, nếu cô ấy không muốn nói thì anh cũng không muốn miễn cưỡng.

Anh gật đầu: "Ừm, sớm đã không sao rồi! Nhờ có Tiểu Vu em!"

Lăng Vu Đề cười cười, không nói gì.

Bởi vì vừa tỉnh lại, thân thể còn có chút suy yếu, thế nên Lăng Vu Đề còn không có trò chuyện được với Trình Cẩm Nhiên mấy câu thì cô lại ngủ.

Lúc xế chiều, bởi vì Trình Cẩm Nhiên đã thông báo, Lăng Văn Hạ trực tiếp trở về từ công ty.

Khi Lăng Vu Đề tỉnh lại lần nữa, cô đã nhìn thấy Lăng Văn Hạ đang ngồi ở bên giường mình.

"Anh cả!"

Nhìn Lăng Vu Đề đã trở về, cô đang nằm ở trên giường và nở nụ cười với cùng xán lạn với anh, Lăng Văn Hạ cảm thấy hốc mắt của anh có hơi ướt át.

Lăng Văn Hạ cong khoé miệng lên, nắm tay Lăng Vu Đề thật chặt: "Em gái, rốt cục em cũng tỉnh lại!"

"Nghe nói anh cả vì em mà đặc biệt lùi hôn lễ với chị Dung Tư Kỳ lại, xin lỗi..."

Đối với việc này, Lăng Vu Đề thật sự có chút áy náy, thế nhưng hết cách rồi, cô đâu có tỉnh được đâu!

"Con bé ngốc, sao lại xin lỗi anh cả! Em có thể tỉnh lại thì anh đã vô cùng biết ơn rồi!"

Lăng Văn Hạ cười xoa xoa tóc Lăng Vu Đề, dịu dàng trong mắt anh cũng sắp hoá thành nước mà tràn ra rồi.

Cũng may là cô biết Lăng Văn Hạ là do thương yêu em gái của mình, bằng không cô còn tưởng rằng Lăng Văn Hạ đang nhìn người yêu của mình đấy!

Sau khi Lăng Vu Đề tỉnh lại, đương nhiên thì hôn lễ của Lăng Văn Hạ cùng Dung Tư Kỳ phải cử hành nhanh một chút.

Ngay ở một tuần sau, Lăng Văn Hạ rốt cục đã kết hôn với Dung Tư Kỳ.

Phù dâu là Lăng Vu Đề, mà phụ rể lại là em họ của Dung Tư Kỳ.

Còn việc vì sao không phải là Trình Cẩm Nhiên?

Đương nhiên vì Lăng Vu Đề đưa ra đề nghị như vậy!

Bởi vì sau khi tỉnh lại thì cô đã tuyên bố rời khỏi giới giải trí, hôn lễ qua đi, Lăng Vu Đề ngoại trừ nói một tiếng với Lăng Văn Hạ thì cũng không thông báo với ai khác, trực tiếp kéo một vali hành lý rồi rời đi.

Cô tới xứ sở của tất cả các thần thoại vô cùng mỹ lệ - X quốc, nơi đó sẽ không có người nào biết đến một minh tinh không quá nổi tiếng như cô.

Cô lại như là một người bình thường, đi ở trên đường với nụ cười mỉm trên môi, nếu có người quay đầu lại nhìn thì cô cười gật đầu.

Ở X quốc nửa năm, cô thường xuyên gọi điện thoại cho Lăng Văn Hạ, nói cho anh rằng mọi việc đều tốt đẹp cả.

Cô biết Trình Cẩm Nhiên vẫn đang tìm mình, thế nhưng cô đã dặn Lăng Văn Hạ, không được nói tung tích của cô cho Trình Cẩm Nhiên.

Độ hảo cảm của Trình Cẩm Nhiên đã sớm đầy, tuy không muốn gặp Trình Cẩm Nhiên nhưng Lăng Vu Đề cũng chưa hề nghĩ tới việc trực tiếp rời khỏi thế giới nhiệm vụ.

Cô có thể không gặp Trình Cẩm Nhiên trong thời gian ngắn, làm anh sốt ruột.

Thế nhưng, cô không đành lòng để anh vĩnh viễn không tìm được mình!

Cô ở X quốc nhàn nhã nghỉ phép, mà Trình Cẩm Nhiên lại ở Z quốc sống một ngày bằng một năm.

Nửa năm! Ròng rã đến nửa năm!

Hầu như mỗi ngày, anh đều sẽ đến Lăng gia tìm Lăng Văn Hạ Lăng Văn Dục, hỏi bọn họ về tung tích của Lăng Vu Đề.

Nhưng Lăng Văn Dục không biết, còn Lăng Văn Hạ lại không chịu nói cho anh!

Đối với việc Lăng Vu Đề "mất tích", thật sự thì Trình Cẩm Nhiên không biết làm sao.

Sao Lăng Vu Đề lại không từ mà biệt như vậy?!

Không, không thể nói là không từ mà biệt, chí ít, sau khi cô rời được một tiếng đồng hồ, đã từng gửi cho anh một tin nhắn.

Tin nhắn nói rằng: Nếu tất cả mọi chuyện đều đã êm xuôi, như vậy việc em đã đáp ứng anh lúc trước, em sẽ làm được! Yên tâm, sau này em sẽ không quấn quít lấy anh nữa!

Ngày này, sau khi Trình Cẩm Nhiên hết lịch trình thì anh lại tới Lăng gia lần nữa.

Anh đã tới quá nhiều lần, người hầu trong Lăng gia cũng sẽ không ngăn anh lại nữa.

Thật ra trong lòng Lăng Văn Hạ đã chấp nhận Trình Cẩm Nhiên, chỉ là cho dù thế nào đi chăng nữa, anh vẫn phải đứng về phía em gái mình.

Do vậy nên Lăng Vu Đề nói giữ bí mật, đương nhiên anh cũng sẽ làm vậy.

"Anh cả."

Trong thư phòng, Trình Cẩm Nhiên ngồi ở đối diện Lăng Văn Hạ.

Lăng Văn Hạ nhàn nhạt ừ một tiếng, anh không có giương mắt, chỉ cúi đầu nhìn công văn.

Trình Cẩm Nhiên cũng không tiếp tục nói nữa, chỉ lẳng lặng nhìn Lăng Văn Hạ.

Tầm mắt của anh thực sự là quá mức "nóng bỏng", Lăng Văn Hạ cũng không thể không giương mắt nhìn anh.

"Có việc?" Lăng Văn Hạ hỏi.

Trình Cẩm Nhiên lắc đầu: "Không có chuyện gì."

Cũng là bởi vì không có chuyện gì, anh mới đến Lăng gia trông giữ Lăng Văn Hạ, chờ Lăng Văn Hạ báo cho anh về tung tích của Lăng Vu Đề.

Nhìn thấy ý tứ trong ánh mắt Trình Cẩm Nhiên, vẻ mặt luôn luôn lạnh lẽo cứng rắn của Lăng Văn Hạ có chút không thể duy trì.

Trong mắt anh chợt lóe lên ý cười, anh thở dài: "Nửa năm trước thì em ấy vẫn quấn quít lấy cậu, hiện tại lại không quấn lấy cậu, không phải rất tốt sao?"

"Hiện tại em muốn quấn lấy cô ấy! Anh cả hãy cho em cơ hội này đi!"

Trình Cẩm Nhiên đứng lên, thành ý tràn đầy trong đôi mắt anh.

Nhớ tới cuộc trò chuyện giữa mình cùng em gái vào ngày hôm qua, Lăng Văn Hạ dùng ngữ khí cảm thán nói rằng: "Nghe nói thủ đô X quốc là một nơi rất xinh đẹp, nếu như rảnh rỗi thì đúng là có thể đi du lịch giải sầu."

Trình Cẩm Nhiên không phải là kẻ ngốc, anh biết đây là Lăng Văn Hạ nhắc nhở anh.

Anh nhếch môi, lộ ra một nụ cười ngây ngô không phù hợp với tướng mạo của mình: "Em biết rồi, cám ơn anh cả!"

"Tạm biệt anh cả!"

Nói xong, Trình Cẩm Nhiên đã không thể chờ đợi được nữa, anh xoay người rời đi.

Anh lấy di động ra, gọi điện thoại đặt trước vé máy bay đi thủ đô X quốc, sau đó lại từ chối tất cả lịch trình.

Sau khi anh mang theo mấy bộ quần áo cùng hộ chiếu thì trực tiếp đi tới sân bay.

--Thủ đô X quốc --

Lăng Vu Đề mới vừa mua đồ từ siêu thị chuẩn bị về nhà, vừa mới đi ra siêu thị, cô đã nhìn thấy Trình Cẩm Nhiên đang đứng trước trạm xe buýt với bộ dạng hơi mù mờ.

Lăng Văn Hạ đã gửi một địa chỉ đại khái cho Trình Cẩm Nhiên trước khi anh lên máy bay, hiện tại anh đang đứng ở vị trí mà Lăng Văn Hạ cho anh.

Nhưng anh lại không biết đến cùng thì Lăng Vu Đề ở nơi nào mà!

Ngay khi Trình Cẩm Nhiên chuẩn bị tìm khách sạn ở lại trước, anh lại nhìn thấy Lăng Vu Đề đứng ở phía bên kia con đường, cô đang cầm một cái túi mua sắm.

Nửa năm không gặp, hình như cô ấy càng thêm mê người.

Có thể, là bởi vì lòng anh chăng...

Thế nhưng, có thể gặp lại, thật tốt!

Trình Cẩm Nhiên không lo được có xe cộ lui tới hay không, không lo được hành lý của anh...

Mà liều lĩnh chạy đến đối diện đường, ôm Lăng Vu Đề vào trong lồng ngực.

Tay anh hơi chút run rẩy mà ôm chặt lấy Lăng Vu Đề, hình như anh sợ rằng mình chỉ cần buông tay thì Lăng Vu Đề sẽ lại biến mất không còn tăm hơi!

"Tiểu Vu, lần này, đến lượt tôi đến quấn lấy em không buông đi! Dùng thời gian là cả đời này!"

"Được!"

Nhếch miệng lên thành độ cong của hạnh phúc, nước mắt lấp lánh ở khóe mi, ở dưới ánh tà dương, nó phát ra ánh sáng rực rỡ tựa kim cương --

Aya: Cuối cùng cũng lết xong ~~~
Bình Luận (0)
Comment