Công Lược Nam Phụ

Chương 269

Edit: Aya Shinta

Tịch Tử Hạ... Lăng Vu Đề nhấc tay vỗ về trái tim mình.

Bởi vì một đoạn ký ức khác nên hiện tại khi cô nghĩ đến Tịch Tử Hạ thì đã không còn loại rung động trong dĩ vãng nữa.

Ừ, như vậy cũng tốt, thân phận bây giờ của cô là "vị hôn thê" của Tịch Tử Thu, nếu còn nhớ nhớ nhung nhung anh cả, khó tránh khỏi việc lúng túng.

Cho tới Tịch Tử Thu, cô cũng không có nói đến việc hủy bỏ "hôn ước", cô không muốn để cho anh phân tâm vào lúc này. Cô thấy rằng vẫn nên chờ Tịch Tử Thu từ Tây Bình trở về Đô Thành rồi mới nói rõ ràng với anh.

Coi như bây giờ cô không hận Tịch Tử Thu vì anh đã giết anh trai của cô - Lăng Thế Kiệt, nhưng cũng không thể kết hôn với anh. Huống chi, trong lòng cô còn không có cảm giác đặc thù với Tịch Tử Thu...

Đầu bếp trên xe lửa là do Tịch Tử Thu đặc biệt chọn, cho nên đồ ăn ở trên xe cũng không làm Lăng Vu Đề uất ức.

Thực ra tuy Lăng Vu Đề bắt bẻ, nhưng cũng đã ăn khổ rồi. Nếu "cô" không có ký ức được Tịch Tử Thu cưng chiều đến mức không hài lòng đôi chút thì sẽ không ăn, nhưng cô thì không như vậy.

Cho nên đối với việc ăn uống, cô cho rằng có thể lấp đầy bụng là tốt rồi.

Có điều, cô vẫn rất hưởng thụ đối với sự chu đáo của Tịch Tử Thu.

Mà ngay lúc Tịch Tử Thu đang định phản kích quân Thanh Lôi cũng cảm ứng được độ hảo cảm của Lăng Vu Đề đối với anh tăng lên đến sáu mươi điểm.

Anh cũng lo rằng nếu mình trở về trễ thì Lăng Vu Đề sẽ thích Tịch Tử Hạ nên anh tăng nhanh tốc độ tiêu diệt quân Thanh Lôi. Có kinh nghiệm trong ký ức, việc lần nữa tiêu diệt quân Thanh Lôi dễ dàng hơn rất nhiều --

Xe lửa chạy ba ngày hai đêm mới đến Đô thành, vừa xuống xe lửa thì cô đã nhìn thấy Tịch Tử Hạ tự mình tới đón mình.

Tịch Tử Hạ vẫn cười ấm áp như gió xuân tựa trong ký ức kia, lúc nào cũng như được tắm mình dưới ánh nắng mặt trời.

Lúc trước, không phải cô đã cảm thấy Tịch Tử Hạ như một tia sáng trong cuộc đời tăm tối của cô, như nhánh cỏ cứu mạng mà người nào cũng muốn nắm thật chặt...

Anh mặc một bộ tây trang màu đen, không có đeo caravat, trong vẻ chính thức lại mang theo chút không chịu gò bó. Nhìn thấy Lăng Vu Đề xuống xe lửa nên anh nhấc chân đi tới.

"Hiện tại tôi nên xưng hô với em như thế nào đây?" Tịch Tử Hạ đến gần cô, mỉm cười hỏi. Biết Lăng Vu Đề đã khôi phục ký ức rồi thì khi đối diện với cô, anh cảm thấy rất quen thuộc.

Lăng Vu Đề dừng một chút, đáp lại anh bằng một nụ cười mỉm: "Tịch đại thiếu có thể gọi tôi là Vu Đề." Cô cũng không muốn có quan hệ quá sâu với Tịch Tử Thu.

Tịch Tử Hạ nghiêng đầu, ý cười bên khóe miệng càng sâu thêm: "Vậy em cũng đừng gọi tôi Tịch thiếu, như vậy khách khí quá. Gọi tôi Tử Hạ hoặc anh cả là được rồi!"

Lăng Vu Đề cười gật đầu, trong nụ cười kia mang theo xa cách.

Tịch Tử Hạ nhìn ra rồi, mặc kệ là Lăng Vu Đề mất trí nhớ hay là Lăng Vu Đề đã khôi phục lại, ánh mắt cô nhìn anh đã không giống như quá khứ nữa.

Nói thế nào đi chăng nữa, anh cũng là một công tử phong lưu đi qua vạn bụi hoa, ánh mắt quý mến của Lăng Vu Đề khi cô nhìn anh, sao anh có thể không nhìn ra được!

Chỉ là hiện tại, ánh mắt kia chỉ là đơn thuần nhìn một người mè cô quen biết mà thôi!

Ngừng một chút, Tịch Tử Hạ vừa cười vừa đưa tay làm tư thế mời: "Đi thôi, cha ở nhà chờ em trở về cùng dùng bữa tối đấy." Nói xong, anh quay đầu lại liếc mắt nhìn hạ nhân mình đưa tới.

Hạ nhân hiểu ý, ra phía sau Lăng Vu Đề nhận hành lý từ tay người bên kia rồi đứng ở một bên.

Lăng Vu Đề gật đầu, chân bước về phía ngoài ga xe lửa.

Tịch Tử Hạ đi theo phía sau cô: "Thế nào? Ra ngoài cùng tên Tử Thu có nhàm chán hay không?"

"Cũng còn tốt."

"Tử Thu từ nhỏ đã là cái hũ nút, rõ ràng là anh em sinh đôi với tôi nhưng về tính cách hay tướng mạo đều không giống. Khi còn bé tôi còn hoài nghi rằng rốt cuộc Tử Thu có phải em trai tôi hay không nữa kìa!"

Lăng Vu Đề vốn còn hơi lạnh nhạt với Tịch Tử Hạ lại nghiêng đầu ngó anh: "Tử Thu cùng anh, quả thực không quá giống..."

Thấy Lăng Vu Đề phản ứng lại thì trong nháy mắt, Tịch Tử Hạ như được tiếp sức: "Đúng không! Có phải em cũng hoài nghi rằng thực ra Tử Thu không phải anh em sinh đôi của tôi?"

Lăng Vu Đề hơi ái ngại gật đầu, quả thực trong nháy mắt, cô có hoài nghi như thế.

"Lúc trước tôi còn đặc biệt hỏi mẹ, tôi nói có phải Tử Thu là con riêng của cha không? Có phải là vì bà ấy không để tai tiếng của cha bị tuôn ra, cho nên mới nói rằng Tử Thu cùng tôi là anh em sinh đôi đúng không?"

Lăng Vu Đề tròn mắt lên nhìn anh: "Anh thật sự hỏi như vậy?"

Tịch Tử Hạ gật đầu: "Đúng mà, thật sự hỏi vậy đấy."

"Sau đó thì sao?" Lăng Vu Đề có chút tò mò hỏi tiếp.

"Sau đó?" Tịch Tử Hạ nhướng lông mày lên cao, sau đó vô cùng đáng thương mếu máo: "Sau đó liền ăn một trận đòn của mẹ."

"Phốc..." Lăng Vu Đề che miệng, khẽ cười thành tiếng.

Thấy Lăng Vu Đề nở nụ cười thì Tịch Tử Hạ cũng cười theo, không biết tại sao, trong lòng anh có loại cảm giác khác thường đối với Lăng Vu Đề.

Còn việc đó là cảm giác gì, chính anh cũng không nói ra được.

Thế nào thì anh cũng rất muốn thân cận với cô. Cho dù thân phận của cô là em dâu tương lai...

Xe chạy vào phủ Tổng thống, Tịch Tử Hạ xuống xe, tự mình mở cửa xe cho Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề xuống xe, hướng hắn nói một tiếng cảm tạ.

"Người một nhà không cần khách khí, đi thôi."

Lăng Vu Đề giương mắt nhìn phủ Tổng thống đèn đuốc sáng trưng, lúc này đã tám giờ tối nhưng Tịch Chí Cường còn đang chờ cô trở về dùng bữa.

Không thể không nói, Tịch Chí Cường vẫn rất tốt với con gái của bạn cũ là cô đây.

Thậm chí cô nghĩ rằng, nếu như lúc trước khi cha bị bệnh nặng, nếu cô tìm Tịch Chí Cường mà có thể gặp được ông ấy.

Có lẽ, cha sẽ không chết.

Cô, cũng sẽ không trở thành vũ nữ để trả nợ cho anh hai!

Đáng tiếc, trên đời này không có nếu như!

Người hầu đưa hành lý của Lăng Vu Đề trở về phòng, Lăng Vu Đề cùng Tịch Tử Hạ tới phòng ăn.

"Chào Tổng thống tiên sinh, chào phu nhân!" Lăng Vu Đề đứng trước cửa phòng ăn, lễ phép khom lưng với Tịch Chí Cường cùng Tịch phu nhân đang ngồi cạnh bàn ăn.

Nếu tất cả mọi người đều biết rằng cô đã khôi phục trí nhớ, vậy thì cô không thể gọi họ là cha mẹ như lúc trước. Cô cùng Tịch gia, vốn chẳng có quan hệ gì.

Tịch phu nhân lại không cảm thấy cách Lăng Vu Đề xưng hô có chỗ nào sai, bà vốn vô cùng không thích Lăng Vu Đề gọi bà là mẹ!

Tịch Chí Cường hơi nhíu mày: "Tiểu Vu, sao ra ngoài chơi một chuyến liền khách khí như vậy?"

Lăng Vu Đề ngồi thẳng lên, nhìn Tịch Chí Cường: "Trước đây là bởi vì không có trí nhớ, hiện giờ đã khôi phục nên tất nhiên không thể không biết lễ nghi, xưng hô loạn xạ thế được."

Tịch Chí Cường bắt được kiên định trong đáy mắt cô, cũng biết rằng hiện giờ ông có bảo Lăng Vu Đề đổi cách gọi thì cô cũng sẽ không sửa.

Trong lòng thầm than một tiếng, quả nhiên là con gái Lăng Hòa Ngọc mà! Đều cố chấp như thế cả!

"Được rồi, nếu không muốn gọi cha, vậy thì gọi là bác đi. Gọi Tổng Thống tiên sinh, thực sự quá là khách khí! Nào, ở trên xe lửa khẳng định không có ăn ngon, hiện tại lại đây vào chỗ dùng cơm đi."
Bình Luận (0)
Comment