Công Lược Nam Phụ

Chương 274

Edit: Aya Shinta

Tịch Tử Hạ hơi nhíu mày một lúc, nhìn hướng đi của Lăng Vu Đề thì cũng không phải là đường về phủ Tổng thống.

Tịch Tử Hạ khởi động xe, vốn là anh chuẩn bị về công ty nhưng lòng hiếu kỳ lại quấy phá nên anh quyết định đi theo sau Lăng Vu Đề, để xem đến cùng thì cô muốn tới nơi nào?

Sau khi Lăng Vu Đề được tài xế Vĩnh Yên đưa đến ngân hàng thì cô nói anh ta trở về. Bởi vì cô cũng không có dự định lập tức trở về phủ Tổng thống sau khi lấy được ngọc bội.

Lấy được mảnh ngọc bội mà mình vẫn luôn cất giấu rồi, Lăng Vu Đề hơi khựng lại một chút thì cô đi bộ tới nơi đã từng là Lăng phủ.

Khi đứng trước cửa phủ nhà họ Lăng đã rách nát không thể tả, chỉ có thể thấy ngờ ngợ nét huy hoàng của quá khứ thì Lăng Vu Đề hơi cảm khái.

Mười hai năm trước, cô cũng chỉ có sáu tuổi nên ký ức về Lăng phủ cũng không rõ ràng lắm. Cô chỉ nhớ mang máng rằng trước sáu tuổi, cuộc sống của cô cũng coi như là cơm áo không lo.

Dòng dõi của nhà họ Lăng nhiều, nhưng đều là thư sinh yếu đuối. Bọn họ tự cho là thanh cao, rất xem thường thương nhân. Ngoại trừ gặm nhấm chút gia tài của tổ tiên để lại thì suốt ngày chỉ có thơ từ ca phú.

Gia nghiệp nhà họ Lăng có lớn thì cũng không chịu nổi một đại gia đình tiêu phí kiểu này. Cô cũng không biết những điều này trước khi cha kể lại cho cô.

Cha biết rằng nếu tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì Lăng gia cũng rơi vào tình trạng miệng ăn núi lở, nên ông chuẩn bị buôn bán nuôi sống gia đình. Nhưng chuyện làm ăn vừa mới bước vào quỹ đạo thì ngọn lửa chiến tranh đã bùng lên ở Đô thành.

Trước đây, Đô thành không phải là Đô thành mà là An thành.

Dòng dõi nhà họ Lăng hầu như đã chết trong ngọn lửa chiến tranh, mẹ của cô cũng bị thương nặng rồi bỏ mình trong cuộc chiến kia.

Sau đó cô theo cha nhờ vả thân thích phương xa của Lăng gia. Không ở được bao lâu thì đã bị đuổi ra.

Vài năm nay, quả thực cô đã trải qua những ngày tháng khổ cực. Chỉ là trong thời loạn lạc này, số người khổ hơn cô, đáng thương hơn cô còn nhiều lắm nên xưa nay cô chưa từng oán trời trách đất.

Lăng Vu Đề nhấc chân đến gần cánh cửa lớn màu đỏ son của Lăng phủ. Cửa lớn có một bên mở hé, phía trên bị nghiêng. Giống như chỉ cần đẩy nhẹ một cái thì cũng có khả năng sẽ rớt xuống vậy.

Cô cũng không có đẩy ra mà chỉ lách qua khe cửa để vào trong. Từng là lầu đài đình các, bây giờ cỏ mọc um tùm.

Nhìn thấy cảnh tượng hoang vu bên trong, lòng Lăng Vu Đề vẫn thấy có chút thê lương.

"Hôm nào, tôi sai người tu sửa chỗ này lại một chút được không?"

Một giọng nói ôn hòa sáng trong vang lên từ phía sau, Lăng Vu Đề kinh ngạc một chốc rồi quay đầu lại xem: "... Tịch, anh cả, sao anh lại ở đây?"

Tịch Tử Hạ mỉm cười: "Ban nãy thấy một mình em ở trong ngân hàng Trung Kiến, tôi không yên lòng nên liền theo tới đây."

Lăng Vu Đề bừng tỉnh gật đầu: "Em chỉ tới em một chút, lập tức trở về."

"Ừ, đúng lúc tôi cũng phải về, cùng đi thôi." Không thể không nói rằng Tịch Tử Hạ cũng là một cao thủ diễn xuất, rõ ràng bản thân anh muốn tới công ty mà lại nói là đúng lúc phải đi về!

Đương nhiên Lăng Vu Đề không hoài nghi Tịch Tử Hạ, nghĩ rằng mình đã để tài xế về trước nên lúc này đi bộ về phủ Tổng thống thì cũng phải mất hơn một tiếng. Có xe đi nhờ mà không chịu sao, cô đâu có ngốc!

Ở trên xe, dù Tịch Tử Hạ không nhắc đến việc muốn tu sửa lại Lăng phủ nhưng trong lòng anh lại quyết định là ngày mai phải sai người đến sửa sang lại.

Lăng Vu Đề cũng không để lời của Tịch Tử Hạ trong lòng, cô chỉ cho rằng Tịch Tử Hạ chỉ là nói ngoài miệng mà thôi.

Đến lúc hai người trở lại Tịch gia thì Chúc San San còn chưa có về nhà, nhìn thấy Tịch Tử Hạ cùng Lăng Vu Đề một trước một sau trở về thì nụ cười trên mặt cô ta không được tự nhiên cho lắm.

"San San muội muội cũng ở đây à! Vu Đề, để tôi giới thiệu cho em một chút, đây chính là Chúc San San, con gái Chúc tư lệnh. Em ấy cùng tôi và Tử Thu lớn lên cùng nhau, mới du học từ nước ngoài về gần đây." Tịch Tử Hạ mỉm cười giới thiệu với Lăng Vu Đề nhưng không biết làm sao, anh lại không có nói rằng Chúc San San là vị hôn thê của mình.

Chỉ là coi như Tịch Tử Hạ không nói thì Lăng Vu Đề cũng biết rằng Chúc San San là hôn thê của Tịch Tử Hạ.

Tịch Tử Hạ lại giới thiệu Lăng Vu Đề cho Chúc San San: "Đây là, vị hôn thê của Tử Thu Lăng Vu Đề."

Lăng Vu Đề mỉm cười gật đầu với Chúc San San: "Chúc tiểu thư, chào cô,gọi tôi Vu Đề là được rồi."

Không thể phủ nhận rằng trên người Lăng Vu Đề có loại khí chất khiến người ta cảm thấy thoải mái, khiến người ta không nhịn được mà có ấn tượng tốt.

Chỉ là lúc này Chúc San San không thể có thiện cảm với Lăng Vu Đề được, bởi vì bên cạnh cô còn có Tịch Tử Hạ!

Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng mà Lăng Vu Đề và Tịch Tử Hạ đứng chung một chỗ thật sự rất xứng đôi!

Nỗ lực khắc chế tâm tình của bản thân, trước khi những người khác cảm thấy không ổn thì Chúc San San nhếch môi cười với Lăng Vu Đề: "Cô chính là hôn thê của anh Tử Thu à! Trước đây chúng ta có gặp nhau, cô còn nhớ không?"

Dù cảm thấy Chúc tiểu thư này cười hơi giả tạo nhưng Lăng Vu Đề vẫn giữ nguyên nụ cười: "Ừ, tôi nhớ mà."

Hàn huyên được một lúc, Tịch phu nhân liền mở miệng: "Mẹ vừa mới nói với San San là việc kết hôn của hai đứa nên tiến hành rồi đấy."

Nghe xong câu này, Tịch Tử Hạ theo phản xạ có điều kiện mà nhìn về phía Lăng Vu Đề trước.

Lăng Vu Đề bị anh nhìn mà sửng sốt đôi chút, cô lập tức cảm thấy rằng hình như đề tài này cũng không liên quan đến chuyện của mình nên gật đầu với vài người kia: "Mọi người cứ trò chuyện, tôi về phòng trước."

Nói xong, cô nhìn Tịch phu nhân một lát rồi quay người đi lên lầu.

Chỉ tới chân cầu thang mà Lăng Vu Đề đã nghe thấy Tịch Tử Hạ không kiên nhẫn nói rằng: "Mẹ, không phải trước đó con đã nói rồi sao?! Con không muốn kết hôn sớm như vậy, sao hôm nay lại nhắc tới nữa?!" Còn nhắc tới trước mặt Lăng Vu Đề!

Chúc San San âm thầm siết chặt tay, cô không phải người mù, khi Tịch phu nhân nhắc đến chuyện kết hôn với Tịch Tử Hạ mà anh lại lập tức quan tâm đến Lăng Vu Đề!

Tịch phu nhân không có nghĩ đến chuyện Tịch Tử Hạ sẽ thích Lăng Vu Đề nên bà ấy cũng không để ý đến.

Nhưng Chúc San San luôn luôn để ý đến, đương nhiên cô sẽ thấy được chi tiết "nhỏ nhoi" này!

"Thằng nhóc này, con nói cái gì thế!? Con đã hai mươi lăm tuổi rồi, San San cũng không còn nhỏ nữa. Nếu đã đến tuổi thì sao lại không kết hôn?"

Tịch phu nhân trừng Tịch Tử Hạ một chút, lần này bà quyết định phải bắt Tịch Tử Hạ nhanh chóng kết hôn với Chúc San San cho bằng được!

"Mẹ..."

"Thôi ạ, dì Mẫn, nếu anh Tử Hạ không muốn... cũng không sao, con có thể chờ, chờ bao lâu cũng được!"

Chúc San San ngắt ngang lời Tịch Tử Hạ, cô nước mắt lưng tròng nhìn Tịch Tử Hạ, trong đáy mắt đều là tình ý đối với anh.

Tịch Tử Hạ há miệng như muốn giải thích, Chúc San San đưa tay lau nước mắt rồi mới miễn cưỡng cười cười với Tịch phu nhân: "Dì Mẫn, cũng không còn sớm nữa, con về trước."

Nói xong, cô liền cầm túi xách chậm rãi rời đi.

"Ai ~ San San - -"

Thấy Tịch Tử Hạ còn đang đứng tại chỗ, Tịch phu nhân với lấy một quả táo đỏ ở trên khay trà ném lên người anh: "Con còn tần ngần ra đó làm gì, mau chạy ra ngoài đuổi theo nhanh!"
Bình Luận (0)
Comment