Công Lược Nam Phụ

Chương 317

Edit: Aya Shinta

Tốc độ của Mạnh Phất Sinh rất nhanh, chỉ trong mấy hơi thở mà hắn cũng đã vào nhà lá. Lăng Vu Đề ngẩn người một tí rồi cũng vội vã đi theo phía sau hắn.

Đến khi Lăng Vu Đề đi vào, còn chưa kịp phản ứng, Mạnh Phất Sinh đã giao tranh với ác quỷ.

Con ác quỷ kia có tóc đen dài đến mắt cá chân, ướt ướt dính nhớp, không có đẹp chút nào. Một người một quỷ tranh đấu với tốc độ nhanh đến chóng mặt nhưng cũng không khó để nhìn ra, con quỷ mặc hồng y rách nát là nữ.

Đột nhiên, ma nữ quay đầu lại nhìn Lăng Vu Đề một chút ——

Xung kích thị giác đến quá đột nhiên, Lăng Vu Đề bị dọa đến mức bay cũng không nổi nữa, trực tiếp đặt mông ngồi dưới đất.

Mẹ kiếp ~ trước đây xem phim kinh dị thì biết ác quỷ trong đó là do người đóng vai nên cô không sợ. Hôm nay nhìn thấy mấy con quỷ hồn bình thường không có oán khí, bề ngoài cũng gần giống con người nên cô cũng không sợ!

Nhưng con ác quỷ này, là ác quỷ thật! Không thấy Mạnh Phất Sinh cũng không thể lập tức thu phục hay sao!?

Sở dĩ Lăng Vu Đề bị doạ sợ, chủ yếu là bởi vì ác quỷ quá xấu, trên mặt không có da, máu thịt chảy xuống ròng ròng, không chỉ có như vậy...

Lần đầu Lăng Vu Đề không vui vì thị lực của mình tốt như vậy, bởi vì cô nhìn thấy trên gương mặt đó có giòi bọ màu trắng, còn đang ngọ nguậy, lúc thì thò ra miệng ác quỷ, lúc thì thụt vô lỗ mũi ác quỷ...

Ầu —— Một con quỷ, không thể giả dạng đẹp một chút được sao?

Nhìn thấy Lăng Vu Đề ghét bỏ buồn nôn, ác quỷ lập tức nổi giận. Nó cũng không thèm quan tâm Mạnh Phất Sinh, hét lớn một tiếng về hướng Lăng Vu Đề, bay vồ tới ——

Gió chợt nổi lên, cảm giác âm lãnh càng thêm mãnh liệt!

"A —— cứu mạng! Ngươi đừng qua đây ——" Ngay một khắc khi ác quỷ nhào về phía cô, đầu óc Lăng Vu Đề trong nháy mắt coi như cháy máy, bởi vì cô nhìn thấy có không ít giòi bọ từ trên mặt và trên tóc ác quỷ rớt loạt xoạt như mưa rào, quá buồn nôn!

Cho nên cô ngây ngốc quên cả chạy, cũng quên phản kích, nhắm mắt kêu cứu mạng.

"A ——" Tiếng gào thét này không phải của Lăng Vu Đề.

Ác quỷ không có đánh đến, Lăng Vu Đề mở mắt nhìn thì phát hiện cả người con ác quỷ kia đang bốc cháy, nó lăn lộn trong không trung. Điểm bắt nguồn của ngọn lửa là một lá bùa trên lưng nó.

Thấy Mạnh Phất Sinh ngăn được ác quỷ, Lăng Vu Đề thở ra một hơi thật dài.

Đương lúc Lăng Vu Đề cho rằng chẳng mấy chốc thì ác quỷ sẽ bị đốt thành tro, con ác quỷ vốn đang rít gào liên hồi đột nhiên bị ngọn lửa lớn nhấn chìm, lửa lại tắt ngúm trong nháy mắt.

Lăng Vu Đề chớp mắt, chưa kịp phản ứng đối với chuyển biến bất thình lình đó.

Vì ác quỷ bị lửa thiêu nên hồng y vốn đang có thể xem là y phục trên người đã bị thiêu rụi, tóc tai cũng vậy. Cả người bị thiêu cháy đen, còn toả ra cái mùi cháy khét lẹt cùng thối rữa buồn nôn!

Nó tàn nhẫn trừng cái kẻ cầm đầu Mạnh Phất Sinh vừa đốt nó xong: "Ta muốn giết ngươi ——" Tiếng nó khàn khàn khó nghe, khiến lỗ tai ngứa ngáy!

Mạnh Phất Sinh hừ lạnh một tiếng, kiếm gỗ đào trong tay khẽ nâng lên, tay còn lại cầm lá bùa.

Một người một quỷ cùng ra tay, chỉ thấy Mạnh Phất Sinh vuốt lá bùa lên thân kiếm gỗ đào, kiếm gỗ đào hiện ra ánh hào quang đỏ rực.

Ác quỷ thấy Mạnh Phất Sinh cầm kiếm gỗ đào đánh tới, cánh tay đen gầy như cây khô duỗi về một hướng. Thoắt một cái, một nam tử tráng niên sắc mặt tái xanh, hơi thở yếu ớt lập tức bị nàng ta hút vào trong tay.

Ác quỷ dùng nam tử tráng niên làm bia đỡ đạn, kiếm gỗ đào vốn chỉ thiếu mười centimet là lập tức có thể đâm tới ác quỷ lại khựng lại. Kẻ hắn muốn giết chính là quỷ, không thể gây tổn thương đến người vô tội!

Thừa dịp Mạnh Phất Sinh dừng lại, ác quỷ phất tay, một đoàn khí đen bay thẳng vào lồng ngực Mạnh Phất Sinh ——

Lăng Vu Đề trợn mắt lên, con ngươi co chặt lại. Cô biết nội dung vở kịch sẽ thay đổi vì có sự xuất hiện của cô.

Dù sao trong kịch tình không có giới thiệu tỉ mỉ về việc Mạnh Phất Sinh đối phó con ác quỷ này thế nào, cho nên cô cũng không thể biết trong kịch tình Mạnh Phất Sinh có bị ác quỷ tổn thương rồi mới thành công diệt trừ con ác quỷ này hay không?!

Không kịp do dự, thân người Lăng Vu Đề lóe lên, trực tiếp thay Mạnh Phất Sinh chặn đoàn khí đen kia lại.

Khí đen ập vào bụng Lăng Vu Đề khiến mặt mày cô vặn vẹo trong nháy mắt!

Lăng Vu Đề cứng cỏi nhịn cảm giác đau muốn chết xuống, bất chấp dị năng hệ thủy có thể đối phó ác quỷ hay không, cô trực tiếp ngưng tụ một mũi tên nước vọt tới ấn đường ác quỷ ——

"A ——" Ác quỷ quăng nam tử tráng niên kia, ôm lấy cái đầu bị bắn chỉ còn dư lại một nửa mà rít gào. Óc nhớt máu đen máu đỏ từ chỗ không có xương sọ chảy ra...

"Nhanh diệt nó!" Lăng Vu Đề ôm bụng quát với Mạnh Phất Sinh đang đứng đằng sau cô.

Mạnh Phất Sinh vừa ngây người trong nháy mắt, hắn không ngờ rằng ở một khắc ngàn cân treo sợi tóc đó, vậy mà Lăng Vu Đề lại chắn thay hắn.

Tuy đòn đó sẽ không lấy mạng hắn được thế nhưng hắn cũng sẽ bị thương nặng, đến lúc đó muốn thu phục ác quỷ này thì có chút khó khăn!

Hắn không ngờ con ác quỷ này lại lợi hại như vậy, ngay cả hắn cũng suýt nữa bị thương.

Nghe thấy tiếng Lăng Vu Đề, Mạnh Phất Sinh lập tức cầm kiếm gỗ đào đâm tới ác quỷ ——

"Oành oành oành ——" Sau vài tiếng nổ, thân thể ác quỷ đã chia năm xẻ bảy.

Mạnh Phất Sinh lại lấy một lá bùa đánh về phía ác quỷ, lá bùa to lên trong nháy mắt, sau đó bao trùm toàn bộ tàn chi của ác quỷ.

Lá bùa lóe sáng rồi biến thành một quả cầu bùa vàng nho nhỏ bay trở lại trong tay Mạnh Phất Sinh. Bỏ quả cầu nhỏ vào một cái hồ lô được khắc bằng bạch ngọc rồi, Mạnh Phất Sinh mới đến xem Lăng Vu Đề đang ngồi gập xuống đất ôm bụng.

"Cô không sao chứ?" Mạnh Phất Sinh lấy một tờ phù chữa trị đánh tới trên bụng Lăng Vu Đề, sau đó...

"Mấy lá bùa này, dù tốt hay xấu đều không có tác dụng đối với ta." Lăng Vu Đề cau mày, không ngờ khí đen kia đánh lên trên người lại đau như vậy!

Có điều bởi vì vậy, Mạnh Phất Sinh lại tăng điểm hảo cảm đối với cô lên đến ba mươi điểm, cái này cũng rất đáng giá!

"Vậy làm sao bây giờ?" Mạnh Phất Sinh nhăn chặt mày, có chút mờ mịt.

Người bị thương có thể xem đại phu, quỷ bị thương có thể dùng phù chữa trị, nhưng Lăng Vu Đề bị thương nên chữa thế nào?

Lăng Vu Đề lắc đầu một cái: "Ta cũng không biết, không sao, chết không được, nói không chừng qua mấy ngày sẽ khỏi."

"Ai —— ôi —— "

Âm thanh vang lên từ phía sau Mạnh Phất Sinh cùng Lăng Vu Đề, hai người quay đầu nhìn lại thì thấy nam tử tráng niên kia đã tỉnh lại.

Y mờ mịt nhìn hoàn cảnh chung quanh: "Sao, xảy ra chuyện gì?! Không phải ta đang ở nhà ngủ sao? Thế nào lại chạy đến quỷ ốc này rồi?!"

Nam tử sợ sệt muốn đứng dậy rời đi nhưng vì y bị ác quỷ hút đi không ít tinh khí, lúc này trên người không có chút sức lực.

"Huynh bị ác quỷ mang đến." Mạnh Phất Sinh thản nhiên nói.
Bình Luận (0)
Comment