*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Nhật
Beta: Aya Shinta
Em hèm, 2 thế giới tiếp theo do bạn Nhật minhnhat1502 edit. Thật sự rất cảm ơn sự hỗ trợ của bạn ♡ đồng thời xin lỗi vì mình ngâm bản thảo của bạn lâu quá, từ tháng 1 (hoặc có thể là năm ngoái), thật đáng đánh đòn:(((
Ok, vào truyện thôi!
___________________
Hiếm khi chứng kiến cảnh hội trưởng đại nhân nhà mình ăn quả đắng, Hạ Luân cảm thấy quả thực không thể vui sướng hả hê hơn được nữa.
Nhớ tới lúc trước, sau khi hội trưởng đại nhân nhìn thấy thực thể giả lập của Lăng Vu Đề đến thế giới nhiệm vụ, vậy mà chuyện đầu tiên anh làm lại là yêu cầu Lăng Vu Đề không được có tiếp xúc thân thể với nam phụ.
Lúc đó Hạ Luân quýnh lên, vốn dĩ phong cách làm việc của Lăng Vu Đề cho đến bây giờ chính là sau khi công lược nam phụ thì làm nam phụ hạnh phúc, sống cùng nam phụ đến ngày chết thì thôi.
Không thể tiếp xúc thân thể, có khả năng sao?
Lúc ấy Hạ Luân hỏi một câu vô cùng đúng tình hợp lí: "Hội trưởng đại nhân, thực ra lúc trước 0051 cũng đâu phải là không có xảy ra cái gì với nguyên thân của ngài... Vì sao lần này không được?"
Sau đó hội trưởng đại nhân vĩ đại đặc biệt nghiêm nghị trả lời vấn đề này của anh: "Vì tôi là nguyên thân, cô ấy cũng là nguyên thân. Nhưng bây giờ không như vậy, nếu người ở bên trong nguyên thân là tôi, tôi cũng không cho phép thân thể của người khác chạm vào cô ấy!"
Giời ạ! Hội trưởng bị phù đầu hay sao thế này?
Sau khi nhận được một ánh mắt lạnh lùng của Hội trưởng đại nhân, Hạ Luân thông minh lựa chọn im miệng.
Có thể lúc đó đầu anh bị đụng một phát cho nên không có phản ứng kịp, bây giờ nếu Hạ Luân còn không nhận ra hội trưởng đại nhân nhà mình có cảm xúc khác lạ với hệ thống công lược 0051 mà anh chế tạo, vậy thì anh mới là kẻ ngốc đó!
Ha hả~ nói thế nào thì 0051 cũng do anh tạo ra, nếu sau này cô ấy hoàn thành nhiệm vụ, trở thành con người thực sự, yêu đương thậm chí kết hôn với hội trưởng đại nhân, vậy có phải anh cũng được tính là cha vợ của hội trưởng đại nhân rồi không?
Tịch Tử Thu không quan tâm đến Hạ Luân đang thỏa sức suy nghĩ vặn vẹo ở đằng đó mà lại xem cốt truyện của thế giới hiện tại Lăng Vu Đề đi đến, sau đó lựa chọn nguyên thân.
Sau khi chọn xong, anh mới thay quần áo, rời khỏi phòng thiết bị đi xử lý công việc của Hiệp hội Vị diện, xong xuôi mới đi đến thế giới tiểu thuyết --
Lúc Lăng Vu Đề đến thế giới nhiệm vụ, cô không lập tức mở mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh mà nhắm mắt nghe ngóng động tĩnh một chút.
Sau khi phát hiện xung quanh rất yên tĩnh, cô mới mở mắt ra nhìn căn phòng này.
Màu chủ đạo của căn phòng này là màu đỏ thẫm, ánh sáng có chút u ám, ngoại trừ một ít đồ trang trí có màu trắng rất kỳ lạ... giống như được làm từ xương và rất nhiều hạt phát sáng thì không khác là bao so với phòng của thế giới hiện đại.
Chỉ là ai có thể nói cho cô biết rằng vì sao trong phòng cô đều là nước màu xanh nhạt?
Thở thử một hơi, phát hiện mình hít thở hoàn toàn không gặp khó khăn.
Cô xốc chăn lên, muốn xuống giường đi xem hoàn cảnh bên ngoài thì lại bị chân của mình dọa cho chết khiếp!
Cái... màu đỏ rượu, dài dài, phía trên có vảy này... là đuôi cá sao?
Lần này cô biến này người cá rồi sao? Chạy vào truyện cổ tích rồi sao?
Lăng Vu Đề nuốt nước miếng, hoà hoãn cảm xúc của mình lại, cảm thấy rằng lúc này mình vẫn nên tiếp thu tình tiết và kí ức trước mới thích hợp, tránh việc ngay cả dùng đuôi bơi thế nào cũng không biết!
Vì thế cô quay trở về nằm lên giường, bắt đầu nhắm mắt tiếp thu cốt truyện và kí ức --
"Cốc cốc cốc."
Tiếng gõ cửa vang lên, Lăng Vu Đề đang ăn sáng ở phòng ăn hơi bất mãn cau mày.
Mới giờ này, ai lại không hiểu phép tắc đến gõ cửa phòng cô như thế?
Không tình nguyện rời ghế, sau đó quẫy đuôi cá màu đỏ rượu của mình đi ra mở cửa.
Lúc này khi nhìn thấy bóng dáng màu tím nhạt ở cửa phòng, dù nằm trong dự đoán của mình nhưng Lăng Vu Đề vẫn khó chịu: "Tôi nói này quý cô Tử Mạt Nhi, mới sáng sớm cô đã đến đây, không biết quy định của tôi sao?"
Tử Mạt Nhi có chút hối lỗi khom lưng với Lăng Vu Đề, cái đuôi màu tím quẫy qua lại, mái tóc thẳng màu tím nhạt dài qua thắt lưng phủ lên phần thân trước: "Lăng cô cô, tôi biết cô không tiếp khách lúc sáng sớm, nhưng mà tôi thật sự đợi không được nữa rồi! Cho nên xin cô tha thứ cho sự vô lễ của tôi!"
Tử Mạt Nhi là một người cá vô cùng xinh đẹp. Thực ra người cá nào cũng xinh đẹp, nhưng Tử Mạt Nhi đặc biệt, cô ấy là người cá có giọng nói hay nhất trong toàn tộc người cá!
Mỗi lần cô ấy nói chuyện giống như là đang hát, nghe cực kì hay.
Bị gọi là cô cô, Lăng Vu Đề thực sự không quá vui vẻ gì, chỉ là mọi người đều gọi như vậy, cô nghe cũng quen rồi.
Không quan tâm đến Tử Mạt Nhi, cô tự mình bơi trở về phòng ăn tiếp tục dùng bữa.
Tử Mạt Nhi đi vào trong phòng, có chút chật vật bơi đến chỗ cách Lăng Vu Đề không xa rồi dừng lại, sau đó liền có một đôi mắt màu xanh nhạt nhìn chằm chằm Lăng Vu Đề.
Lăng Vu Đề trực tiếp bỏ qua ánh mắt đó, chậm rãi ăn đĩa cá sống cắt lát của mình.
Do sau khi trở thành người cá nên cô cảm thấy thực ra ăn đồ sống cũng không sao, cô cũng từng ăn một vài món sống đã sơ chế, chỉ cần xử lý sạch sẽ thì mùi vị vẫn không đến nỗi nào.
Không thể đốt lửa dưới thế giới đáy biển nên dù cô muốn ăn chín thì cũng đâu có được!
Sau khi ăn sáng xong, lau miệng, lúc này cô mới bơi ra ghế sô pha ở phòng khách ngồi.
Cô liếc nhìn Tử Mạt Nhi đi theo phía sau mình, rồi hất cằm ý bảo Tử Mạt Nhi ngồi ghế sô pha đơn phía đối diện cô.
Sau khi Tử Mạt Nhi ngoan ngoãn ngồi xuống, Lăng Vu Đề mới mở miệng: "Nói đi quý cô Tử Mạt Nhi, sớm như vậy đã đến tìm tôi là có việc gì?"
Sau khi đi vào chuyện chính, Tử Mạt Nhi có chút gấp gáp nói rằng: "Nghe nói cô cô có thể thực hiện nguyện vọng của tất cả người cá... "
"Có thể thực hiện, nhưng cái giá phải trả rất đắt!" Lăng Vu Đề dựa người lên ghế sô pha, đuôi cá dài hơn một mét lệch qua một bên khác.
Tử Mạt Nhi hơi do dự đôi chút, nhìn khuôn mặt mê hoặc lòng người của Lăng Vu Đề, cô ấy nghe đồn rằng Lăng cô cô là loại ăn thịt không nhả xương, dù rằng cô cô rất lợi hại! Trong lòng Tử Mạt Nhi hơi sợ hãi.
Nhưng lòng muốn thực hiện nguyện vọng đã đánh bại tất cả, Tử Mạt Nhi kiên định gật đầu: "Được, tôi đã biết!"
Lăng Vu Đề đưa tay lên, vén tóc dài gợn sóng màu đỏ rượu của mình ra sau tai, nhếch môi nở nụ cười quyến rũ làm loạn nhịp tim người khác: "Một khi đã như vậy, thế thì quý cô Tử Mạt Nhi nói ra tâm nguyện của mình đi."
Ánh mắt của bà phù thủy Lăng Vu Đề quá sắc bén, Tử Mạt Nhi không dám nhìn thẳng cô, cô ấy hơi rũ mắt xuống nói: "Tôi hi vọng mình có được đôi chân như con người."
Nói xong, Tử Mạt Nhi thấp thỏm chờ Lăng Vu Đề trả lời, có thể nói rằng tâm nguyện của cô ấy xưa nay chưa từng có, cũng không biết Lăng cô cô có thể thực hiện được nguyện vọng này hay không.
Điều này nằm trong dự đoán của Lăng Vu Đề, cô rời khỏi ghế sô pha, sau khi bảo Tử Mạt Nhi chờ cô thì bản thân đi vào phòng thí nghiệm.
Đợi đến lúc cô đi ra, trong tay có cầm một sợi dây chuyền ngọc trai mặt vỏ sò trắng cùng với một cái ống chứa chất lỏng màu xanh đậm còn đang nổi bong bóng bên trong.
"Muốn hoàn thành tâm nguyện, cái giá phải trả của cô là giọng nói đẹp đẽ thánh thót. Không chỉ có như vậy, sau khi biến ra hai chân, mỗi bước cô đi đều sẽ đau giống như đang đi trên dao sắc! Cô, còn muốn không?" Giọng nói của Lăng Vu Đề giống như có tác dụng thôi miên, lúc nói chuyện, cô sẽ khiến cho người ta không làm chủ được mình mà bị cuốn theo lời cô.