Công Lược Nam Phụ

Chương 376

Edit: Nhật

Beta: Aya Shinta

Cô trời sinh phải ở trong biển, mà anh, là ở đất liền! Bọn anh không thể ở cùng nhau!

Cảm ứng được độ hảo cảm của Trịnh Vũ Hiên đối với mình tăng thêm năm điểm, lại trông thấy dáng vẻ xoắn xuýt của anh, không cần đoán thì Lăng Vu Đề cũng biết rằng anh đang xoắn xuýt cái gì.

Vốn cho là mười lăm điểm hảo cảm còn lại không dễ tăng, không ngờ mới một chút mà đã cộng năm điểm rồi.

Xem ra, mười điểm còn lại vẫn rất có hi vọng!

Nhấc chân đi đến trước mặt Trịnh Vũ Hiên, Lăng Vu Đề mới từ tốn nói: "A Hiên, lúc trước gạt anh, xin lỗi!"

Không đợi Trịnh Vũ Hiên mở miệng, Lăng Vu Đề lại nói tiếp: "Anh yên tâm, hôm nay em đến đây chỉ là để thăm anh, sẽ không làm phiền anh đâu! Nếu như anh không muốn gặp lại em, bây giờ em đi liền."

Nói xong, Lăng Vu Đề đi lướt qua vai Trịnh Vũ Hiên, chuẩn bị bỏ đi...

"Đợi đã!" Trịnh Vũ Hiên nắm lấy cánh tay Lăng Vu Đề, giữ cô lại.

Lăng Vu Đề ngừng lại, nghiêng đầu nhìn anh.

Nhìn vào mắt Lăng Vu Đề, hơi thở của Trịnh Vũ Hiên có hơi dồn dập, anh giống như đang làm một quyết định rất lớn, đặc biệt do dự.

Lăng Vu Đề không mở miệng, chỉ lặng lẽ nhìn anh, đợi anh lên tiếng.

Hai người giằng co ở cửa phòng bếp rất lâu, lâu đến nỗi Lăng Vu Đề sắp ngủ gật, cuối cùng Trịnh Vũ Hiên mới mở lời.

Anh nói: "Tôi là một người đàn ông, nói lời phải giữ lời. Đánh cược giữa chúng ta, đã nói sau ba trăm ngày xem kết quả, vậy thì nhất định phải tiếp tục. Thêm vào ba tháng em bỏ đi, bây giờ đã là một trăm năm mươi ngày rồi. Vẫn còn dư một trăm năm mươi ngày... "

Lúc Trịnh Vũ Hiên nói chuyện, anh không dám nhìn vào mắt của Lăng Vu Đề, ánh mắt anh hơi lập lòe né tránh, hai bên má cũng ửng đỏ đáng ngờ.

Lăng Vu Đề cố nén cười, nghe anh nói hết.

"Sau này, em vẫn như giống như trước vậy, ở cùng với tôi! Cho đến một trăm năm mươi ngày sau, kết thúc cá cược rồi nói tiếp!"

Sau khi nói xong thì Trịnh Vũ Hiên lúng túng quay đầu đi, không nhìn Lăng Vu Đề.

Cảm thấy cái tay đang nắm chặt tay mình đang túa mồ hôi, cuối cùng Lăng Vu Đề không nhịn được nữa, cô cúi đầu cười lên.

Nghe thấy tiếng Lăng Vu Đề cười, Trịnh Vũ Hiên càng lúng túng thêm, anh bỏ tay Lăng Vu Đề xoay người đi ra ngoài, trong miệng còn lẩm bẩm: "Em không đồng ý thì thôi, bỏ đi!"

Lăng Vu Đề đuổi theo phía sau anh, ôm lấy eo anh từ phía sau giống như lúc bình thường.

Trịnh Vũ Hiên dừng bước chân đang đi về phía trước, anh đứng ở đó, cơ thể có hơi cứng đờ không tự nhiên.

"A Hiên, mặc kệ em là gì. Anh tin em, ở thế giới này, vào những năm tháng còn lại của anh, em nhất định sẽ đối xử tốt với anh, rất rất tốt!"

Câu nói này giống như một lời thề vậy, đối với Lăng Vu Đề, đây là lời hứa mà cô nhất định sẽ làm được.

Anh hơi há miệng vừa mới muốn nói thì Lăng Vu Đề ở phía sau lại nói tiếp: "Điều kiện tiên quyết là anh cũng phải đối xử tốt với em mới được, bằng không em cũng sẽ không đối xử tốt với anh."

Khóe miệng không chịu nghe theo khống chế mà cong lên, đáy mắt bị ý cười lấp đầy. Trịnh Vũ Hiên cảm thấy lúc này mình rất là vui vẻ, còn vui vẻ hơn lúc anh đạt giải quán quân liên tiếp của cuộc thi nấu ăn!

Lăng Vu Đề cảm thấy mình vẫn còn rất nhiều chỗ phải học hỏi. Vốn dĩ cô phỏng đoán điểm hảo cảm còn lại sẽ không tăng lên trong một năm hoặc lâu hơn, thật không ngờ độ hảo cảm lại tăng lên đến chín mươi lăm điểm chỉ trong một ngày!

Lúc này, Trịnh Vũ Hiên đã thích Lăng Vu Đề rồi.

Chỉ là vướng bận về thân phận của hai người, cho nên Trịnh Vũ Hiên luôn lừa dối trái tim của mình --

Lăng Vu Đề trở về, như hình với bóng không rời Trịnh Vũ Hiên giống lúc trước.

Tin tức đưa tin là bão vẫn tiếp tục ít nhất từ ba đến năm ngày nữa, vì vậy Trịnh Vũ Hiên đưa Lăng Vu Đề về khu Hoa Lâm 1.

Lúc trước có nói qua, Quý An Hàn cũng ở khu Hoa Lâm 1.

Ngay sau khi Quý An Hàn biết Lăng Vu Đề trở lại, chiều ngày hôm sau liền dẫn Tử Mạt Nhi đến nhà Trịnh Vũ Hiên.

Lúc này, bốn người mắt to trừng mắt nhỏ mà nhìn đối phương.

Quý An Hàn vẫn là cái bản mặt làm chủ thiên hạ không cảm xúc như cũ, Tử Mạt Nhi vẫn ngây thơ đơn thuần, bối rối ngồi ở bên cạnh anh.

Trịnh Vũ Hiên ôn hòa, dựa vào Lăng Vu Đề đang ngồi trên sô pha, xem ipad với thái độ đứng ngoài cuộc.

Còn Lăng Vu Đề khẽ nhếch cằm, khóe miệng hơi nhoẻn lên mang ý xấu.

Cô ngồi xếp bằng trên sô pha, mặc áo sơmi dài màu trắng, quần legging bó sát, tóc màu đỏ rượu dài đến eo tùy tiện thả.

Cô khoanh tay nhìn Quý An Hàn, khí chất lười biếng lại quyến rũ, xấu xa lại cao quý.

"Tổng giám đốc Quý, anh dựa vào cái gì mà yêu cầu tôi trả giọng nói của Tử Mạt Nhi lại cho cô ấy? Tôi muốn giọng nói của cô ấy, cho cô ấy đôi chân, giao dịch công bằng!"

Cô chính là phù thủy đấy! Quy tắc của cô chính là muốn thực hiện nguyện vọng thì phải trả giá, công bằng!

Mặc dù cô cũng muốn dứt khoát trả lại Tử Mạt Nhi cho xong, nhưng cô dựa vào cái gì để dễ dàng trả giọng nói lại cho Tử Mạt Nhi chứ?

Môi mỏng của Quý An Hàn mím lại thành một đường, quanh thân mang theo ý lạnh: "Cô muốn thế nào thì mới chịu trả lại?"

Thực ra Tử Mạt Nhi biết quy tắc của Lăng Vu Đề, cô ấy từng nhắc với Quý An Hàn, nói là Lăng Vu Đề sẽ không trả lại giọng nói cho cô ấy đâu!

Nhưng Quý An Hàn lại không nghe, muốn tìm Lăng Vu Đề để bắt cô trả lại giọng nói cho Tử Mạt Nhi!

"Muốn thế nào? Quy tắc của tôi chính là muốn thực hiện nguyện vọng thì phải trả giá! Có đồng ý trả giá để đổi lại giọng nói của Tử Mạt Nhi không?"

Giọng nói của Lăng Vu Đề giống như có độc, làm cho người ta bất tri bất giác có cảm giác muốn chìm vào trong đó. Đây không phải là ý định thực sự của cô, chỉ là khí chất của mình trung hòa thêm khí chất của nguyên thân thôi.

Cũng may Quý An Hàn là nam chủ, định lực cũng không tệ!

Nghe thấy Lăng Vu Đề nói phải trả giá, anh dừng một lát: "Cô muốn cái gì?"

Quý An Hàn vừa dứt lời, Tử Mạt Nhi ở bên cạnh đã kéo cánh tay anh, lắc đầu dữ dội.

Cô cầm ipad luôn mang theo bên người lên, viết chữ lên đó: "Không sao đâu, giọng nói là em tự nguyện muốn đưa cho cô cô, anh không cần trả giá gì vì em hết!

"Không được, anh nhất định phải mang giọng nói của em trở về. Anh muốn nghe thấy em tự mình nói chuyện với anh, gọi tên anh!"

Quý An Hàn nhìn Tử Mạt Nhi với ánh mắt dịu dàng, giọng điệu nói chuyện cũng khác biệt với người khác.

Chà chà~ đây chính là phân biệt đối xử!

Mắt Tử Mạt Nhi ngấn lệ, vẻ mặt cảm động. Hai người thâm tình nhìn nhau, Lăng Vu Đề ở bên cạnh nhìn muốn ngấy chết rồi!

Sau khi an ủi Tử Mạt Nhi xong, Quý An Hàn nhìn qua Lăng Vu Đề, lặp lại lần nữa: "Cô muốn cái gì?"

Lăng Vu Đề nghiêng đầu khẽ cười: "Tổng giám đốc Quý, ngoại trừ có tiền ra thì hình như anh cũng chẳng có gì khác! Mà tiền đối với tôi mà nói, không có chút tác dụng nào!"

Quý An Hàn nghẹn một chút, có vẻ như Lăng Vu Đề nói đúng, anh ngoại trừ có tiền ra thì cũng chẳng còn gì khác!

Vậy anh phải mang cái gì ra đổi với Lăng Vu Đề?

Anh hơi chau lại, dự án vài tỷ anh quyết định mà cũng không thèm chau mày, nhưng đối mặt với Lăng Vu Đề, anh lại hết cách!

"Lẽ nào cô không sợ tôi nói chuyện cô là người cá ra sao?"
Bình Luận (0)
Comment