Công Lược Nam Phụ

Chương 396

Edit: Nhật

Beta: Aya Shinta

Thẩm Thanh Ngọc ở trên Đoạn Tâm nhai đọc tin trả lời của Lăng Vu Đề, nghĩ một chút, anh quay đầu nhìn Lãnh Ức Tư: "Tiểu Vu nhảy xuống từ đâu?"

Nhảy xuống từ đâu?

Lãnh Ức Tư gõ đầu mình lục lại trí nhớ hồi lâu, sau đó mới đi đến một chỗ dùng mũi chân chỉ chỉ: "Lăng đại thần nhảy xuống từ chỗ này, thả người nhảy một cái! Tư thế đó~ tiêu sái biết bao! Đẹp đẽ biết bao..."

"Được rồi, cô có thể tránh ra."

Thẩm Thanh Ngọc hơi mất kiên nhẫn đẩy Lãnh Ức Tư ra, sau đó đứng vào vị trí mà Lăng Vu Đề nhảy xuống, dừng một lát.

Ngay lúc Lãnh Ức Tư đang muốn hỏi: "Công tử có gì dặn dò?"

Thẩm Thanh Ngọc cũng giống Lăng Vu Đề, nhảy xuống...

Đệch! Công tử muốn chết vì tình với Lăng đại thần sao?

Hic hic hic~ Thật cảm động...

Thẩm Thanh Ngọc:...

Sau khi xuyên qua sương mù màu trắng, Thẩm Thanh Ngọc mở đôi cánh huyết tộc ra để giảm tốc độ.

"Tiểu Vu, cô ở chỗ nào? Hình như tôi nhìn thấy một cái sơn động..."

"Tôi ở trong sơn động."

Sau khi nhìn thấy hồi âm của Lăng Vu Đề, Thẩm Thanh Ngọc đập cánh hạ xuống mỏm đất bên ngoài sơn động.

Trong sơn động là một mảnh tối đen, vì đều là huyết tộc nên sẽ không ảnh hưởng đến thị lực của Thẩm Thanh Ngọc.

Thuận theo con đường duy nhất đi vào trong sơn động, không có đi lâu thì anh nhìn Lăng Vu Đề đang ngồi xếp bằng trên đất.

Có chút ngoài ý muốn khi nhìn thấy Lăng Vu Đề thanh nhàn như vậy: "Tiểu Vu, cô đang làm nhiệm vụ gì?"

Lăng Vu Đề hơi ngửa đầu nhìn Thẩm Thanh Ngọc, hôm nay anh lại thay đổi một bộ áo bào pháp sư, vẫn là màu đỏ...

Thẩm Thanh Ngọc với mái tóc dài càng khó phân biệt nam nữ, khiến các cô gái phải hổ thẹn!

Mái tóc màu đỏ dài tới hông, phối với mặt trái xoan tinh xảo, thật đúng là yêu nghiệt!

Trách không được ở trong game, ngoại trừ có không ít người chơi nữ theo đuổi Thẩm Thanh Ngọc, còn có người chơi nam theo nữa...

Lăng Vu Đề chỉ vào mèo con ở bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Đợi nó mở mắt."

Lúc bấy giờ, Thẩm Thanh Ngọc mới để ý tới quả cầu nhỏ màu đen đang cuộn tròn kia.

Anh đi đến bên cạnh Lăng Vu Đề rồi ngồi xếp bằng, duỗi tay chọt chọt vào quả cầu đen nhỏ.

"Mao~ " Quả cầu nhỏ dường như đang kháng nghị, nhỏ tiếng kêu.

"Vậy mà là con của miêu thú thần thú thượng cổ, đây đúng là thần thú hiếm có! Tiểu Vu cô gặp may rồi!"

Lúc Thẩm Thanh Ngọc chọt quả cầu nhỏ, dùng thuật phân biệt xác nhận chủng loài của nó, lúc này mới biết.

Lăng Vu Đề gật đầu, quả thực có chút may mắn!

"Khi nào nó mở mắt?" Lăng Vu Đề nhìn Thẩm Thanh Ngọc, trong lời nói mang vẻ hoang mang.

Thẩm Thanh Ngọc kiểm tra tư liệu: "Quả cầu đen xíu xíu này sinh ra được bao lâu rồi?"

Con mèo nào đó: Ngươi mới là quả cầu đen xíu xíu! Cả nhà ngươi mới là xíu xíu!

Lăng Vu Đề lắc đầu: "Không biết." Mẹ của con miêu thú này lúc đi không có nói!

"... Vậy, cô ở đây chờ bao lâu rồi?"

Lăng Vu Đề click mở đồng hồ xem: "Hai tiếng." Trong game.

"Vậy nếu như tính lúc cô trông chừng nó là lúc nó mới sinh ra, cộng thêm hai tiếng... Chắc là gần một tiếng nữa thì nó mở mắt ra rồi. Đợi nó mở mắt. cô sẽ có thể lập khế ước với nó."

Lăng Vu Đề gật gật đầu, không nói gì.

Nhìn bộ dạng Thẩm Thanh Ngọc như vậy, chắc là tính sẽ cùng cô chờ mèo con mở mắt ra đúng không?

"Mệt không?"

"Cái gì?" Đang gửi tin nhắn cho Hướng Phỉ Phỉ thì nghe thấy Lăng Vu Đề hỏi, trong một lúc không giải thích được câu "mệt không" kia của cô là muốn hỏi cái gì.

"Ngồi máy bay."

Lăng Vu Đề: [ Khóc ròng ]~ Không thể nói chuyện nhiều, thật là vất vả!

"À, thì ra cô hỏi tôi ngồi máy bay có mệt hay không hả! Cũng được~ Sức lực tôi rất tràn đầy, hơn nữa sau khi xuống máy bay tôi còn chợp mắt được một lúc!" Thẩm Thanh Ngọc cười nói.

Trông anh cũng không có tức giận vì đưa Lăng Vu Đề về mà để lỡ mất cơ hội cùng Hướng Phỉ Phỉ tắm suối nước nóng.

Ừm~ Trong cốt truyện cũng có nói, Thẩm Thanh Ngọc là một chàng trai nghĩ rất thoáng!

Có vài thứ anh sẽ để trong lòng, cũng có vài thứ vừa quay đi thì quên hết.

Tính anh nóng nảy, nhưng ngay lúc đó giải tỏa một lúc là hết chuyện.

Có lẽ một vài người không thích anh, nhưng có vài người sẽ rất có thiện cảm vì tính thẳng thắn của anh!

Lăng Vu Đề cảm thấy tính cách của Thẩm Thanh Ngọc cũng rất tốt,

Ít ra, cuối cùng ở trong cốt truyện, anh vẫn có thể tươi cười tham gia hôn lễ của Hướng Phỉ Phỉ và Cố Mặc.

"Ừ."

"Đúng rồi, Cố Mặc đang online, cô xin kết bạn với anh ta đi! Đến lúc đó cô có thể thuận lợi theo đuổi anh rồi!"

[ Đỡ trán ] Nam phụ anh vẫn như thế sao?

Lần này Lăng Vu Đề vô cùng quyết đoán lắc đầu từ chối: "Tôi không thích Cố Mặc!"

Thẩm Thanh Ngọc:... Tôi biết chứ! Cô thích tôi mà! Nhưng tôi thích Hướng Phỉ Phỉ!

Lăng Vu Đề: Thực tế thì... Bây giờ tôi vẫn chưa thích anh đâu đấy!

"Thực ra thì Cố Mặc rất tốt! Đẹp trai, đánh đấm cũng rất lợi hại, thành thích học tập cũng vô cùng tốt! Trai kỹ thuật, thủ thân như ngọc nữa này!"

Thì ra ở trong lòng Thẩm Thanh Ngọc anh, Cố Mặc ưu tú đến như thế! Nếu không thì anh theo đuổi anh ta là được rồi, tôi giúp anh!

Thẩm Thanh Ngọc không nghe thấy tiếng phỉ nhổ trong lòng Lăng Vu Đề, anh vẫn còn ở đó liệt kê ưu điểm của Cố Mặc.

Nhưng mà đang, bản thân anh hết nói được nữa rồi: "Đệch! Tên Cố Mặc đó có cái gì tốt chứ?"

Nghe vậy, Lăng Vu Đề vốn vẫn còn buồn bực nhịn không được khẽ cười một tiếng.

Trong huyệt động vẫn còn tối đen, nhưng Thẩm Thanh Ngọc có thể nhìn thấy Lăng Vu Đề cười rạng rỡ.

Đôi mắt của cô rất sáng, lúc cười tươi, dường như có ánh sáng phát ra.

Lúc này Thẩm Thanh Ngọc như nhìn thấy cô gái nhỏ trong tấm ảnh cười tươi, lúm đồng tiền hiện bên khóe miệng.

Tách --

Thẩm Thanh Ngọc mở thiết bị chụp ảnh ra, chụp lại nụ cười chỉ duy trì được vài giây của Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề ngây ra một lúc: "Anh..."

Thẩm Thanh Ngọc mỉm cười mở tay ra, màn hình ảo của máy tính bảng xuất hiện ra trên tay anh

Trên màn hình có một cô gái ngồi xếp bằng trên đất, cô nhếch môi cười, lộ ra lúm đồng tiền ngọt ngào cùng hàm răng trắng chỉnh tề.

Gương mặt tinh xảo xinh đẹp động lòng người, thật là một người đẹp đến không còn lời diễn tả!

"Tiểu Vu cô nhìn này, cô cười lên rất xinh đẹp! Sau này cô cần phải cười nhiều hơn mới được. Cô cười rồi, bác trai bác gái mới thấy vui vẻ, những người quan tâm cô mới có thể vui vẻ được!"

Lăng Vu Đề thật sự rất vui, vì độ hảo cảm tăng thêm mười điểm rồi!

Cô dời tầm mắt khỏi màn hình ảo, ngước mắt nhìn Thẩm Thanh Ngọc: "Còn anh?" Tôi cười rồi, anh sẽ vui chứ?

"Khụ..."

Thẩm Thanh Ngọc thu hồi màn hình ảo, dịch người về sau một chút, giữ chút khoảng cách với Lăng Vu Đề.

Anh xem Lăng Vu Đề là bạn mà!

Cũng không thể để Lăng Vu Đề càng lún càng sâu, mặc dù anh biết mình rất là ưu tú, còn ưu tú hơn tên Cố Mặc kia rất nhiều rất nhiều lần...

Hạ Luân: Phụt~ Lúc hội trưởng đại nhân tự luyến, vì cọng lông gì mà lại hài hước như vậy?

Aya:

"Thì ra ở trong lòng Thẩm Thanh Ngọc anh, Cố Mặc ưu tú đến như thế! Nếu không thì anh theo đuổi anh ta là được rồi, tôi giúp anh!"

Ok fine Vu tỷ:))) Chị đẩy hội trưởng vào hố lửa thế à:)))

Để em phụ một tay nhé:))) xây ngay một cp đam mỹ nào:)))

Lạnh lùng ít nói anh tuấn công x nóng tính tạc mao yêu nghiệt thụ:)))
Bình Luận (0)
Comment