Công Lược Nam Phụ

Chương 465

Edit: Aya Shinta

"Chú cảm thấy Phương Nam kia thế nào?" Lăng Vu Đề kéo đông kéo tây, cuối cùng kéo tới trên đầu Lăng Giai Kỳ.

Lần này Lâm Ngộ Khê có trả lời: "Chẳng ra sao."

Cà lơ phất phơ không nghiêm túc gì cả, vừa nhìn đã biết là một công tử bột lăng nha lăng nhăng!

Lúc ăn cơm, rõ ràng bên người có Lăng Giai Kỳ mà thỉnh thoảng vẫn đưa mắt nhìn Lăng Vu Đề!

Lăng Vu Đề gật đầu tán thành, cô cũng không có thiện cảm gì với nam số hai này.

Đàn ông đa tình cũng không nhất định đều sẽ chung tình vì một người phụ nữ cả đời!

Chắc chắn sẽ có những người đàn ông đa tình lăng nhăng trước khi gặp được tình yêu đích thực, sau khi gặp được thì sẽ không động lòng với người phụ nữ nào khác nữa, thế nhưng Lăng Vu Đề tin rằng trường hợp thế này chỉ chiếm tỉ lệ cực nhỏ.

Về Phương Nam... Phân tích tình tiết liên quan tới hắn thì không khó để nhận ra rằng -- hắn là một người đàn ông vô cùng thích chinh phục, mà Lăng Giai Kỳ trùng hợp khiến hắn có dục vọng muốn chinh phục!

Nhưng lúc này Lăng Giai Kỳ thật sự bị hắn chinh phục rồi, cũng không biết cảm giác mới mẻ có thể duy trì được bao lâu đây?

Lo rằng khi trở về Lâm Ngộ Khê sẽ báo với cha mẹ Lăng, Lăng Vu Đề nói rằng: "Có điều cháu cảm thấy... Chuyện tình cảm phải xem người trong cuộc. Dù sao Kỳ Kỳ đã mười chín tuổi rồi không phải sao?! Em ấy có quyền quyết định yêu đương với ai mà!"

"Con gái ấy ~ phải yêu đương mấy lần mới biết tư vị trong đó! Huống hồ, nói không chừng em ấy với anh chàng Phương Nam kia yêu đương không tới mấy ngày thì sẽ chia tay! Chú Ngộ chú nói xem có đúng hay không?"

Lâm Ngộ Khê nghe xong, anh cảm thấy hình như cũng có lý!

Vốn dĩ anh tính lúc trở về sẽ nói với cha mẹ Lăng để họ quản Lăng Giai Kỳ... Nhưng Lăng Vu Đề nói cũng đúng, Lăng Giai Kỳ đã mười chín tuổi, con bé có quyền quyết định yêu đương với ai.

Có điều... Con gái thật sự cần yêu đương mấy lần mới biết tư vị trong đó à?!

"Vậy cháu yêu mấy lần rồi?"

Nếu Lâm Ngộ Khê không nhớ lầm, Lăng Vu Đề mới đến thủ đô chưa được ba tháng, mà nguyên nhân cô đến đây đã được mẹ Lăng nói với anh.

Biết thân thế đáng thương của Lăng Vu Đề nên Lâm Ngộ Khê càng bao dung với Lăng Vu Đề hơn...

"Cháu chưa yêu lần nào cả! Thật đáng thương..." Lăng Vu Đề méo miệng, vô cùng đáng thương nhìn Lâm Ngộ Khê.

"Mà ~ chú Ngộ yêu đương mấy lần rồi?!" Lăng Vu Đề nghiêng người ghé sát vào Lâm Ngộ Khê, tỏ vẻ hiếu kỳ nhìn anh.

Lâm Ngộ Khê ho nhẹ một tiếng, ánh mắt lập lòe: "Tôi... Không có."

Đúng, "ông chú" ba mươi mốt tuổi còn chưa có lấy mảnh tình vắt vai! Mấy đồng đội trong đơn vị còn thầm gọi Lâm Ngộ Khê là "chú già còn tem"...

Lăng Vu Đề chớp chớp mắt: "Hóa ra chú Ngộ cũng chưa yêu bao giờ! Bằng không như vậy đi ~ cháu với chú yêu nhau..."

"Két --" một tiếng, xe vừa lúc ngừng lại bên ngoài Lâm trạch.

Lâm Ngộ Khê nghiêng đầu nhìn Lăng Vu Đề, cau mày tỏ vẻ không ủng hộ: "Tôi là chú của cháu, chúng ta không thể yêu nhau!"

"Tại sao không thể?! Chú đâu phải chú ruột của cháu! Chúng ta không có chút quan hệ huyết thống!"

Lâm Ngộ Khê nghẹn họng, quả thực họ không có quan hệ máu mủ, nhưng họ...

Huống hồ: "Chúng ta cách nhau mười hai tuổi." Cả một con giáp đấy!

"Cháu không ngại tuổi!"

Lâm Ngộ Khê lại nghẹn, trông ánh mắt chăm chú của Lăng Vu Đề khi nhìn mình, cuối cùng Lâm Ngộ Khê cũng nhận ra điểm không thích hợp.

Lẽ nào... Lăng Vu Đề thích mình?!

Suy đoán này khiến Lâm Ngộ Khê xuống xe như đang chạy trốn, không để ý tới Lăng Vu Đề ở phía sau đang gọi mình mà đi thẳng về.

Lăng Vu Đề đứng bên cạnh xe, khóe miệng cong cong, có vẻ rất vui.

Cô muốn Lâm Ngộ Khê biết rằng... cô thích anh!

Dù sao bây giờ độ hảo cảm đã lên đến sáu mươi lăm điểm, như vậy tiếp đó phải khiến cho Lâm Ngộ Khê thay đổi vị trí dành cho Lăng Vu Đề trong lòng mình từ trước tới giờ --

Mấy ngày kế tiếp, đã nhận ra sự lạ thường nên Lâm Ngộ Khê cảm thấy vô cùng mất tự nhiên trước những biểu hiện "bình thường" của Lăng Vu Đề!

Trước đó anh cho rằng đó là hậu bối ỷ lại trưởng bối, nhưng bây giờ suy nghĩ lại, Lăng Giai Kỳ không ỷ lại anh như thế!... Còn Lăng Vu Đề lại ước gì một ngày hai tư giờ có thể dán lấy anh.

Mà bởi vì Lăng Vu Đề hung hăng tấn công nên nhân lúc Lăng Vu Đề tới trường, Lâm Ngộ Khê rời khỏi Lâm trạch tránh né cô!

Mới đầu Lăng Vu Đề không biết Lâm Ngộ Khê rời đi, nếu không phải anh tắt máy thì cô cũng sẽ không gọi điện thoại về hỏi mẹ Lăng.

Mẹ Lăng nói Lâm Ngộ Khê tới trường quân sự làm huấn luyện viên, thời gian đến hết kỳ nghỉ này.

Làm huấn luyện viên thì không cần vận động mạnh nên ngoại Lâm cùng cha mẹ Lăng không có phản đối. Họ cũng không biết Lâm Ngộ Khê đi làm huấn luyện viên hoàn toàn là vì trốn Lăng Vu Đề!

Cúp điện thoại, Lăng Vu Đề có cảm giác vui vẻ nho nhỏ sau trò đùa dai!

Ha ha ha ~ Lâm Ngộ Khê lại bị cô doạ chạy, nhưng độ hảo cảm lại không giảm mà tăng lên.

Bảy mươi điểm hảo cảm, tốt đấy tốt đấy! Tiến triển còn thuận lợi hơn so với cô dự tính.

Nếu không gọi cho Lâm Ngộ Khê được, vậy cô dứt khoát tới trường quân sự tìm anh!

Chế độ nghỉ của trường quân sự không giống với mấy trường khác, trường bình thường thì được nghỉ cuối tuần, trường quân sự cuối tháng nghỉ hai ngày, vậy nên trùng hợp cuối tuần này Lăng Vu Đề có thể tới trường quân sự tìm Lâm Ngộ Khê --

"Báo cáo thượng tá Lâm -- bên ngoài có mỹ nữ tìm đồng chí!"

Lâm Ngộ Khê đang đọc sách trong phòng làm việc thì ngừng lại, nghiêng đầu nhìn người đàn ông trung niên đang có vẻ mặt đùa cợt trêu ghẹo.

Vất vả lắm mới tắt máy, ở trong trường quân sự yên tĩnh được mấy ngày.

Người đàn ông đứng đối diện anh đã từng là đồng đội của anh, bởi vì bị trọng thương không thể tham gia nhiệm vụ nữa cho nên mới đến trường quân đội làm huấn luyện viên.

Mỹ nữ tìm mình? Không phải là Lăng Vu Đề đấy chứ?

Thấy Lâm Ngộ Khê hơi nhíu mày không nói lời nào, Phó Vĩnh Phi nhếch môi nở nụ cười bà tám: "Ôi ~ chú già cuối cùng cũng có mùa xuân! Cô bé kia thoạt trông mới mười tám mười chín tuổi ~ Hóa ra thượng tá Lâm thích trâu già gặm cỏ non!"

Lâm Ngộ Khê đặt sách cái cạch trên bàn, sau đó đứng dậy, trừng Phó Vĩnh Phi rồi mới nhấc chân rời khỏi văn phòng.

Khi thấy cô bé đứng ngoài cửa chính đang vẫy tay cười với mình thì... Lâm Ngộ Khê thấy bất đắc dĩ.

Anh đưa tay đỡ trán, ngoài trời nắng to vậy mà Lăng Vu Đề còn không thèm che dù!

Anh bước tới cửa lớn, sau đó cử chỉ tự nhiên dắt Lăng Vu Đề vào trong.

Lăng Vu Đề cười híp mắt ngước đầu nhìn anh: "Năm ngày không gặp không liên lạc với nhau, chú Ngộ nhớ cháu không?"

Lâm Ngộ Khê: "..."

Lăng Vu Đề: "Còn cháu nhớ chú Ngộ lắm!"

Lâm Ngộ Khê: "..."

Lăng Vu Đề: "Chú Ngộ ở chỗ này đã quen chưa?"
Bình Luận (0)
Comment