Vừa về đến nhà họ Lục, tôi lập tức lục tung phòng của Lục Gia Trạch.
Lúc đó tôi mới biết phòng có gắn camera. Vậy mấy ngày nay...
Đều bị ghi lại hết rồi?
Tôi đỏ mặt, chạy khắp nơi tìm camera.
Tôi nghi ngờ anh có sở thích kỳ lạ!
"Em tìm gì đấy?" Lục Gia Trạch đứng ở cửa, nhìn tôi mồ hôi nhễ nhại.
Tôi gào lên đầy uất ức: "Em không muốn kết hôn nữa!"
Lục Gia Trạch đứng hình vài giây, nhíu mày từng bước đi đến, lần đầu tiên tôi thấy anh ta có chút khẩn trương: "Ý em là gì?"
Tôi sắp khóc: "Lục Gia Trạch! Anh là đồ biến thái đúng không?!"
"Hả? Anh không hiểu."
"Đừng giả ngốc! Tại sao không nói với em là phòng có camera?"
"Có gì khác nhau đâu?"
Tôi chỉ loạn: "Chúng ta... đây này đây này, chỗ kia kia nữa... đều bị ghi lại hết rồi?!"
Khóe môi Lục Gia Trạch cong lên, nhướng mày: "Em muốn xem lại à?"
Tôi...
Câm nín! Tư duy kiểu gì vậy trời?!
Anh ta lập tức hỏi tiếp: "Sao em biết có camera? Ai nói với em?"
Tôi lắp bắp: "Ờ... tại... em ăn cơm với Tống Văn..."
Lục Gia Trạch liếc nhìn tay tôi, giọng không vui chút nào: "Vì thế nên em không đeo nhẫn?"
"Không phải! Vì viên kim cương đó to quá, nặng tay! Đeo mỏi lắm! Em cũng sợ làm mất chiếc nhẫn anh tặng!"
Anh ta "ồ" một tiếng đầy ẩn ý.
Kết quả là... tôi lại bị anh "hành" cho thê thảm.
Hôn lễ của chúng tôi diễn ra suôn sẻ.
Tôi cứ tưởng với tính cách ngại phiền lại sĩ diện của anh ta, hôn lễ chỉ mang tính hình thức.
Ai ngờ... anh ta lại quỳ gối trước mặt mọi người, nghiêm túc đeo nhẫn cưới vào tay tôi.
"Tiểu Phong, em có đồng ý lấy anh không?"
"Em đồng ý."
Lục Gia Trạch đứng cạnh tôi, mọi thứ cứ như giấc mơ.
Tôi từng than phiền viên kim cương kia quá nặng.
Không ngờ ngày cưới, anh ta lấy ra thêm một chiếc nhẫn nhỏ nhắn hơn, đơn giản hơn, mặt trong khắc tên hai đứa.
"Sau này không được tháo ra nữa."
Tự dưng trong lòng tôi sinh ra một cảm giác kiên định, tôi phản pháo:
"Có tháo hay không thì phải xem biểu hiện của anh, còn tùy tâm trạng của em."
Anhnghiêng đầu nhìn tôi, bất ngờ bật cười, trong mắt đầy cưng chiều.
"Còn nữa, mau chuyển cho em 1 tỷ, mẹ anh còn nói nếu có con sẽ thưởng thêm đấy, anh phải cố gắng lên. Từ hôm nay cấm hút thuốc, cấm uống rượu, mọi thứ nghe theo em."
"Tuân lệnh."
Ồ hố?
Lục Gia Trạch ngoan ngoãn nghe lời thế này, hiếm thấy thật.
Sau khi tiệc cưới tàn. Tôi toàn nghĩ cách "trị" gã chồng mới cưới đã ngược tôi suốt bảy năm này.
"Lục Gia Trạch, ngược em, anh được gì chứ?"
"Thích."
Tôi nghẹn lời: "Anh có biết bảy năm nay em khổ sở thế nào không?"
Lục Gia Trạch thoáng trầm ngâm, sau đó dịu dàng nói:
"Bảy năm nay, em cứ mải mê theo đuổi, không để ý là quanh anh ngoài em ra chẳng còn cô gái nào. Em không thấy là anh chỉ cho phép một mình em lại gần thôi sao?"
Tôi nhớ lại: "Hình như đúng là không thấy anh thân thiết với ai khác. Nhưng sao lúc nào cũng nhắc đến cô gái khác trước mặt em? Bịa chuyện cũng phải đúng lúc chứ, có cần chọc tức em vậy không?"
Anh ta đáp nhàn nhạt: "Ờ, thử giới hạn của em thôi... Những chuyện em từng làm để theo đuổi anh, là ký ức đẹp nhất đời anh."
Tôi: "Đúng là đồ độc miệng, biến thái!"
"Anh không phải."
"Tin anh mới là lạ! Sau này không được ăn hiếp em nữa!"
"Chuyện đó thì không thể, ít nhất là trong một số phương diện."
Tôi: ?!
Lục Gia Trạch dường như nhớ ra điều gì đó.
Anh nhìn tôi, ánh mắt trở nên dịu dàng.
"Nhưng sau này, anh sẽ không để em phải chịu uất ức nữa."
Đêm khuya yên tĩnh.
Tôi ôm lấy khuôn mặt anh, khẽ hỏi:
"Em muốn nghe thật lòng. Khi nào thì anh bắt đầu thích em?"
Anh mở mắt, vuốt tóc tôi, ôm tôi vào lòng, thì thầm bên tai:
"Từ lần đầu tiên nhìn thấy em, vào cái đêm có ánh trăng thật đẹp đó."