Cảm giác gọi là "họa phúc khôn lường" chắc là thế này nhỉ?
Tôi phấn khởi nhảy lên lưng Lục Gia Trạch, dù đầu gối còn đang rỉ máu, nhưng tâm trạng thì bay đến mây xanh.
Hương thơm của nam thần ùa đến bên mũi.
Tim tôi đập thình thịch.
Tôi dè dặt mở miệng:
"Cái đó... em tên là Diệp Tiểu Phong."
"Ừm."
"Xin lỗi, hôm nay làm ảnh hưởng đến trận đấu của anh."
"Không sao."
"Cảm ơn anh vì đã trả chìa khóa cho em."
"Ừm."
"Em nghe nói... Thành Mạn là bạn gái anh..."
"Đừng tin, cũng đừng truyền tin đồn."
Trong lòng tôi lập tức vui như trúng số! Hay là... mai rủ anh ấy đi chơi?
"Vậy, vậy... ngày mai anh có rảnh không, em muốn..."
"Không rảnh."
Tôi: "..."
Lục Gia Trạch, anh kiêu ngạo cái gì chứ? Rồi có ngày tôi cũng sẽ cưa đổ được anh thôi!
Cổng trường đại học dần khuất xa ngoài cửa kính xe, tôi cũng từ trong ký ức quay trở lại thực tại.
Quản gia Tiểu Lưu thì vẫn thao thao bất tuyệt giới thiệu về các cửa hàng hàng hiệu mẹ Lục hay lui tới.
Chợt tôi nhớ ra chuyện gì đó, liền hỏi ngay:
"Quản gia Lưu, Lục Gia Trạch đâu rồi? Từ lúc anh ấy rời bàn ăn trưa là tôi chưa thấy lại."
"Chiều nay Tổng Lục đi chơi golf với vài nhà đầu tư. Cô cần tìm anh ấy sao? Tôi gọi điện ngay nhé?"
Tôi hoảng hốt xua tay:
"Á á không không không! Tôi chỉ tiện miệng hỏi thôi, ha ha ha, tôi đâu có quan tâm anh ta đi đâu hay đi với ai đâu ha ha ha..."
Trời ơi Diệp Tiểu Phong, mày tranh giành bản thân một chút coi! Đã nói phải buông bỏ cái đồ đầu gỗ đó rồi mà, sao còn lo nghĩ đến ảnh chi nữa vậy!
...
Hoàng hôn buông xuống.
Cuối cùng tôi cũng kết thúc buổi mua sắm, trở về nhà họ Lục.
Ba mẹ Lục có tiệc xã giao, không có nhà. Lục Gia Gia đi quẩy với bạn, cũng không có nhà. Lục Gia Trạch đi chơi golf, càng không có nhà.
Căn biệt thự to đùng, chỉ còn lại một mình tôi?!
Sướng hết biết luôn!
"Quản gia Lưu, mấy món tôi mua đâu rồi?"
"Đã được đóng gói và mang hết lên phòng Lục tổng rồi ạ."
Tôi: ...
Quản gia Lưu thấy vẻ mặt tôi khác lạ, ngơ ngác:
"Ơ?"
Tiểu Lưu à, hiệu suất làm việc của chú hơi bị cao quá đấy.
"Không sao, tôi tự lên phòng anh ta lấy là được."
Tôi đi thẳng về phía phòng Lục Gia Trạch.
Căn biệt thự to thế này, chẳng lẽ lại không kiếm nổi một phòng trống?
Ai mà muốn ở chung phòng với cái tên ngốc đó chứ, hehe.
Hơn nữa... lỡ như...
Lỡ như trong phòng anh ta có món gì đó do người phụ nữ khác tặng thì chẳng phải tôi tự làm mình khó chịu à?
Vừa bước vào phòng Lục Gia Trạch, tôi đã thấy đống túi mua sắm nằm yên vị trên ghế sofa.
Các bảo bối của tôi, chị đến rồi đây!
Tôi hí hửng lục đống quần áo, giày dép, túi xách, mỹ phẩm mới mua. Tâm trạng cứ gọi là tươi như hoa.
Bỗng nhiên, trong phòng phát ra một âm thanh lạ khiến tôi giật bắn người.
Rõ ràng tầng hai chỉ có mình tôi, quản gia Lưu và mấy người khác đều ở tầng dưới lo công việc.
Chẳng lẽ... phòng Lục Gia Trạch... có ma?
Tôi dáo dác nhìn quanh, cố tìm nơi phát ra tiếng động.
Hơi sợ... hay là chuồn lẹ thì hơn.
Tôi rón rén bước tới cửa phòng, đưa tay xoay nắm cửa, mở hé một khe nhỏ.
Bộp!
Một bàn tay đột ngột từ phía sau vươn ra, đóng sầm cánh cửa lại.
Tôi: ?!
"Tôi đã nói với em rồi mà..."
Giọng của Lục Gia Trạch vang lên từ ngay phía trên đầu tôi.
Bàn tay anh ấy vẫn đè chặt lên cửa, tôi cố gắng kéo cũng không nhúc nhích nổi. Hình như anh vừa tắm xong?
Tóc còn ướt, người quấn khăn tắm, hương sữa tắm dịu nhẹ vương trên làn da anh.
Tôi lén liếc bắp tay và cơ bụng anh. Tôi thề... tôi chỉ liếc một cái. Nhiều nhất là hai cái. Không vượt quá ba cái đâu!
Rồi tôi vội vàng quay đi, lắp bắp:
"Anh anh anh... sao lại có mặt ở đây. Em chỉ lên lấy đồ thôi. Anh nói gì cơ... em không biết gì hết..."
Lục Gia Trạch nhìn tôi chằm chằm, tiến sát thêm một bước. Giọng nói trầm thấp mang theo chút lười nhác nhưng lại khiến người ta không dám kháng cự:
"Tôi nói rồi, vào phòng đàn ông... rất nguy hiểm đấy."
Mặt tôi nóng bừng, cúi đầu, bám chặt lấy tay nắm cửa.
Cái cửa chết tiệt này, sao lại không mở được chứ!