Công Lược Nam Thần Phúc Hắc

Chương 8

Tội nghiệp Tống Văn hoàn toàn không hay biết chuyện sắp xảy ra, còn tươi cười chào hỏi:
"Ồ, Lục tổng, cuối cùng anh cũng đến rồi..."

Lục Gia Trạch chẳng buồn đáp lời, bất ngờ túm lấy tay tôi, kéo mạnh vào lòng.

"Tống Văn, đây là vợ chưa cưới của tôi. Đừng xen vào chuyện không liên quan."

Giọng Thành Mạn đã bắt đầu nghèn nghẹn:
"Gia Trạch... anh nghiêm túc đấy à? Có phải cô ta uy hiếp anh không? Hay là có gì khó xử?"

Tống Văn thì mặt đầy mơ hồ, hoàn toàn không hiểu tình hình.

Tôi bĩu môi, thì thầm lẩm bẩm:
"Uy hiếp cái đầu cô, chắc lại lên cơn thần kinh thì có."

Tay Lục Gia Trạch siết lấy vai tôi càng lúc càng chặt.

Anh ta cúi sát bên tai tôi, giọng thấp đầy áp lực:
"Đừng có đắc ý quá sớm, đợi về nhà tôi xử lý em sau."

Tôi nhớ lại lời dạy của mẹ Lục: làm vợ đôi khi biết "giả ngu" đúng lúc cũng là một loại bản lĩnh sống còn.

Lần đầu vào phòng anh ta thì bị siết đỏ cổ tay.

Lần hai vào thì u đầu vì đập trán vào thành giường.

Nếu cứ đà này, chưa cưới xong tôi đã "bay màu" mất.

Huống gì...  triệu còn chưa cầm tay!

Thế là tôi lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng, dịu dàng nép vào người Lục Gia Trạch, ra dáng "chim nhỏ nép vào người chồng".

Thành Mạn vẫn chưa chịu buông tha:
"Anh lấy cô ta chẳng qua chỉ là giả vờ thôi đúng không? Ngay cả nhẫn cũng không có kìa!"

Lời Thành Mạn vô tình chọc vào đúng điểm yếu của tôi.

Đúng là, Lục Gia Trạch chưa từng cầu hôn tôi một cách nghiêm túc.

Tôi rụt tay lại, âm thầm muốn tìm túi để giấu đi.
Chết tiệt, bộ váy cao cấp này lại không có túi.

Lúc này, Lục Gia Trạch rút từ trong túi ra một chiếc hộp nhung, khẽ lắc trước mặt tôi.

Mở ra xem.

Tôi sững lại. Không lẽ là...

Tim tôi đập thình thịch như trống trận.

Một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, viên đá lớn đến mức khiến mắt tôi hoa lên.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta đầy kinh ngạc.

Anh ta thì tỏ ra kiêu ngạo, hờ hững nói:
"Vợ chưa cưới của tôi, sao có thể không có nhẫn."

Tôi "ồ" một tiếng:
"Ra đây là lý do anh tới trễ hôm nay à?"

Anh gật gật đầu, trông có vẻ... hơi ngượng?

Tôi liền nhét lại chiếc hộp vào tay anh.

"Sao vậy? Không thích à?"

Tôi cười toe toét, nụ cười như gió xuân dịu dàng mơn man:
"Lục tổng đường đường là tổng tài, chẳng lẽ lại không đeo nhẫn cho vợ chưa cưới bằng chính tay mình?"

Lục Gia Trạch cúi đầu cười khẽ, lập tức nhìn ra tiểu tâm tư của tôi.

Anh lấy nhẫn, nhẹ nhàng đeo lên ngón tay tôi.

Mọi người trong buổi tiệc bắt đầu tụ lại quanh chúng tôi, nhìn chăm chăm vào "hạt xoàn khủng", không ngừng chúc mừng cho lễ cưới sắp tới.

Bỗng dưng trở thành tâm điểm của cả hội trường, tôi lại hơi bối rối.

Nhưng khi khoác tay Lục Gia Trạch, tôi cảm thấy một cảm giác an toàn len lỏi trong tim.

Tuy vậy đường hôn nhân còn dài, tôi còn khối thời gian để "từ từ dạy dỗ" anh.

Trả hết nợ cho bảy năm tôi cắm đầu theo đuổi anh mà chẳng được gì. Hi hi.

Bình Luận (0)
Comment