Công Lược Tính Phúc

Chương 3

Sau một buổi sáng bận bịu, cuối cùng cô cũng sắp xếp tươm tất mọi đồ đạc. Diêu Vi thay quần áo đang định ra cửa xuống ăn cơm chiều thì nhìn thấy một nam nhân đi tới, hai mắt cô sáng bừng lên.

Khuôn mặt đẹp trai anh tuấn, khí chất nghiêm túc lãnh đạm, sống mũi cao thẳng cùng với kính mắt gọng mạ vàng che giấu đôi mắt sắc bén lạnh lùng, nhìn có vẻ nhã nhặn, rụt rè. Hắn mặc áo sơ mi trắng cắt may tinh sảo, bộ quần tây làm nổi bật đôi chân thon dài, trên cánh tay có vắt một chiếc áo vest xanh biển.

Bây giờ có lẽ là thời gian tan tầm của Quý Hàn đi, Quý Hàn là một bác sĩ khoa ngoại có tiếng.

"Quý ca ca? Anh như thế nào lại ở đây?" Thanh âm kinh ngạc, dễ nghe có chút quen tai vang lên. Ánh mắt hắn lập tức dừng lại trên người cô bé trước mặt.

Tóc đen óng ả dài đến thắt lưng, chiếc váy màu trắng dài đến đầu gối, dáng người phập phồng quyến rũ, đôi chân trắng nõn thon dài cùng một đôi giày đen. Khuôn mặt xinh đẹp không trang điểm, ánh mắt sáng rực lộ ra tia kinh ngạc cùng mừng rỡ. Nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, hắn mới chậm rãi mở miệng: "Vi Vi?". Giọng trầm thấp từ tính mang theo một tia không xác định.

"Đúng vậy! Mới mấy năm không gặp, Quý ca ca liền không nhớ Vi Vi?" Cô đi đến trước mặt hắn, nửa bất mãn nửa làm nũng mở miệng, chớp chớp đôi mắt to đẹp long lanh như khi còn nhỏ.

Quý Hàn mặt lạnh lùng khóe miệng kéo lên một nụ cười nhàn nhạt, đẩy nhẹ mắt kính, bình tĩnh nói: "Con gái lớn lên liền thay đổi, không nhận ra cũng là chuyện thường tình, em trở về từ khi nào? Việc học đều đã hoàn thành?". Cuối cùng cũng có một câu giống như trưởng bối quan tâm thành tích của vãn bối.

Diêu Vi nhí nhảnh lè lưỡi làm xấu như khi còn nhỏ, khuôn mặt đắc ý tranh công: "Đương nhiên là hoàn thành, em mới về nước mấy ngày trước, ngày mai muốn đi công ty xx làm việc, công ty này có chút xa nhà, liền tìm một căn hộ để thuê. Quý ca ca, anh như thế nào lại ở chỗ này? Tìm bằng hữu sao?"

"Không phải, anh ở khu này." Quý Hàn nói xong liền nhìn thấy vẻ mặt vui sướng của Diêu Vi: "Thật sự? Kia thật tốt quá."

"Thật tốt quá?" Quý Hàn nhướng mày.

Diêu Vi ngượng ngùng cười cười: "Về sau em có thể ăn cơm nhờ ở nhà anh a!" Tất nhiên lời này cũng chỉ là nói đùa, Diêu Vi ở nước ngoài mấy năm nay, đã sớm học xong nấu cơm, trù nghệ tự nhiên là không tồi.

Quý Hàn khuôn mặt nghiêm túc: "Thế thì phải trả phí."

Diêu Vi trong lòng xấu hổ, chỉ đùa một chút thôi cũng đâu cần nghiêm túc như thế? Hơn nữa, Diêu Vi cùng Quý Hàn cùng nhau lớn lên, từ nhỏ đã thân cận với hắn, chỉ sau vài năm không gặp, như thế nào lại trở nên lãnh đạm xa cách đến vậy. Với tính cách của Quý Hàn, nếu là một cô gái xa lạ lại gần, không biết còn lãnh đạm đến mức nào.

"Quý ca ca, anh không đến mức đó đi? Còn thu phí thức ăn? Không nói đến chuyện nàynữa, em muốn ra ngoài ăn cơm, anh có muốn đi cùng em hay không?" Diêu Vi liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, thuận tiện mời hắn, nhưng lại không ngờ, Quý Hàn nhàn nhạt cự tuyệt.

"Không, anh ở bên ngoài cũng đã ăn qua, một mình em đi thôi! Đừng về quá muộn."

"Vậy được rồi! Quý ca ca, hẹn gặp lại." Diêu Vi ngọt ngào cười cười từ biệt, sau đó vui vẻ nhún nhảy rời đi.

Quý Hàn gật đầu, nhìn cô rời đi, sau đó hướng tới cửa nhà mình đi đến.

Ngồi trong nhà hàng Tây, Diêu Vi vừa ăn bò bít tết, vừa nghĩ cách công lược Quý Hàn. Hạ dược khẳng định là không thể thực hiện được, không chừng còn làm Quý Hàn chán ghét chính mình.Trực tiếp thổ lộ, phỏng chừng Quý Hàn sẽ tìm cách trốn tránh. Xem ra trước mắt chỉ có thể nước ấm nấu ếch xanh, làm tốt mối quan hệ mới lại nói tiếp.

Đang nghĩ ngợi lung tung, chỗ ngồi đối diện bỗng có một người ngồi xuống, Diêu Vi kinh ngạc ngẩng đầu,chỗ đối diện là một chàng trai trẻ khoảng hai lăm hay hai sáu tuổi. Khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt đa tình đào hoa, tươi cười ngả ngớn, mặc một bộ tây trang thiển sắc, áo sơmi hồng nhạt, không đeo caravat, thoạt nhìn phong lưu phóng khoáng.

Hắn cười cười nói: "Tiểu thư, không ngại nếu tôi ngồi đây chứ?"

Diêu Vi cười nhẹ, đứng dậy nói: "Tùy anh, tôi cũng đã ăn xong." Không quan tâm đến khuôn mặt chàng trai phía đối diện đã cứng đờ, tay cầm ví đứng dậy rời đi. Cái nhà hàng này không phải không còn chỗ ngồi, hắn ta hẳn là muốn tán tỉnh cô, cô hiện tại không có tinh thần để bồi nam nhân khác.

Ngày hôm sau, Diêu Vi dậy thật sớm, trong tay xách theo bữa sáng vừa mua, gõ của nhà Quý Hàn.

"Sớm a, quý ca ca."

Quý Hàn vừa mở cửa ra liền thấy khuôn mặt xinh đẹp tươi cười sáng lạn của Diêu Vi, hắn cũng nhàn nhạt đáp lại: "Sớm."

"Nha, em mua cho anh sữa đậu nành, bánh quẩy, còn có cháo thịt nạc trứng muối mà anh thích nhất này" Diêu Vi giơ giơ túi xách trong tay, có chút đắc ý nói.

"Vào đi!" Quý Hàn nghiêng người, làm cho Diêu Vi đổi giày vào phòng, thuận tiện hỏi: "Em ăn chưa?"

Diêu Vi đánh giá căn phòng, chỉ có hai hàu hắc bạch, để bữa sáng lên bàn ăn, không để ý trả lời: "Còn chưa có".

Quý Hàn liếc nhìn bữa sáng mà Diêu Vi mua, kéo ghế dựa ra ngồi xuống nói: "Vậy thì cùng nhau đi, nhiều như vậy, anh ăn một mình cũng không hết."

"Em đây cũng không khách khí." Diêu Vi khóe miệng khẽ cong, một chút cũng không khách khí ngồi xuống, cô mới không nói là cố ý mua nhiều đâu.

"Ân, dù sao cũng là em mua, không cần khách khí." Quý Hàn uống chén cháo, nhàn nhạt nói.

"Mượn hoa hiến phật mà thôi, về sau phiền toái quý ca ca việc nhiều a." Nói xong, Diêu Vi mới ảo não lè lưỡi, không xong, cô thế nhưng lại nói ra mục đích của mình, nhưng cô tuyệt đối sẽ không nói là cô cố ý.

Quý Hàn đẩy gọng kính, nhìn cô một cái, sau đó cũng không nói gì.

Hai người an tĩnh ăn xong bữa sáng, Diêu Vi tự giác đem rác đều thu thập sạch sẽ sau đó mang ra ngoài cửa.

Lúc chuẩn bị đóng cửa, Quý Hàn bỗng kêu cô lại: "Hôm nay có phải em đi làm ở công ty xx?"

"Đúng vậy." Cô vẻ mặt buồn bực, tựa hồ không hiểu Quý Hàn vì cái gì lại hỏi như vậy.

"Để anh đưa em đi! Vừa vặn tiện đường."

Quý Hàn vừa nói xong, liền nhìn thấy vẻ mặt vui sướng của Diêu Vi đang nhìn hắn.

"Kia, thật tốt quá! Xem ra bữa sáng hôm nay không tặng không a, kia quý ca ca anh chờ em một chút, em đi thay quần áo."

Diêu Vi tươi cười phảng phất ánh dương xua tan mây đen, trong nháy mắt làm Quý Hàn hơi rung động. Nhưng hắn cũng rất nhanh khôi phục lại tinh thần: "Em nhanh lên, nếu mà muộn giờ làm, anh cũng mặc kệ."
Bình Luận (0)
Comment