Công Lược Tính Phúc

Chương 82

Màn đêm buông xuống, Lý Thần Phương một mình đứng trước cửa nhà Thẩm Thanh Hàm đợi hơn một tiếng đồng hồ, bởi vì ở trường cô luôn tìm cách né tránh hắn, vì thế hắn cũng không có cơ hội để hỏi rõ nguyên do.

Hắn chỉ có thể lựa chọn phương thức này, ở đây chờ cô.

Ban đêm trời thực lạnh, Lý Thần Phương tâm tình bực bội đi đi lại lại trước cửa nhà Thẩm Thanh Hàm, cũng đã sắp hai tiếng đồng hồ rồi, Thanh Hàm như thế nào còn chưa về.

Cuối cùng hắn mệt mỏi, bất đắc dĩ ngồi xổm trong một góc tối, trong lòng ẩn ẩn cảm giác bất an, không dám nghĩ ngợi lung tung.

Thẳng đến khi một chiếc Benz màu đen dừng ở trước cửa.

Nghe thấy tiếng động cơ ô tô, Lý Thần Phương lập tức ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một biển số xe quen mắt làm cho hắn vô cùng kinh ngạc, biển số xe này không phải là của hiệu trưởng sao?

Ngay sau đó, một đôi nam nữ từ bên trong bước ra làm cho Lý Thần Phương hoàn toàn kiếp sợ.

Kia, trên người khoác áo tây trang nam, đôi chân thon dài xinh đẹp kia không phải là người mà hắn đau khổ chờ đợi, Thẩm Thanh Hàm sao?

Mà bên cạnh mặc một kiện áo sơ mi trắng, bộ dáng quần áo chỉnh tề ôn nhu nhã nhặn chính là hiệu trưởng trường hắn.

Giờ phút này, người đàn ông kia đang ôm lấy bả vai của Thẩm Thanh Hàm, trên mặt mang theo thần sắc thỏa mãn, thân hình thon dài đĩnh đạt che chắn người Thẩm Thanh Hàm lại làm cho Lý Thần Phương không thể nhìn rõ hết biểu tình trên khuôn mặt cô.

Nhìn thấy hai người như vậy, người sáng suốt liếc mắt một cái liền có nhận ra, trong một khoảng thời gian ngắn làm cho Lý Thần Phương cảm giác hoa mắt chóng mặt.

Hắn không thể tin tưởng được nguyên nhân làm cho Thẩm Thanh Hàm trốn tránh hắn lại là bởi vì người đàn ông khác, một loại phản bội cùng cảm giác bị lừa gạt nảy lên trong lòng Lý Thần Phương.

Vô phương áp chế lửa giận trong lòng, Lý Thần Phương đứng phắt dậy phi thân đến chỗ hai người.

Liền thấy rõ trên mặt Thẩm Thanh Hàm đều là nước mắt, hắn lại một lần nữa sững sờ tại chỗ, tây trang to rộng kia không thể che nổi những dấu vết ái muội trên cổ trắng nõn cùng xương quai xanh tinh xảo của cô, đôi mắt mơ hồ đẫm lệ khi nhìn thấy hắn không dám tin tưởng trợn trừng lên.

"Thần Phương.... Sao anh lại ở đây....." Thẩm Thanh Hàm hoảng sợ, trong mắt chứa đầy thống khổ cùng chật vật, năm ngón tay bắt lấy áo khoác tây trang trở nên trắng bệch dùng sức, cô vội vàng cúi đầu, không dám nhìn hắn, đồng thời khẩn trương đem chính mình bọc kín, phảng phất che đi tất cả những dấu vết ái muội trên người.

Lý Thần Phương muốn thốt ra những lời chất vấn lập tực bị nghẹn lại ở cổ họng, ánh mắt cô nhìn hắn đều nói rõ, mọi chuyện đều không phải do cô mong muốn.

"Lý lão sư thật đúng là nhàn rỗi, đã trễ như thế này còn chưa về nhà sao?" Lạc Quyến bá đạo ôm lấy hai bả vai của Thẩm Thanh Hàm, mắt phượng dài hẹp tràn ngập nguy hiểm, lời nói cũng không còn ôn hòa như hằng ngày.

Lạc Quyến chủ động hôn lên môi Thẩm Thanh Hàm như muốn tuyên bố chủ quyền, thế nhưng Thẩm Thanh Hàm lại kháng cự mãnh liệt, hắn nhìn gượng mặt nhợt nhạt đầy nước mắt của cô liền trầm xuống, hai mắt tràn ngập hàn quang như mũi tên bắn về phía Lý Thần Phương.

Lý Thần Phương bị loại ánh mắt này chế trụ, sau lưng cảm thấy một trận rét lạnh, giống như bị một con rắn độc nhăm nhe, hắn đối với bộ dáng xa lạ này của Lạc Quyến cảm thấy có chút sợ hãi.

Trong lòng lại thêm kiên định, Thẩm Thanh Hàm là do bị Lạc Quyến bức bách.

"Thanh Hàm.... Em...Em cùng Lạc hiệu trưởng.... thực sự ở bên nhau...." Lý Thần Phương ẩn nhẫn mở miệng, muốn hỏi cô có phải hay không bị người kia bức bách, chỉ là hắn sợ nếu hỏi thẳng sẽ làm cho Thẩm Thanh Hàm bị tổn thương.

Thẩm Thanh Hàm tự nhiên sẽ không trả lời hắn, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt thống khổ nhìn Lý Thần Phương, tựa hồ như đang muốn nói cái gì đó.

Lạc Quyến ở một bên trầm mặc khó chịu nhìn hai người, hắn bỗng nhiên bật cười nhìn Lý Thần Phương: "Tôi cùng với Thanh Thanh ở bên nhau đều là sự thật, Lý lão sư đối với Thanh Thanh nhà tôi, quả thực đáng tiếc, sau này khi chúng tôi đính hôn, hy vọng Lý lão sư có thể đến uống một ly rượu chúc mừng".

Lời nói tựa như một nhát dao đâm sâu vào trái tim của Lý Thần Phương, hắn sắc mặt trắng bệch đau đớn cùng không thể tin tưởng nhìn Thẩm Thanh Hàm, lại nhìn được thần sắc khiếp sợ của đối phương.

Không bao lâu sau, trong mắt Thẩm Thanh Hàm từ khiếp sợ biến thành một mảnh hơi nước mông lung cầu xin, cô khẩn cầu nhìn Lý Thần Phương tựa hồ như muốn truyền đạt một lượng tin tức.

Loại yếu ớt này cùng ánh mắt cầu cứu làm cho Lý Thần Phương tâm tình như ngồi trên tàu siêu tốc, từ nơi thấp nhất bay vọt lên trời xanh, chủ nghĩa đại anh hùng lập tức bộc phát.

"Buông cô ấy ra" Nhìn Thẩm Thanh Hàm hai mắt đầy đẫm lệ, trong lòng bỗng nhiên có dũng khí không biết từ nơi nào đến, phẫn nộ hét vào mặt Lạc Quyến, cả đầu nóng lên, trực tiếp vọt tới muốn đem hai người tách ra.

Nhưng mà hắn còn chưa chạm được vào người Thẩm Thanh Hàm liền bị Lạc Quyến đạp cho một cái ngã ngửa ra đất, đừng nhìn Lạc Quyến lịch sử nho nhã như vậy, trên thực tế hắn từng là quán quân Karatedo.

"Thần Phương" Vừa thấy Lý Thần Phương ngã ngửa trên mặt đất, thống khổ che bụng lại, Thẩm Thanh Hàm lo lắng kêu to một tiếng, dùng sức trốn thoát khống chế của Lạc Quyến, chạy về phía Lý Thần Phương, ngồi xổm xuống.

Hai tay nhu nhược không xương đem Lý Thần Phương nâng dậy, nhưng người đàn ông này lại nặng hơn so với những gì cô tưởng tượng, thử mấy lần, cuối cùng cũng bị Lý Thần Phương một phen ngăn lại, tự thân dùng sức đứng dậy.

Lạc Quyến trên mặt không thể duy trì nét ôn hòa được nữa, hắn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích một cái, mắt phượng dài hẹp nhìn chằm chằm vào Thẩm Thanh Hàm, ngữ khí nguy hiểm nói: "Lại đây"

Thẩm Thanh Hàm trong mắt hiện lên một tia do dự, Lý Thần Phương thấy vậy liền nhỏ giọng nói: "Thanh Hàm, đừng qua đó".

Cô nhìn sắc mặt đau đớn vặn vẹo của Lý Thần Phương, trên mặt tràn ngập không đành lòng cùng lo lắng, giọng nói có chút run rẩy nói: "Thần Phương, có muốn đi bệnh viện kiểm tra một chút không?"

"Không, hôm nay dù có chết ở nơi này, anh cũng sẽ không để em đi theo hắn" Lý Thần Phương ánh mắt oán hận nhìn Lạc Quyến, trên bụng truyền đến từng trận đau đớn làm cho trên trán hắn toát mồ hôi lạnh.

"Thanh Thanh, em lại không nghe lời, đừng quên em đã từng đáp ứng những gì, chỉ cần em lại đây, đêm nay hết thảy phát sinh chuyện gì, anh đều sẽ không truy cứu" Lạc Quyến ngữ khí phá lệ ôn nhu, trên mặt mang theo tươi cười, nếu như xem nhẹ ánh mắt dày đặc hàn quang kia chỉ sợ Thẩm Thanh Hàm sẽ liền tin tưởng hắn.

Mặc dù Lý Thần Phương đã bị Lạc Quyến giáo huấn một chút, nhưng như vậy vẫn còn chưa đủ, cô muốn Lạc Quyến hoàn toàn giải quyết Lý Thần Phương, vì thế cần phải tàn nhẫn thêm một chút nữa.
Bình Luận (0)
Comment