Công Lược Trái Tim

Chương 127

Chương 127: Làm chuyện xấu tội ác tày trời

Nhà họ Hà.

Hà Thụy Lâm nằm ở trên giường trăn trở không ngủ được, cứ một lúc lại nhìn điện thoại di động, cứ một lúc lại nhìn một chút, nhưng trước sau vẫn không có điện thoại, cũng không có tin tức.

Cuối cùng cô ngồi không yên, đứng lên ngồi xuống, cầm lấy điện thoại di động, càng nghĩ càng không nhịn được mà gọi một cuộc điện thoại.

Cô cầm lấy điện thoại, tay run rẩy không ngừng, vừa hồi hộp vừa hưng phấn.

Ngày hôm đó cô ở trong phòng giả vờ làm giám sát, ngay cả Hà Thụy Trạch cũng không biết.

Hiện tại, đây là điểm yếu duy nhất cô có thể dùng để uy hiếp Tông Cảnh Hạo.

Nếu như hắn để tâm đến Lâm Tân Ngôn, cũng sẽ không trơ mắt nhìn bộ dạng Lâm Tân Ngôn bị lột đồ lan truyền trên mạng.

Tông Cảnh Hạo nhìn chằm chằm điện thoại di động, dùng ngón tay di di màn hình điện thoại, lúc cuộc điện thoại chuẩn bị kết thúc, hắn ấn nút nghe điện.

“A Hạo.” Hà Thụy Lâm vui mừng nói.

Cô tôi cho rằng Tông Cảnh Hạo sẽ không nhận điện thoại của cô.

Tông Cảnh Hạo cũng không trả lời, buồn vui của cô, không thể kích động nổi một chút tâm trạng của hắn.

Dần dần Hà Thụy Lâm cũng tỉnh táo lại, cô đặt tay ở trên chăn, nắm lấy rồi lại buông ra rất nhiều lần mới có thể mở miệng nói: “Anh nhận được video chưa? Đặc sắc không?”

Mí mắt Tông Cảnh Hạo rũ xuống một nửa, tất cả sự tức giận đều được hắn bình tĩnh che giấu.

“Chúng ta gặp mặt một chút, em đặt phòng ở khách sạn Thượng Hoàng, 108, em chờ anh, anh có thể không đến, nhưng em chắc chắn, sẽ phát tán video Lâm Tân Ngôn lên mạng, trở thành đối tượng để đàn ông nổi lên máu dê.”

Nói xong cô liền cúp điện thoại, trái tim vẫn còn đang đập thình thịch không ngừng.

Cô rất khẩn trương.

Thế nhưng nghĩ đến có thể gặp mặt hắn lại rất hưng phấn.

Cô từ trên giường đứng dậy, chạy chân trần đến trước tủ quần áo, bắt đầu tìm kiếm quần áo để mặc đêm nay.

Đầy một ngăn tủ váy vóc, quần áo đắt tiền, lúc này không có lấy một bộ hợp ý cô, cảm giác không có cái nào đẹp.

Thế nhưng bây giờ đi mua cũng không kịp, chỉ có thể đem toàn bộ quần áo ra lần lượt thử từng cái một.

Dáng vẻ của cô bây giờ rất hưng phấn, như là mối tình đầu của cô gái nhỏ, bởi vì phải đi gặp người đàn ông mà mình thầm thích đã lâu, nên muốn trở nên xinh đẹp hơn, muốn đem dáng vẻ xinh đẹp nhất của mình xuất hiện trước mặt hắn.

Khiến hắn hoa mắt, làm cho hắn thích mình.

Cô hy vọng Tông Cảnh Hạo sẽ thích cô.

Lâm Tân Ngôn ra khỏi toilet, vú Vu nhiệt tình chào hỏi cô, biểu tình trên mặt như muốn nói tôi biết các người vừa làm gì.

Lâm Tân Ngôn ngượng ngùng cúi đầu, mượn cớ nói: “Cháu đi xem Tiểu Hi.”

Nói xong cũng đi vào phòng.

Cô không chịu nổi ánh mắt nhiệt tình của vú Vu.

“Ăn cơm thôi.” Vú Vu gọi cô.

Lâm Tân Ngôn giả vờ không nghe thấy, cứ đi vào phòng.

Đến lúc ăn cơm cô mới mở cửa đi ra.

Lâm Nhụy Hi đã có “ba ba” ngay cả Lâm Tân Ngôn cũng không cần nữa, lúc ăn cơm, tự chủ động chạy đến bên cạnh Tông Cảnh Hạo ngồi. “Con ngồi cùng với ba ba.”

Trang Tử Khâm ôm lấy bé: “Con ngồi cùng chỗ với bà ngoại.”

Bà sợ thời gian lâu rồi, nhóc con này càng không thể rời khỏi Tông Cảnh Hạo.

Đó không phải là chuyện tốt, dù sao Tông Cảnh Hạo cũng không phải ba của bé.

“Không được, con sẽ ngồi cùng chỗ với ba.” Nói xong bé ôm lấy cánh tay của Tông Cảnh Hạo, ôm thật chặt vào trong ngực.

Ai cũng không thể đem bé tách khỏi ba ba.

“Tiểu Nhụy…”

“Để nó ngồi cùng với tôi đi.” Tông Cảnh Hạo thản nhiên nói.

Trang Tử Khâm trầm ngâm trong phút chốc: “Đứa trẻ này không hiểu chuyện cậu đừng để ý.”

“Tôi không để ý.” Tông Cảnh Hạo để cho cô bé ngồi: “Tới đây không cần khách sáo, cứ coi đây như là nhà, trước đây ly hôn với Lâm Tân Ngôn khiến bà không vui sao?”

Trang Tử Khâm vẫn giữ thái độ lãnh đạm với hắn, chuyện này Tông Cảnh Hạo có thể cảm nhận được.

Trang Tử Khâm cũng không giấu diếm, trong lòng mọi người cũng đã rõ: “Cậu và Ngôn Ngôn đã ly hôn, theo lý mà nói, thì không nên tới quấy rối cậu.”

“Về chuyện ly hôn, tôi nghĩ bà hiểu lầm.” Tông Cảnh Hạo cũng không sốt ruột giải thích, hắn không nhanh không chậm mở miệng: “Tôi và….”

Ánh mắt của hắn nhìn về phía Lâm Tân Ngôn: “Tôi và Lâm Tân Ngôn chưa làm thủ tục ly hôn, bởi vậy không tính là ly hôn.”

“Cái gì?” Trang Tử Khâm kinh ngạc nhìn con gái, dò hỏi: “Đây là sự thật?”

Lâm Tân Ngôn thành thực gật đầu.

Trang Tử Khâm cảm thấy không thể tin được, bà vẫn luôn cho rằng Lâm Tân Ngôn và Tông Cảnh Hạo không còn quan hệ gì.

“Cho nên, trên danh nghĩa chúng tôi vẫn còn là vợ chồng.” Ý là muốn nói cho Trang Tử Khâm biết, hiện tại Lâm Tân Ngôn ở đây là hợp tình, hợp lý, hợp pháp.

“Vú Vu, buổi tối vú chuẩn bị một chút, tôi có việc phải đi ra ngoài.” Hắn cũng không định ở nhà ăn cơm, chỉ là không muốn để cho Trang Tử Khâm ở nhà không an lòng, bởi vậy đem chuyện này nói cho bà biết.

“Anh không ăn ở nhà?” Lời này là Lâm Tân Ngôn hỏi, hỏi xong cô liền hối hận, có vẻ có chút không cần thiết.

Hắn cười khẽ, nhàn nhạt ừ một tiếng, “Có chút việc phải làm, em cứ ở gian phòng trước kia, đúng lúc Tiểu Hi ở bên trong, như vậy em cũng tiện chăm sóc nó.”

Hắn đã sắp xếp tốt mọi chuyện, trong lòng Lâm Tân Ngôn cảm thấy rất cảm kích, cô gật đầu, lại một lần nữa nói: “Cảm ơn.”

“Chúng ta là vợ chồng, không cần khách khí với tôi như vậy.” Năm chữ đầu, hắn nhấn mạnh, nhìn như là nói với Lâm Tân Ngôn, vừa giống như nói cho vú Vu và Trang Tử Khâm, để mọi người hiểu rõ quan hệ hiện tại của hắn và Lâm Tân Ngôn.

Tông Cảnh Hạo đứng lên, Lâm Nhụy Hi ôm cánh tay của hắn không buông: “Ba muốn đi đâu, con có thể đi cùng ba không?”

Cô bé chớp mắt, ngước đầu lên.

Tông Cảnh Hạo bóp cái mũi nhỏ của bé, từ chối nói: “Không thể.”

“Vì sao?” Lâm Nhụy Hi thất vọng hỏi, bé muốn đi cùng với ba ba.

Ngộ nhỡ hắn đi rồi không quay về thì làm sao bây giờ?

Như thế bé sẽ không có ba rồi.

Không được, bé không thể để ba rời đi được.

Tông Cảnh Hạo rất có kiên nhẫn dỗ cô bé: “Con muốn ba thích con không?”

Lâm Nhụy Hi không chút do dự gật đầu: “Muốn”

“Vậy con phải nghe lời ba nói, ba mới thích con, đúng không?”

“Đúng.”

“Cho nên bây giờ con phải ngoan ngoãn ở nhà đợi ba.”

Lâm Nhụy Hi có chút không muốn, nhưng vẫn gật đầu một cái: “Được rồi, vậy ba về sớm một chút.”

Nếu như bé không nghe lời, bé sợ ba sẽ không thích bé.

Tông Cảnh Hạo lên lầu thay một bộ quần áo, bộ quần áo vừa nãy lúc Lâm Nhụy Hi rửa mặt cho hắn bị ướt, có chút dính người hơi khó chịu.

Hắn mặc một bộ tây trang đen thui, mạnh mẽ rạng rỡ, lúc ngọn đèn chiếu rọi xuống, tư thế hiên ngang đĩnh đạc, khí chất hào hoa, hết sức đẹp mắt.

Chỉ là vẻ mặt lãnh đạm của hắn như cấm người khác đến gần.

Lâm Nhụy Hi nhìn người đàn ông từ trên lầu đi xuống, nhìn đến ngây dại.

Trang Tử Khâm đút cơm cho bé cũng quên không há miệng, một đôi mắt to trong veo như như nước, thẳng tắp nhìn.

“Tiểu Nhụy.” Trang Tử Khâm nhắc nhở bé.

Lâm Nhụy Hi hồi hồn, cảm thán một tiếng: “Ba ba thật là đẹp trai.”

Ba ba của bé là đẹp trai nhất.

Trang Tử Khâm tưởng như là cũng bị đứa trẻ này hù dọa, còn nhỏ như vậy, đã mê trai?

Lúc Tông Cảnh Hạo đi đến cửa, Lâm Nhụy Hi bỗng nhiên trượt xuống khỏi ghế, chạy tới, đứng cách chỗ hắn không xa, nhìn hắn hỏi: “Ba ơi, ba có quay về không? Ba có phải sẽ vứt bỏ bọn con, không cần bọn con nữa sao?”

Bởi vì Lâm Hi Thần nói với bé, là ba không cần bọn họ, cô bé sợ, ba đi khỏi cánh cửa này sẽ không trở về nữa, lần thứ hai vứt bỏ bé, anh trai và cả mẹ.

Vành mắt của bé đỏ bừng, giọng nói khàn khàn: “Đừng bỏ rơi bọn con.”

Bé sợ, cực kỳ sợ.

Bé không muốn ba rời đi.

Đối diện với đôi mắt nhỏ ngập tràn bất an, Tông Cảnh Hạo đi tới, sờ sờ đầu của bé, kiên định nói: “Không đâu.”

Cô nhóc này lại vui vẻ, chu cái miệng nhỏ lên: “Hôn nhẹ.”

Bé nhún chân, đưa tay muốn ôm lấy hắn một chút.

Tông Cảnh Hạo phối hợp cúi người xuống, Lâm Nhụy Hi ôm cổ hắn, bẹp, hôn một cái, nước bọt liền dính lên mặt hắn, còn có bé còn chưa nuốt cơm xuống mà.

Tông Cảnh Hạo: “…”

Trong lòng hắn nghĩ, kiếp trước chắc chắn hắn đã làm ra chuyện tội ác tày trời, cho nên đời này ông trời mới đem Lâm Tân Ngôn đến bên cạnh hắn, còn mang theo hai tên nhóc con này, chuyên để trừng phạt hắn.

Bình Luận (0)
Comment