Công Lược Trái Tim

Chương 132

Chương 132: Xúc động là ma quỷ

Hà Thụy Lâm quay đầu nhìn Hà Thụy Hành rồi nở nụ cười âm trầm: “Anh chỉ mong em và anh hai chết đi để một mình anh hưởng trọn gia sản của cả gia tộc đúng không?”

“Đến lúc này rồi mà con vẫn chưa biết hối cải, còn đấu tranh nội bộ?” Hà Văn Hoài vốn không muốn nổi giận nhưng nghe thấy lời cô ta thì không nhịn được nữa.

Ông đập mạnh tay lên bàn khiến trần nhà cũng bị rung động, ông nhìn chằm chằm con gái rồi giận dữ nói: “Việc này do con gây nên, con tự kết thúc đi.”

Giờ khắc này Hà Văn Hoài đã hạ quyết tâm.

“Dựa vào đâu?” Hà Thụy Lâm không phục, cô ta một lòng muốn tốt cho gia đình, chỉ là chuyện cô ta làm không thành công, lẽ nào là đáng chết?

“Ba, ban đầu khi ba nhận con có phải vì con là người ở bên Tông Cảnh Hạo đúng không, bây giờ con hết giá trị lợi dụng thì ba muốn qua cầu rút ván?”

Bị nói trúng tim đen, sắc mặt Hà Văn Hoài thay đổi: “Chỉ dựa vào con mà cũng có giá trị để ba lợi dụng?”

Khi ấy Hà Thụy Trạch nói cô ta là con gái của nhà họ Hà bị thất lạc, ông do dự không biết có nên nhận lại hay không, dù sao trưởng thành ở ngoài nên cũng không có tình cảm đặc biệt.

Trong đại gia tộc có phân chia tài sản.

Sau này biết cô ta là người luôn ở bên Tông Cảnh Hạo hơn nữa Tông Cảnh Hạo còn rất thích cô ta nên ông mới đồng ý nhận về và công bố thân phận của cô ta với bên ngoài.

Ai ngờ cô ta không giúp được gì cho gia đình mà ngược lại còn mang tới nhiều tai họa như thế.

Trước đây mặc dù nói Hà Thụy Trạch không thích quan tâm chuyện gia đình nhưng cũng mang lại tai họa gì.

Nhưng bây giờ lại theo cô ta làm xằng làm bậy khiến cả nhà họ Hà đều rơi vào cảnh khốn cùng.

“Có hay không trong lòng ba tự rõ.” Hà Thụy Lâm chỉ cảm thấy tim mình đã vở ra thành vô số mảnh, không thể ghép lại hoàn chỉnh được nữa: “Trở về nhà họ Hà, con cho rằng mình đã có gia đình, có người nhà thì sẽ được che chở nhưng con chưa từng được hưởng thụ sự ấm áp mà ba mang lại. Khi có thể dùng đến con thì đối xử tốt, khi không cần nữa thì vứt bỏ như chiếc giày rách, ba coi con là gì, là người làm bằng sắt sẽ không biết đau sao?”

Lẽ nào thế giới của người có tiền đều vô tình như vậy, chỉ có lợi ích là trên hết?

“Con không muốn tốt cho gia đình sao?” Cô ta chất vấn từng câu.

“Con muốn chứ, đúng, là bản lĩnh của con không bằng người khiến cho gia đình rơi vào cảnh khốn cùng, nhưng… mọi người không có chút không nỡ nào với con sao?”

“Cũng không phải bảo em đi chết, tội em phạm phải cũng không phải tội chết, chỉ là thừa nhận mọi chuyện em đã làm, việc gì phải dài dòng như vậy?” Hà Thụy Hành cười lạnh: “Em luôn miệng nói anh muốn độc chiếm đại quyền của gia tộc nhưng trong gia đình này ngoài anh ra các em có ai tận tâm chưa? Chỉ có anh tận tâm tận lực hiếu kính ba mẹ, quản lý công ty.”

“Nói thật dễ nghe…”

“Đừng nói nữa!” Hà Thụy Trạch ngắt lời Hà Thụy Lâm, tới trước mặt Hà Văn Hoài rồi “bịch” một tiếng, anh ta quỳ xuống.

Anh ta nhìn ba mẹ, hai tay chạm đất, khom người dập đầu trước họ, không đứng lên: “Ba mẹ, đều là lỗi của con, chuyện này để một mình con chịu trách nhiệm.”

Trong phút chốc cả gian phòng khách đều yên lặng.

Hạ Trân Du lau nước mắt, đưa tay kéo con trai, nghẹn ngào nói: “Dưới gối đàn ông là vàng, sao có thể tùy tiện quỳ như thế.”

Đã lớn thế này rồi.

“Hai người là ba mẹ con, không có gì là không quỳ được cả, hai người sinh ra con, con chưa hiếu kính ba mẹ mà ngược lại còn gây họa cho gia đình, là lỗi của con.” Hà Thụy Trạch quỳ xuống rồi không đứng lên: “Hai người dung túng cho con ở nước ngoài không về, cho con làm chuyện con thích, cung cấp cho con tiền tài, con biết đó là tình yêu của ba mẹ với con, nhưng con… lại khiến ba mẹ phải thất vọng.”

Anh ta ngẩng đầu nhìn Hà Thụy Lâm: “Còn về em gái, con hổ thẹn với em, khi em còn nhỏ con đã để lạc mất khiến em ở bên ngoài chịu khổ cực, lỗi của em, con sẽ chịu thay.”

“Em chắc chứ?” Không đợi Hà Văn Hoài nói, Hà Thụy Hành đã không đợi được nữa lên tiếng: “Em gánh chịu? Tông Cảnh Hạo sẽ đồng ý sao?”

“Chuyện này không nhọc anh cả hao tâm tổn trí.” Không phải Hà Thụy Trạch không biết Hà Thụy Hành có dã tâm độc quyền, nhưng là anh cả trong gia đình, anh ta cũng thật sự có chút năng lực.

Anh không muốn tranh giành.

Hà Thụy Trạch nhìn Hà Thụy Hành: “Lâm Lâm nói thế nào cũng là em gái chúng ta, cùng một mẹ sinh ra, máu mủ tình thân, anh đối xử với con bé tốt một chút, đừng hà khắc quá, chuyện con bé làm cho gia đình, chúng ta có mắt đều nhìn thấy, cũng không ai tranh giành với anh cả.”

“Không cần em phải dạy.” Hà Thụy Hành quay đầu: “Chuyện em làm vốn nên do em gánh chịu, còn về em gái, điều này em không cần phải nói, chỉ cần nó ra dáng em gái thì anh sự tự chăm sóc nó.”

“Tôi không cần anh chăm sóc.” Hà Thụy Lâm ngửa đầu, cho dù bây giờ bản thân cô ta còn không tự lo được.

Hà Văn Hoài nhắm mắt, trong một đêm dường như ông đã già đi rất nhiều, ông ta nhìn con trai đang quỳ bên chân: “Chuyện này không phải một mình con gánh chịu là có thể giải quyết…”

“Con có cách để một mình con gánh chịu.” Hà Thụy Trạch đã nghĩ xong kế sách.

Bây giờ anh ta chỉ cần một câu của Hà Văn Hoài.

Dù giận hơn nữa thì cũng là con trai mình, thật sự đẩy ra ngoài, ông cũng rất đau lòng.

“Tôi đã tạo nghiệt gì thế này!” Hà Văn Hoài tức đến mức đấm ngực dậm chân.

Hạ Trân Du lau nước mắt, vuốt lưng cho chồng: “Chú ý sức khỏe, là tôi không tốt, không sinh cho ông con trai ngoan.”

Cả gia đình đều trầm lặng.

Cuối cùng Hà Văn Hoài thở dài, chuyện này cũng cần phải giải quyết, cần có người gánh chịu.

Ông vẫn có chút không yên lòng, hỏi Hà Thụy Trạch: “Con thật sự có cách?”

“Vâng.” Hà Thụy Trạch mím môi, Hạ Trân Du kéo anh ta dậy: “Đứng dậy đi.”

Lần này Hà Thụy Trạch dựa vào sức mẹ đứng lên.

“Anh.” Hà Thụy Lâm biết Hà Thụy Trạch thật sự đối tốt với mình, có chút hối hận ban đầu đã ép anh đối phó với Lâm Tân Ngôn, khiến anh hoàn toàn mất đi khả năng có được cô: “Em xin lỗi.”

“Người một nhà nói xin lỗi cái gì.” Hà Thụy Trạch không hối hận vì đã làm vậy, Lâm Tân Ngôn không yêu anh.

Sẽ không bao giờ đón nhận anh.

Lần này liều mạng như vậy, không có được trái tim cô thì cũng có khả năng có được người cô.

Cũng tốt hơn là không có được gì.

Anh ta xoay người lên lầu.

Hà Văn Hoài mệt mỏi.

“Giải tán hết đi.”

Trong biệt thự.

Tối qua Lâm Tân Ngôn vừa bị bế đi không lâu thì Lâm Nhụy Hi liền tỉnh lại, cô bé tìm khắp nơi không thấy, lại phát hiện trên sofa phòng khách có quần áo của Tông Cảnh Hạo. Ban ngày cô bé nghe vú Vu nói, phòng Tông Cảnh Hạo ở trên lầu vì thế đến Lâm Tân Ngôn cũng không tìm cô bé liền chạy thẳng lên gõ cửa phòng Tông Cảnh Hạo.

Cô bé đứng trước cửa nhìn vào phòng, trên giường hình như có người: “Ba, tối nay con có thể ngủ cùng ba không?”

Tông Cảnh Hạo: “…”

Vành mắt cô bé lại đỏ lên, nước mắt lấp lánh đảo quanh hốc mắt nhưng không rơi xuống, đáng vẻ nhìn vô cùng đáng thương.

Anh quay đầu nhìn Lâm Tân Ngôn lộ ra một cái đầu, khẩn cầu nhìn anh, hy vọng anh có thể đồng ý yêu cầu của con gái.

Tông Cảnh Hạo rất bất đắc dĩ, chỉ có thể đồng ý, anh sợ từ chối cô bé này thì sau này Lâm Tân Ngôn cũng sẽ từ chối anh.

Anh nhịn một đêm!

Bế Lâm Nhụy Hi lên: “Ba bế con ngủ.”

Vì vậy thế giới hai người mà Tông Cảnh Hạo tưởng tượng đã tan thành bong bóng, trở thành thế giới ba người.

Giấy đăng ký kết hôn đã làm bảy năm, thân phận vợ chồng hợp pháp nhưng anh thật sự vẫn chưa từng động vào người vợ hợp pháp của mình.

Anh nghĩ anh chính là người chồng bi thảm nhất trên đời.

Lâm Tân Ngôn dậy từ rất sớm, không muốn bị Trang Tử Khâm nhìn thấy tối qua cô ngủ trên lầu.

Cô chuẩn bị bữa sáng trong phòng bếp, nghĩ đến tối qua mình chủ động hôn Tông Cảnh Hạo là tai lại nóng lên, ảo não muốn chết.

Sao cô có thể chủ động hôn anh chứ?

“Xúc động là ma quỷ, xúc động là ma quỷ, mày quá xúc động rồi, không thể vì muốn để người ta yêu thương con gái mày mà mày lại bán đứng chính mình được.”

“Đang tự lẩm bẩm cái gì đấy?”

Bỗng nhiên sau lưng có tiếng nói khiến Lâm Tân Ngôn bị dọa giật nảy mình, cô vội xoay người lại.

Bình Luận (0)
Comment