Công Lược Trái Tim

Chương 136

Chương 136: Đi vệ sinh bị rơi xuống hố rồi

Trong gia tộc lớn hào môn, tình thân cũng đi liền với lợi ích, thà nói sợ ảnh hưởng đến danh tiếng nhà họ Hà còn hơn là sợ ảnh hưởng đến danh dự của con gái.

“Hãy xem tình cảm giữa hai nhà, nhớ lại Lâm Lâm cũng từng theo cậu, hãy cho con bé một cơ hội sửa sai, dù sao…”

Những lời còn lại Hà Văn Hoài không nói ra, dù sao ông ta cũng phá hủy Hà Thụy Lâm.

Vừa nghĩ đến Tông Cảnh Hạo không chừa đường lui, ép bọn họ đến bước đường cùng, máu trong cơ thể Hà Văn Hoài như sôi sục lên, hận chỉ muốn giết chết anh ta, nhưng ông ta biết ông không thể.

Không phải không thể, mà là thế lực không đủ.

Tiền mất tật mang, chỉ trách trẻ con trong nhà không bớt lo.

Đến tuổi này mà còn phải giả cháu trai trước mặt bọn trẻ thì cũng chẳng còn chút mặt mũi nào nữa.

Tông Cảnh Hạo mặt không cảm xúc, hai con mắt khép lại, trong phút chốc nặng nề thở một hơi rồi từ từ mở mắt ra: “Từ nay về sau tôi không muốn nghe một câu nói.”

“Câu nói gì?”

“Tôi có quan hệ với con gái ông?”

Hà Văn Hoài đơ người, nhưng không thể không trả lời, lạnh giọng nói: “Về sau tôi sẽ không nhắc đến chuyện này nữa, anh yên tâm, tôi là người đạo lý rõ ràng, là hai đứa nhỏ nhà tôi không chịu thua kém, chẳng thể trách người khác.”

Cốc cốc…

Lúc này, có tiếng gõ cửa bên ngoài phòng khách, Quan Kình đẩy cửa bước vào, ghé sát xuống tai anh nói: “Tô Trạm và Vu Đậu Đậu đến rồi.”

Tông Cảnh Hạo không nhìn Hà Văn Hoài, chỉ dặn Quan Kình một tiếng: “Cậu mang clip bản gốc đưa cho anh ấy.”

Nói xong liền rời khỏi phòng khách.

Hà Văn Hoài vui mừng, cuối cùng thì chuyện này cũng giải quyết xong.

Mấy ngày nay ông ta ăn không ngon, ngủ không yên, tinh thần và sức lực kiệt quệ. Chuyện này giải quyết xong cũng như bỏ được tảng đá lớn trong lòng.

“Khoan đã.” Hà Văn Hoài không còn thể hiện dáng vẻ nịnh hót như trước nữa, nhưng không cương quyết, chỉ thể hiện sự bất mãn của bản thân với chuyện này, “Hai nhà chúng ta chưa nghỉ lễ, Lâm Lâm không sai, nhưng việc anh làm là hơi quá đáng, thế sự vô thường, ai có thể chắc chắn ai sẽ tiếp tục huy hoàng đây?”

Tông Cảnh Hạo chầm chậm xoay người lại, ánh mắt không thay đổi, ngũ quan tinh xảo, mang khí chất lạnh lùng mà cứng rắn, toát ra sự lạnh lẽo khiến người khác phải rùng mình.

Hừ.

Anh cười nhẹ một tiếng, “Tôi sẽ chống mắt lên xem.”

Nói xong tiếp tục bước ra khỏi phòng khách.

Không khí tĩnh lặng trong giây lát, Quan Kình cầm lấy clip gốc đặt trên bàn rồi quay đầu nhìn Hà Văn Hoài: “Chủ tịch Hà, thế sự vô thường, ông mãi mãi sẽ không biết được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, không biết rằng đối thủ của mình rốt cuộc có bao nhiêu con át chủ bài.”

Hà Văn Hoài nhíu mày: “Ý cậu là gì?”

Quan Kình cười cười: “Tôi chỉ là cảm thấy lời nói vừa rồi của chủ tịch hơi sắc bén mà thôi.”

“Chẳng lẽ tôi nói không đúng sao?” Hà Văn Hoài hỏi lại.

Không phải Tông Cảnh Hạo vừa hăm dọa người khác hay sao?

“Không có.” Quan Kình không nói chuyện với anh nữa, mà làm một tư thế: “Để tôi tiễn chủ tịch ra về.”

Sắc mặt Hà Văn Hoài trầm xuống, phủi áo ra về.

Quan Kình chỉ thấy ông ta tức giận, nhưng trong lòng lại nghĩ, nhà họ Hà sẽ bị trượt dốc, không phải không có đạo lý, hai đứa con của ông ta không có phú làm kinh doanh, bản thân ông ta cũng chả tốt đẹp gì cả.

Bàn làm việc tổng giám đốc, Tô Trạm nhàn nhã ngồi trên bàn làm việc của Tông Cảnh Hạo, chốc chốc lại xoay quả địa cầu trên bàn, làm đi làm lại mấy lần nhưng dường như không hề thấy chán. Anh nhíu mày quay sang hỏi Quan Kình: “Tông Cảnh Hạo cậu ấy đi đâu rồi? Đi vệ sinh bị rơi xuống hố rồi sao? Để tôi đợi lâu như vậy…”

Anh còn chưa nói xong, cửa phòng làm việc đã bị mở ra.

Giọng nói của anh lớn nên chắc chắn Tông Cảnh Hạo đã nghe thấy rồi.

Anh nhảy từ trên bàn xuống, cười cười nói “Tôi không nói gì đâu, cậu không nghe thấy những lời nói không hay đâu đúng không?”

Tông Cảnh Hạo lạnh lùng: “Không cần mặt mũi nữa à?”

Tô Trạm sờ sờ mặt bên phải của mình: “Mặt vẫn ở đây.”

Vu Đậy Đậu đứng một bên không dám tiếp chuyện, chỉ cảm thấy Tô Trạm đã lật đổ những gì anh biết về luật sư.

Anh chưa từng gặp luật sư nào hài hước như vậy.

Tô Trảm nghiêm mặt, cố tình xa đầu đề câu chuyện, giải vây cho bản thân: “Về vụ án tai nạn xe ô tô, tôi đã viết xong bản cáo trạng rồi, khi nào thì nộp lên vậy?”

Vu Đậu Đậu trợn tròn mắt, lắng nghe đáp án của Tông Cảnh Hạo.

Đây là câu chuyện mà anh luôn muốn nghe, cuối cùng cũng có thể có ý kiến về cái chết của anh trai, để cho người làm hại anh ấy phải chịu hình phạt.

Trong lòng vui hơn một chút.

Tông Cảnh Hạo ngồi trước bàn làm việc, lạnh nhạt nói: “Không vội.”

Nhìn Hà Văn Hoài tức giận như vậy, không chừng có ngày làm những chuyện ghét bỏ anh, không bằng cứ đợi đã.

Ấy?

“Sao lại không vội, đã qua sáu năm rồi, thời gian càng dài thì vụ án sẽ càng khó lật lại. Còn nữa, lúc đó cô ta còn muốn lại cô Lâm”. Vu Đậu Đậu sốt ruột nói. Không vội, là ý gì vậy?

Chẳng lẽ anh ấy hối hận vì đã giúp anh?

Tô Trạm và Tông Cảnh Hạo là anh em, theo như anh hiểu, anh ta nói không vội không có nghĩa là không làm chuyện này nữa.

Anh nhìn Vu Đậu Đậu: “Sao lại không kiềm chế được vậy, lên pháp trường có phải mấy lời nói của người ta sẽ làm cậu điên lên không hả? Điều này không có lợi cho cậu đâu.”

Vu Đậu Đậu cứng cổ, thở hổn hển: “Tôi biết, tôi chỉ là…”

“Chỉ là không muốn đợi nữa”. Tô Trạm nói ra ý nghĩ của anh, vỗ vỗ vai an ủi anh: “Cảnh Hạo không phải người nói một đằng làm một nẻo, cậu ấy nói không vội, chắc chắc bây giờ không phải là thời gian chín muồi. Đã đợi sáu năm rồi, đợi thêm vài ngày nữa sẽ không sao đâu đúng không?”

Vu Đậu Đậu không nói gì, không thể không thừa nhận Tô Trạm nói đúng.

Miệng của người làm luật sư là giỏi nhất.

“Nhưng mà, chuyện này…”

“Cậu không tin tôi?” Tô Trạm ngắt lời.

“Không phải”. Vu Đậu Đậu buồn bã cúi gằm mặt xuống.

“Được rồi, cậu về trước đi, khi nào nộp bản án tôi sẽ thông báo cho cậu”.

Năng lực của anh không đủ, chỉ có thể nhờ cậy vào bọn họ.

Quyền chủ động trong tay họ, anh còn có thể làm thế nào?

Không muốn đợi cũng phải đợi

Vu Đậu Đậu đành phải quay về.

Đợi cậu ấy về, Tô Trạm mới ghé sát đến bàn làm việc của Tông Cảnh Hạo, nhướng mày: “Sao nào, người anh em thấy tôi làm tốt không?”

Tông Cảnh Hạo không thèm nhìn anh ấy, đặt văn kiện lên bàn, nói: “Chơi đủ rồi, về nhà chăm bà nội cậu đi”.

“Cậu còn có thể nói như thế được à?” Tô Trạm tức giận, chỉ cần nhắc đến hai chữ “bà nội”, anh sẽ không thể điểm tĩnh được.

Anh và Tông Cảnh Hạo tuổi tác không cách xa nhau, nhưng tính tình hoạt bát, nên đến tuổi này rồi vẫn chưa kết hôn. Bố mẹ anh mất sớm, bà nội tuổi đã cao, chỉ hy vọng anh sớm kết hôn, sinh con. Nào ngờ anh không muốn kết hôn, chỉ muốn chơi.

Anh không mấy nhiệt tình với chuyện tình cảm.

“Lần trước cậu thả mấy con chim bồ câu của tôi nhớ phải bồi thường đấy”. Tô Trạm lấy điện thoại ra: “Tôi sẽ gọi điện thoại cho Xuyên Xuyên, rồi tìm một chỗ chúng ta cùng nhau uống, lâu lắm không tụ tập rồi.”

Vừa nói anh đã gọi điện thoại.

“Làm gì thế? Hôm nay Cảnh Hạo rảnh, chúng ta tụ tập nhỉ?”

Thẩm Bồi Xuyên cũng bận, anh ấy không phải người thành phố B, tốt nghiệp đại học ở lại thành phố B. Có thể cắm rễ ở thành phố B cũng bỏ ra không ít cố gắng mới có được sự nghiệp như ngày hôm nay.

“May quá hôm nay tôi cũng không có việc gì, nói đi, ở đâu, tôi đến tìm các cậu.”

Tô Trạm nhìn thời gian: “Chúng ta đi ăn trước rồi đi “Tụ hiền sơn trang”, nơi đó cảnh đẹp, đồ ăn cũng ngon.”

“Nghe cậu hết.”

Bọn họ tụ tập cơ bản là Tô Trạm tìm địa điểm, Tông Cảnh Hạo trả tiền.

Không còn cách nào khác, Tông Cảnh Hạo là người giàu nhất.

Gần tối, Thẩm Bồi Xuyên lái xe đến Vạn Việt đón Tô Trạm và Tông Cảnh Hạo.

Bọn họ mỗi người một xe đi đến “Tụ hiền sơn trang.”

Lái xe vào bãi đỗ, Tông Cảnh Hạo xuống xe, nhìn chiếc xe đỗ bên cạnh, là chiếc xe mà Lâm Tân Ngôn lái.

“Ấy ấy, Cảnh Hạo, đây không phải xe của cậu sao? Sao lại ở đây vậy?”

Tô Trạm vừa nhìn đã nhận ra chiếc xe.

Bình Luận (0)
Comment