Công Lược Trái Tim

Chương 209

Chương 209: Làm tình nhân của anh ấy

Người này chính là Văn Nhàn.

Lúc đó bà ấy rất trực tiếp, vừa mở miệng đã nói: “Cô rất cần tiền, tôi có thể cho cô nhưng cô phải giúp tôi một chuyện.”

Trình Dục Tú kinh ngạc, lại cảm thấy bà ta đúng là điên, hai người chưa từng gặp mặt, càng không có quen biết gì, mở miệng lại nói cho bà tiền, làm cho bà cảm thấy người này đang trêu chọc mình, xem mình như trò cười, dứt khoát ra lệnh đuổi khách: “Tôi không quen biết cô, mời cô rời đi.”

Văn Nhàn cũng không hề tức giận, chỉ đưa cho người bên cạnh một tấm danh thiếp: “Có nhu cầu thì đến tìm tôi.”

Nói xong, bà ta xoay người rời đi.

Bà ta rời đi không được bao lâu, một đám người đã đi vào trong nhà, cưỡng ép bắt Trình Dục Ôn đưa đi, chỉ nói nếu như ba ngày mà Trình Dục Tú không nộp tiền sẽ đưa Trình Dục Ôn đi.

Lúc ba còn sống, Trình Dục Tú chưa bao giờ vì chuyện tiền nong tình cảm mà bận lòng, cũng không có nhiều bạn, trừ người nhà ra thì đối tốt với Bạch Hồng Phi nhất.

Nhưng lúc này, người mà bà tín nhiệm nhất là Bạch Hồng Phi lại không thấy đâu.

Thế giới của bà chỉ trong một đêm đã sụp đổ.

Bà cũng không có chỗ nào để có thể lấy được số tiền lớn kia, buổi tối ngày thứ ba bà gọi cho Văn Nhàn nhờ phương thức liên lạc mà bà ấy đưa cho.

Trình Dục Tú vừa mở miệng liền đã nói sẽ giúp bà ấy một chuyện, nhưng là vì bà cần tiền.

Lúc ấy Văn Nhàn đã gửi số tiền lớn đến tài khoản của bà, Trình Dục Ôn tránh được nạn vào tù, cũng có số tiền bồi thường cho khách hàng chuyện số vải kia.

Sau khi mọi chuyện được giải quyết, Văn Nhàn lại đến cửa lần nữa.

Trình Dục Tú hỏi: “Cô muốn tôi làm gì?”

Văn Nhàn không nói thẳng, chỉ đưa ra tấm hình của Tông Khải Phong hình, hơn nữa nói: “Cô thấy anh ta có đẹp không?”

Lúc Trình Dục Tú nhìn thấy tấm hình, thực sự kinh ngạc vì người đàn ông này, đôi mắt sâu thẳm, ngũ quan như tượng tạc, trong hình anh ta mặc một bộ âu phục đi giày da, ảnh này là khi anh ta đang xuống xe, từ góc độ này dường như là bị chụp lén.

Văn Nhàn cười: “Anh ấy là chồng tôi, tấm hình này là tôi đã sai người chụp lén.”

Trình Dục Tú càng thêm không hiểu: “Cô cho tôi xem ảnh chồng cô làm gì?”

Văn Nhàn nhìn Trình Dục Tú hồi lâu mới lên tiếng: “Tôi muốn cô làm tình nhân của anh ấy.”

Trình Dục Tú như bị sét đánh vậy, đứng hình tại chỗ, mãi lâu sau cũng không thể tỉnh táo lại.

Là bà đã nghe lầm, hay bà ấy nói sai, tìm tình nhân cho chồng?

Đây quả thực là câu nói hài hước nhất mà đời này bà nghe được.

Nhưng Văn Nhàn vẫn nói rất nhẹ nhàng: “Cô không nghe lầm đâu, tôi muốn cô làm tình nhân của chồng tôi, hơn nữa còn muốn sinh thêm một đứa bé nữa.”

“Bà Văn Nhàn không thể sinh được sao?” Lâm Tân Ngôn cau mày, làm gì có ai tìm nhân tình cho chồng mình bao giờ?

Chẳng phải là lú lẫn mới làm vậy sao?

Lâm Tân Ngôn cũng cảm thấy không thể hiểu được.

“Ban đầu tôi cũng cho rằng bà ấy không thể sinh, mới tìm người phụ nữ khác cho chồng mình, lại còn muốn sinh một đứa con nhưng lại không hề, bà ấy rất khỏe mạnh cũng vẫn mang thai được, tôi nhớ khi Cảnh Hạo 7 tuổi, bà ấy mang thai, khi Cảnh Hạo 8 tuổi, bà ấy cũng đã sinh rồi.”

Trời ơi, vậy Tông Cảnh Hạo chẳng phải là còn có một anh chị em khác nữa sao?

“Đứa bé kia thì sao?” Lâm Tân Ngôn hỏi.

“Tôi không biết, tôi chưa từng nhìn thấy, sau đó là tin tức bà ấy qua đời, tôi cũng chưa từng nhìn thấy bà ấy, đứa bé đó cũng không biết đang ở đâu.” Trình Dục Tú thành thực nói.

Cũng đúng lúc bà ấy qua đời không lâu, Tông Khải Phong lại cưới hỏi Trình Dục Tú đàng hoàng.

Bởi vì Trình Dục Tú đồng ý, khoản tiền kia bà cũng đã nhận, không thể đổi ý, chỉ có thể đi theo Văn Nhàn rời đi.

Thật ra nguyên nhân lớn nhất là bởi vì Bạch Hồng Phi biến mất.

Nhà họ Trình xảy ra chuyện được hơn một tháng, người đàn ông đã từng nói yêu bà, bảo vệ bà, muốn cùng bà sống đến khi bạc đầu, chính vào lúc bà gặp khó khăn lại biến mất không một dấu vết..

Trong lòng bà lạnh lẽo tựa tro tàn, nên mới theo Văn Nhàn rời đi.

Sau khi đến thành phố B, bà được Văn Nhàn sắp xếp ở trong một căn nhà, bên trong có đủ mọi thứ, còn thuê người giúp việc cho bà.

Văn Nhàn cũng thường xuyên đến nói chuyện với bà, hỏi bà sống có quen không.

Bà ấy rất tốt, cũng đối xử tốt với Trình Dục Tú.

Trình Dục Tú không hiểu tại sao bà ấy phải tìm đến mình.

“Cô nhìn trúng tôi ở điều gì? Khoản tiền lớn như vậy, huống hồ sự nghiệp của chồng cô cũng rất thành công…”

“Cô xứng đáng.” Bà ấy ngắt lời của Trình Dục Tú: “Tôi đã xem xét rất nhiều người, nhưng không có một người phụ nữ nào dáng người và sức khỏe được như cô.”

Ngày hôm đó sau khi bà ấy gặp mấy người phụ nữ, không ai làm bà ấy hài lòng, đang chuẩn bị đi về thì nhìn thấy Trình Dục Tú ở trên đường, đang rời khỏi nhà họ Bạch, hôm đó rất nóng, khuôn mặt bà đỏ bừng, mồ hôi từng hạt nhỏ xuống.

“Đây chính là cô chủ nhà họ Trình, chính là người biết chế tạo ra sợi Hương Vân.” Tài xế thấy ánh mắt của Văn Nhàn đang dừng lại trên người Trình Dục Tú.

“Chính là nhà họ Trình bị khách hàng đánh đến đòi nợ vì vài xảy ra vấn đề?” Văn Nhàn hỏi.

Tài xế gật đầu: “Vâng, cô ấy và cậu chủ nhà họ Bạch có hôn ước, nhưng bây giờ xem dáng vẻ có lẽ rất mơ hồ.”

Ngay cả tài xế cũng nhìn ra Trình Dục Tú không nhận được trợ giúp của nhà họ Bạch, huống hồ là người thông minh như Văn Nhàn liếc mắt một cái đã nhìn thấu, Trình Dục Tú đã bị đả kích ở trong nhà họ Bạch.

Bởi vì trong mắt của Trình Dục Tú có một sự tĩnh mịch, thất vọng lắng đọng đằng sau tâm tư.

Mặc dù đang chịu đả kích rất mạnh, nhưng bóng lưng của bà vẫn thẳng tắp.

Đây là một người phụ nữ có khí chất.

Vì vậy bà đã thừa dịp Trình Dục Tú yếu ớt nhất để cứu ra.

Cũng chính lúc đó có một màn Văn Nhàn xuất hiện ở trước mặt Trình Dục Tú.

Trình Dục Tú không thể hiểu nổi người phụ nữ trước mắt, bà dường như ngây ngẩn, cũng từng có Lâm Tân Ngôn mê muội như vậy: “Tại sao cô phải tìm người sinh con cho chồng mình, bởi vì sức khỏe cô không tốt, không thể nuôi dưỡng đứa trẻ sao?”

Văn Nhàn cũng không nói cho bà mà chỉ nói: “Tối nay, tôi sẽ cho người tới đón cô.”

Nói xong bà ấy liền rời đi.

Nhưng Trình Dục Tú cũng không thể ổn định nữa, bà biết những lời này của Văn Nhàn là có ý gì.

Bà dường như sụp đổ, tê liệt ngồi dưới đất, tất cả đều như hư vô.

Giống như một bức tượng gỗ vô hồn, cô đơn lại không có người giúp.

Bà được người giúp việc đỡ dậy: “Bà chủ đã giao việc, bảo cô phải đi tắm thay quần áo.”

Toàn bộ quá trình bà như hồn phi phách tán, tại sao bà được đưa đến nhà họ Tông bà cũng không biết, cho đến khi Văn Nhàn xuất hiện lần nữa, bà mới trở lại thực tại.

Văn Nhàn đứng ở trước ghế salon trong phòng khách: “Tầng hai, phòng đầu tiên khi rẽ phải, sau khi lên giường ngủ thì không được phép bật đèn.”

Trình Dục Tú cảm thấy mình bị sỉ nhục, hai tay đặt trong ống tay áo run rẩy không ngừng, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, nhung vẫn không hề cảm giác được sự đau đớn.

Văn Nhàn thấy được sự bài xích và cảm giác nhục nhã của bà.

“Cô đã đồng ý với tôi, tôi hi vọng cô là một người giữ chữ tín, đừng làm cho tôi thất vọng, đừng để cho tôi nhìn lầm cô.” Nói xong bà ấy liền xoay người rời đi.

Căn nhà lớn như vậy chỉ còn lại một mình Trình Dục Tú.

Rõ ràng trời rất nóng, nhưng bà lại cảm thấy rất lạnh.

Lồng ngực giống như bị người ta khoét ra một lỗ thủng to, từng hơi thở đều vô cùng đau.

Hai chân bà như đổ chì, mỗi một bước đều rất khó khăn.

Đến tầng hai, bà đẩy cửa gian phòng đầu tiên bên phải, trong phòng rất tối, bà không bật đèn, nhờ vào ánh trăng bên cửa sổ để đi tới trước giường, giường rất lớn, cũng rất mềm mại, trong phòng là mùi thơm thoang thoảng.

Cảnh vật hữu tình, dường như căn phòng cũng được bày trí tỉ mỉ cho buổi tối hôm nay vậy.

Nhưng bà lại cảm thấy vô cùng chua xót, người yêu của bà, lại biến mất khi bà cần được an ủi, giúp đỡ nhất.

Bà ngồi trong căn phòng xa lạ chờ đợi một người đàn ông được vợ tặng cho người phụ nữ khác tới ngủ.

Thật chua xót biết mấy?

Thật sự ngoài sức tưởng tượng?

Bên ngoài biệt thự, Văn Nhàn cũng không thật sự rời đi, mà nhìn lên trên tầng chỗ Trình Dục Tú, bà lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Tông Khải Phong.

“Khi nào anh về?”

Tông Khải Phong vừa họp xong nhận được điện thoại của vợ thì vô cùng bất ngờ, ông ấy đứng ngoài hành lang, nhìn ra sắc trời bên ngoài, nhàn nhạt hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Văn Nhàn dịu dàng ừ một tiếng: “Em ở trong phòng chờ anh, anh biết em nhát gan, em sợ thấy anh sẽ e ngại, lúc đi vào, anh đừng bật đèn đấy.”

Rõ ràng là có ý mời.

Bình Luận (0)
Comment