Công Lược Trái Tim

Chương 340

Chương 340: Cậu sẽ biết đáp án nhanh thôi.

Lúc này bác sĩ mới nghe thấy, cô ấy đặt thuốc trong tay lên quầy hàng, đưa cho một bệnh nhân khác, sau đó mới quay đầu nhìn Tô Trạm, cầm lấy thuốc trong tay anh ấy, nói một tiếng: “Thuốc chống nôn.”
Chống nôn?
Tô Trạm cau mày vẫn muốn hỏi đó là bệnh gì, mà bị nôn?
Nhưng bác sĩ đó đã đi vào bên trong lấy thuốc cho một bệnh nhân khác, Tô Trạm cầm lấy thuốc bước đến, trong lòng suy đoán, suy cho cùng thì một người đàn ông trưởng thành, dù cho chưa từng trải qua, nhưng cũng có chút hiểu biết.
Anh ấy từng bước từng bước tiến đến, nhìn Tần Nhã đang ngồi ở hàng ghế, ánh mắt liếc qua bụng cô ấy, nghiêm túc nói: “Có phải em có thai rồi không?”
Trái tim Tần Nhã run lên, một giây sau mới bình tĩnh lại: “Anh nói vớ vẩn gì vậy?”
Tô Trạm chậm rãi đưa thuốc đến trước mặt cô ấy: “Đây là thuốc chống nôn, lẽ nào em không phải đang nghén thai?”
Tần Nhã cố gắng trấn tĩnh lại, bình tĩnh nhìn anh ấy: “Tô Trạm, anh nghĩ là tôi vẫn muốn sinh con cho anh sao? Cho dù có đi nữa, thì tôi cũng sẽ không giữ.” Cô ấy giằng lấy hộp thuốc trong tay Tô Trạm: “Tôi bị đau bụng do ăn đồ lạnh, có cảm giác buồn nôn, mới đến bệnh viện lấy thuốc, anh có thấy ai mang thai mà uống thuốc chống nôn không?”
Việc này Tô Trạm thực sự không rõ, anh ấy biết, phụ nữ mang thai không thể tùy tiện uống thuốc được.
“Nhưng…”
“Nhưng cái gì?” Tần Nhã ngắt lời anh ấy, một đường cũng không chừa lại: “Tô Trạm, chúng ta bây giờ đã chia tay rồi, sau này tôi còn một cuộc đời tươi đẹp, cho dù là mang thai đi nữa, anh nghĩ tôi sẽ giữ sao?”
Tô Trạm nghẹn lời, anh ấy nắm chặt hai tay lại: “Em hận anh như vậy sao?”
“Đúng, tôi hận anh.” Nói xong Tần Nhã xoay người rời đi.
Tô Trạm đang muốn đuổi theo, thì điện thoại trong túi reo lên, anh ấy rút điện thoại ra, là Tông Cảnh Hạo gọi đến, bình thường, Tông Cảnh Hạo rất ít khi chủ động liên lạc với anh ấy, anh ấy nhấn nút nghe: “Đến Lệ Giang Uyển.”
Nói xong liền cúp máy.
Tô Trạm nhìn điện thoại, rồi lại nhìn Tần Nhã đang rời đi, cuối cùng thở dài, muốn đuổi theo Tần Nhã, không phải chuyện một câu hai câu, anh ấy cất điện thoại đi, rời khỏi bệnh viện, không đuổi theo Tần Nhã nữa, mà đi đến Lệ Giang Uyển.
Anh ấy bước vào, liền có một người phục vụ đi tới, hỏi: “Xin hỏi anh có phải là anh Tô?”
Tô Trạm gật đầu: “Tôi đến tìm Tông Cảnh Hạo.”
“Tổng giám đốc Tông đang ở phòng số 2, mời theo tôi.” Nhân viên phục vụ dẫn Tô Trạm đến phòng số 2.
Trong căn phòng rộng rãi, trước bàn tròn lớn, chỉ có Thẩm Bồi Xuyên và Tô Cảnh Hạo.
Anh ấy kéo ghế ngồi xuống, cười hỏi: “Hôm nay ngày gì vậy?”
Bình thường họ tụ họp một chỗ, đều là anh ấy chủ trì, Tông Cảnh Hạo rất ít khi gọi họ đến ăn cơm, bởi vì bận, lượng công việc của Thẩm Bồi Xuyên cũng lớn, chỉ có anh ấy, là rảnh rỗi một chút.
Thẩm Bồi Xuyên nhếch môi: “Đừng cười, rồi có lúc cậu phải khóc đấy.”
Tô Trạm tự ti nhìn anh ấy: “Còn có gì đáng buồn hơn tôi bây giờ?”
Bây giờ đối với anh ấy mà nói, chính là Tần Nhã.
Sức khỏe của bà cụ dần chuyển biến tốt, chỉ có thái độ của Tần Nhã, rất khó khăn, anh ấy không biết phải làm thế nào.
Tần Nhã bây giờ cứng không được mềm cũng không xong,
Anh ấy thực sự hết cách rồi.
“Bồi Xuyên uống với tôi hai ly, tâm trạng tôi đang không tốt.” Tô Trạm vẫy phục vụ đến, Thẩm Bồi Xuyên ngăn anh ấy lại, bảo phục vụ đi ra ngoài: “Bây giờ không gọi món, cậu ra ngoài trước đi, bao giờ gọi món tôi kêu cậu sau.”
Tô Trạm nhìn chằm chằm Thẩm Bồi Xuyên: “Đến nhà hàng không ăn cơm, vậy xem phim sao?”
Thẩm Bồi Xuyên nói một cách nghiêm túc: “Đúng, xem phim.”
Tô Trạm cười: “Cậu đùa tôi à…”
Kết quả là anh ấy chưa kịp nói xong, thì đã thấy màn hình treo trên tường đột nhiên sáng lên, anh ấy bất ngờ nhìn về phía màn hình: “Thật sự muốn xem phim sao?”
Rất nhanh sau đó anh ấy phát hiện ra không phải, bởi vì trên màn hình hiển thị là không gian của một căn phòng khác.
Có một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa ngồi trong đó, Tô Trạm chăm chú nhìn, thấy có chút quen mắt: “Đây không phải là bạn đại học của Phi Phi sao?”
Tô Trạm và Lưu Phi Phi cũng là bạn học, nhưng không cùng lớp, còn cậu ấm này thì là bạn cùng lớp với Lưu Phi Phi.
Thấy anh ta, Tô Trạm nhớ đến không ít chuyện trước đây: “Bồi Xuyên cậu còn nhớ không? Chính cậu ta….”
Tô Trạm chỉ vào người trên màn hình: “Cậu ta lái Maserati đến trường, tự cao tự ngạo, giờ vẫn chưa phá sản sao?”
Thẩm Bồi Xuyên im lặng nhìn anh ta.
Rất nhanh sau đó Tô Trạm phát hiện có gì đó không đúng, anh ấy nhìn Thẩm Bồi Xuyên rồi lại nhìn Tông Cảnh Hạo: “Các cậu đang làm gì vậy? Gọi tôi đến nhà hàng, không cho ăn, cho tôi xem cái tên cậu ấm quần áo là lượt này làm gì?”
Thẩm Bồi Xuyên sợ lúc anh ấy biết rõ chân tướng sẽ không chịu nổi, khéo léo nhắc một câu: “Có từng nghĩ qua Lưu Phi Phi mấy năm nay, làm cái gì không?”
Não Tô Trạm chuyển rất nhanh, rất nhanh liền có thể nắm được điểm chính: “Có liên quan tới cậu ấm này?”
Thẩm Bồi Xuyên im lặng không nói gì, như ngầm thừa nhận.
Tô Trạm đột nhiên đứng dậy: “Tôi đi hỏi anh ta.”
Thẩm Bồi Xuyên giữ anh ấy lại: “Từ bao giờ cậu lại trở nên bốc đồng như vậy?”
Tô Trạm nhìn Thẩm Bồi Xuyên: “Tôi đi hỏi xem, sao vậy?”
“Đợi đó.” Thẩm Bồi Xuyên buông anh ấy ra: “Cậu sẽ nhanh chóng có đáp án thôi.”
Tô Trạm bây giờ coi như đã hiểu ra, anh ấy nhìn Tông Cảnh Hạo rồi lại nhìn Thẩm Bồi Xuyên: “Các cậu điều tra Phi Phi rồi?”
Thẩm Bồi Xuyên nghe đến câu Phi Phi, trong lòng thấy vô cùng chán ghét.
Nheo mắt nhìn anh ấy, cuối cùng cũng không nói gì.
Lúc này, màn hình có động tĩnh, cánh cửa vốn được đóng chặt bị đẩy ra, Lưu Phi Phi không còn dáng vẻ ngây thơ như khi ở trước mặt Tô Trạm, gặp người yêu cũ đương nhiên phải ăn mặc cần thận.
Chiếc váy màu đen, dài đến nửa bắp chân, trên vai khoác một chiếc áo choàng lông cáo, dưới chân đi một đôi giày cao gót màu đỏ, trang điểm kĩ càng, dáng vẻ rất quyến rũ.
Lục Uyên chủ động mời cô ta, cô ta cứ nghĩ Lục Uyên nhớ đến những điều tốt của cô ta, nếu như Lục Uyên đồng ý ly hôn rồi cưới cô ta, cô ta cũng sẽ đồng ý ngay.
Suy cho cùng để giành lại Tô Trạm quá tốn sức.
Tô Trạm mở to mắt nhìn, lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy Lưu Phi Phi như vậy.
Cô ta trước mặt luôn tỏ ra ngây thơ đơn thuần tươi sáng.
“Sao lại nhớ đến em vậy?” Lưu Phi Phi uốn chiếc eo thon thướt tha yểu điệu bước đến ngồi lên đùi Lục Uyên, giống như đó là điều rất tự nhiên, như một thói quen đã có từ lâu.
Lục Uyên liếc nhìn vào camera ở góc trên bên phải, ôm lấy éo Lưu Phi Phi: “Nhớ em thì đến tìm em thôi, sao vậy, xa anh lâu như vậy mà không nhớ anh sao?”
Ông Lục, cũng chính là ba của Lục Uyên vẫn luôn muốn hợp tác cùng Tông Cảnh Hạo một dự án, Tông Cảnh Hạo thì vẫn luôn không đồng ý. Lần này, Tông Cảnh Hạo đồng ý hợp tác với ông Lục, nhưng có một điều kiện.
Vì vậy mới có cảnh Lục Uyên ngoan ngoãn xuất hiện ở trong phòng này.
Lưu Phi Phi đẩy anh ta ra: “Nhớ thì có ích gì? Anh có vợ rồi, em được coi là cái gì?”
Lục Uyên bước đến: “Anh với cô ấy không có tình cảm.”
Vậy anh có thể cưới em không?” Lưu Phi Phi mong ngóng nhìn anh ta, đến tuổi này, cô ta vô cùng khao khát có một ngôi nhà.
“Phi Phi em biết mà, gia đình đối tượng anh kết hôn rất tốt….”
“Nhưng em theo anh cũng sắp được 10 năm rồi, lúc đầu em bỏ tất cả để theo anh, mấy năm nay, em vì anh mà bỏ biết bao đứa con? Vợ anh mang người đến đánh em, hại em cả đời không thể mang thai được nữa.” Nói đến nỗi đau này, Lưu Phi Phi vô cùng kích động, cô ta nắm lấy cổ áo Lục Uyên: “Anh làm sao đền cho em mấy năm thanh xuân này đây?”
Lục Uyên lặng lẽ nhìn cô ta: “Đây là việc em tình anh nguyện, lẽ nào lúc đầu em bỏ rơi tên nghèo đó để theo anh, không phải vì tiền của anh sao?”
Lưu Phi Phi im lặng.
Lúc đó cô ta đúng là vì tiền của anh ta, cô ta cứ nghĩ dựa vào nhan sắc và thủ đoạn của mình nhất định có thể trở thành con dâu của nhà tài phiệt, nhưng, muốn bước vào cửa nhà giàu, thực sự rất khó.
Lục Uyên bước đến ôm cô ta: “Bây giờ anh vẫn có thể duy trì mối quan hệ này với em, em đồng ý quay lại không?”

Bình Luận (0)
Comment