Công Lược Trái Tim

Chương 344

Chương 344: Trực tiếp hiện trường.

Lưu Phi Phi cố ý quay rõ mặt người phụ nữ.
Sắc mặt Lục Uyên xanh đỏ đan xen, vô cùng khó coi, có thể anh ta không thích người vợ này nhưng trên danh nghĩa vẫn là người phụ nữ của anh, hiện giờ….
Anh ta phẫn nộ, đa phần là cảm thấy mình mất mặt chứ không có chút thương xót nào.
Người phụ nữ tò mò nhìn vào video, Lục Uyên lập tức đẩy cô ta ra, tức giận đùng đùng, giơ tay ném điện thoại đi.
Người đàn ông vội vàng nhặt lên, vỡ rồi, anh đau lòng nói: “Đây là điện thoại của tôi, hơn nữa, anh ném điện thoại thì có ích gì?”
Lúc này, chiếc điện thoại trên sofa của anh ta vang lên, anh ta cầm lên nghe, có thể là do tức giận nên giọng điệu rất không tốt: “Alo.”
Lưu Phi Phi lập tức nghe được sự phẫn nộ của anh ta, không nhịn được cười: “Thấy video tôi gửi chưa?”
Lục Uyên mở điện thoại ra phát hiện video được gửi tới trên wechat vẫn chưa xem, anh nhấn vào liền thấy video mình vừa xem xong, rất nhanh đáp lại: “Là cô làm?”
Lưu Phi Phi không phủ nhận, cô ta muốn người phụ nữ thân bại danh liệt, muốn Lục Uyên xấu hổ, khiến cả thành phố B này đều biết, anh ta đội một chiếc mũ xanh vô cùng lớn.
Lục Uyên nghiến răng: “Cô điên rồi, lập tức xóa hết video cho tôi, cô đang ở đâu? Tôi đến tìm cô.”
“Haha, giờ biết sợ rồi? Muộn rồi, tôi đăng video lên tiktok rồi, cả các phương tiện truyền thông thành phố B nữa, tôi nghĩ, đối với loại tin tức nóng hổi như thế này, bọn họ rất sẵn lòng đăng lên, cuối cùng nhà họ Lục cũng có chút mặt mũi….”
“Lưu Phi Phi!” Lục Uyên cực kì tức giận.
Trước đây Lưu Phi Phi sợ anh ta tức giận, sợ anh ta không cần mình nữa, hiện giờ anh ta không cần cô nữa rồi, còn có gì phải sợ nữa?
Cô ta liếc xuống nhìn người phụ nữ dưới đất: “Có muốn tôi cho anh xem trực tiếp, xem vợ của anh hiện giờ thành cái dạng gì rồi không?”
Lục Uyên đè lại tức giận trong lòng, hỏi: “Giờ cô đang ở đâu?”
Lưu Phi Phi cười: “Anh nghĩ tôi ngu à, nói cho anh biết để anh đem người đến bắt tôi à?”
“Cô muốn thế nào?”
Anh ta muốn lập tức giết chết ngay Lưu Phi Phi!
“Tôi chẳng muốn thế nào cả, chỉ cảm thấy rất thú vị.” Nói xong, Lưu Phi Phi cười lớn: “Vợ anh đang ở tòa nhà Chung Cổ, anh đi tìm cô ta đi.”
Nói xong Lưu Phi Phi ngắt điện thoại, hiện giờ video kích thích của cô ta có lẽ đã bị truyền ra rồi, khiến cô ta sống không bằng chết, chính là đối mặt với ánh mắt của người đời.
Mục đích của cô ta đã đạt được, tự khắc sẽ không giữ lại cô nữa.
Lưu Phi Phi cho người đưa người phụ nữ đến tòa nhà Chung Cổ.
Sau đó cho người còn lại chèo thuyền.
Vừa đi, cô ta vừa bấm số của Tô Trạm.
Tô Trạm thấy cô ta gọi tới không bắt máy, ném điện thoại ra ghế sau, anh đang trên đường tới bệnh viện chuẩn bị vào thăm bà cụ.
Không lâu sau lại có người gọi tới, lần này là người giúp việc trong nhà, người khác khiến Tô Trạm không yên tâm nên đã để người giúp việc vào chăm bà, anh vẫn thường ở bệnh viện nhưng có việc ra ngoài nên cho người giúp việc trông.
Lúc này người giúp việc gọi anh không biết có phải bà cụ có chuyện không, anh quay lại cầm điện thoại lên nghe, đầu bên kia là giọng nói hốt hoảng của người giúp việc: “Luật sư Tô không hay rồi, không thấy bà cụ đâu hết.”
Không thấy bà cụ đâu?
“Sao lại như thế được? Có phải là đi kiểm tra không?” Tô Trạm không tin nổi, người đã không thấy đâu.
Bệnh viện giữa thanh thiên bạch nhật thế này ai có thể bắt bà lão đi.
“Không phải, đều không thấy bà ấy, tôi đi mua óc đậu cho bà ấy, quay lại người đã biến mất rồi.” Người giúp việc hoảng loạn, sợ xảy ra chuyện sẽ là mình chịu trách nhiệm.
Lúc này Tô Trạm cũng lo lắng, đạp hết chân ga, hai lần suýt thì đâm vào xe người khác.
Sau khi dừng xe lại, Tô Trạm vội vàng nhảy từ trên xe xuống, xông vào bệnh viện, người giúp việc đi đi lại lại trên sảnh, vô cùng sốt ruột.
Tô Trạm đi tới hỏi: “Người mất tích bao lâu rồi? Đã tìm hết chưa?”
“Tìm hết rồi đều không thấy, chẳng phải bà cụ thích ăn óc đậu phụ Châu Kí sao, tôi đi mua về thì phát hiện bà không ở đây…”
Ánh mắt Tô Trạm trầm mặc nhìn người giúp việc, Châu Kí ở ngay bên cạnh chỗ của họ, cách bệnh viện có một đoạn, hơn nữa đoạn đường đó cũng ít khi tắc, nếu tắc đường thì thời gian không tính chính xác được.
Tô Trạm biết giờ không phải lúc tức giận, thay vì lãng phí thời gian ở đây thì nên mau chóng đi tìm người.
Anh rất hiểu bà cụ, bà vô cùng cứng đầu, bà đã thích ăn óc đậu phụ thì chỉ thích hương vị của quán Châu Kí đó thôi.
Tô Trạm không giống người giúp việc đi tìm loạn lên, trước hết anh đi tìm lãnh đạo bệnh viện, điều tra camera, đây là nơi có công nghệ tiên tiến rất.
Quả nhiên, cách làm của anh là khôn ngoan nhất, ngay lập tức anh đã thấy manh mối trong camera.
Bà cụ bị hai người đàn ông đưa đi.
Theo camera giám ở cổng, bà bị đưa lên một chiếc xe tải, khá lâu rồi anh không có vụ kiện nào và cũng không đắc tội với ai, ai có thể bắt bà đi được?
“Có nhìn thấy biển số không?” Tô Trạm nói.
Nhân viên kỹ thuật điều chỉnh một lát, không nhìn rõ được, có điều cũng nhìn ra một chút: “VQ23Y.”
Tô Trạm rút ngay điện thoại ra định bấm số của Thẩm Bồi Xuyên, lại có một cuộc gọi khác, Lưu Phi Phi biết hiện giờ Tô Trạm sẽ không nghe điện thoại của mình cho nên liền rút điện thoại Tần Nhã ra, thấy cô đang trong bộ dạng buồn nôn sắp không chịu nổi nữa.
Lưu Phi Phi cũng từng mang thai, cũng từng ốm nghén, vừa thấy bộ dạng hay buồn nôn của Tần Nhã, đã làm cô ta nhớ tới thời gian mình mang thai, cô ta nhìn sắc mặt của Tần Nhã, cô ta thắc mắc, lẽ nào cô mang thai rồi?
“Của Tô Trạm ư?”
Cô ta cau mày: “Cô mang thai rồi?”
Tần Nhã không hiểu cô ta nói gì, chỉ cảm thấy cô ta điên rồi.
“Tần Nhã.”
Bên kia Tô Trạm đã bắt máy, thấy Tần Nhã chủ động gọi điện cho cô nên anh cũng có vài phần vui mừng, vài phần mong đợi, vì vậy giọng điệu mang theo một chút dịu dàng.
“Tần Nhã có lẽ không nghe điện thoại của anh được rồi.” Lưu Phi Phi nắm chặt điện thoại, vừa rồi hình như anh ta rất mừng rỡ.
Lẽ nào Tần Nhã gọi điện cho anh, anh đều vui vẻ vậy sao?
Anh thích Tần Nhã này sao?!
Nghe thấy giọng Lưu Phi Phi, giọng Tô Trạm trở nên lạnh lẽo: “Sao cô lại có điện thoại của Tần Nhã? Cô làm gì cô ấy rồi? Chuyện của chúng ta, chúng ta tự giải quyết, không cần tìm cô ấy gây phiền phức, nếu không đừng trách tôi không khách khí.”
Lưu Phi Phi nhàn nhã nghịch một lọn tóc của Tần Nhã chơi đùa trên ngón tay và nói: “Anh muốn không khách khí như thế nào? Tìm người đánh em một trận? Hay là giết em?”
“Đưa điện thoại cho Tần Nhã.”
“Cô ta hiện e là không nhận điện thoại của anh được.”
Đột nhiên Tô Trạm nghĩ tới điều gì đó, anh lập tức hỏi: “Cô bắt bà của tôi?”
Tuy là hỏi nhưng mang giọng điệu chắc chắn.
“Bắt cái gì chứ, nói khó nghe quá, em chỉ đưa bà đi thư giãn chút thôi.”
Lồng ngực Tô Trạm cuộn vào như sấm sét: “Giờ cô đang ở đâu?”
Lưu Phi Phi nắm lấy cằm Tần Nhã, mắt nheo lại: “Muốn biết cũng được, có điều anh phải đến một mình, anh mang theo người cũng được, nhưng anh phải làm cho tốt, Tần Nhã và bà của anh có thể đi đời bất cứ lúc nào.

Bình Luận (0)
Comment