Công Lược Trái Tim

Chương 367

Chương 367: Trời xui đất khiến.

Nhưng trùng hợp là, kết quả xét nghiệm DNA giữa Lâm Tân Ngôn và Văn Nhàn lại tương thích 99.99%, trên y học, hai người có quan hệ máu mủ ‘mẹ con’.
Phải biết, điều này trong mắt Văn Khuynh và Lý Tĩnh là Tông Cảnh Hạo và Văn Nhàn.
Bọn họ không hề biết Lâm Tân Ngôn đổi bát đũa, cho nên mẫu xét nghiệm trong tay bọn họ chỉ cho rằng đó là Tông Cảnh Hạo.
Kết quả này vào tay Văn Khuynh chính là chứng minh Tông Cảnh Hạo vẫn là ‘con trai’ của Văn Nhàn.
Có thể nói là tất cả lo nghĩ về thân phận của Tông Cảnh Hạo đều được xóa bỏ.
Còn lại chính là Lý Tĩnh nhìn thấy quan hệ thân mật giữa Lâm Tân Ngôn và Trình Dục Tú.
Văn Khuynh vẫn ‘yêu’ Tông Cảnh Hạo như trước, nhưng ông không chấp nhận được vợ của Tông Cảnh Hạo lại thân thiết với Trình Dục Tú.
Nói đơn giản, hiện tại Văn Khuynh đã xác định được Tông Cảnh Hạo là do Văn Nhàn sinh ra, vì từ quá trình lấy được mẫu xét nghiệm của Tông Cảnh Hạo đến thực hiện xét nghiệm đều do người ông tín nhiệm làm.
Cho nên kết quả này rất đáng tin, có thể nói là chắc như bàn thạch.
Nhưng ông không dự liệu được rằng, chuyện này đã bị Lâm Tân Ngôn phát hiện ra trước, đổi bộ đồ ăn của mình và Tông Cảnh Hạo.
Lúc đó Lâm Tân Ngôn chỉ nghĩ là Văn Nhàn đã qua đời, bây giờ xét nghiệm chỉ có thể là người sống, cho nên cô mới đổi bộ đồ ăn của cô và Tông Cảnh Hạo.
Bởi vì bọn họ lấy mẫu xét nghiệm của Tông Cảnh Hạo để so sánh với Trình Dục Tú. Cô biết, Trình Dục Tú và Tông Cảnh Hạo có quan hệ mẹ con, chỉ cần Văn Khuynh xét nghiệm được là biết.
Lúc ấy cô nghĩ, đổi bát đũa của mình với Tông Cảnh Hạo, lúc đó người làm xét nghiệm với Trình Dục Tú chính là mình, kết quả chắc chắn không phải là quan hệ mẹ con, chuyện Tông Cảnh Hạo là con trai Trình Dục Tú sẽ không bị phát hiện.
Thế nhưng Lâm Tân Ngôn không dự liệu được, bọn họ lấy mẫu xét nghiệm để so sánh với DNA mà Văn Nhàn để lại khi còn sống.
Mà lại xét nghiệm ra kết quả là quan hệ ‘mẹ con’.
Nói cách khác, kết quả xét nghiệm DNA giữa Lâm Tân Ngôn và Văn Nhàn là quan hệ máu mủ.
Lâm Tân Ngôn và Văn Nhàn có quan hệ máu mủ.
Nhưng trời xui đất khiến, không ai biết chuyện này cả.
Văn Khuynh chỉ nhận định Tông Cảnh Hạo là con của Văn Nhàn.
Hiện tại ông ghét Lâm Tân Ngôn vì cô gần gũi với người thứ ba hủy hoại hôn nhân của Văn Nhàn.
Trong mắt ông, Lâm Tân Ngôn không biết phân biệt tốt xấu, khiến ông không thích, thậm chí còn cảm thấy cô không xứng đáng với Tông Cảnh Hạo.
Cho nên, ông muốn Tông Cảnh Hạo và Lâm Tân Ngôn chia tay, ông nhìn trúng một cô con gái của một vị đồng nghiệp.
Xinh đẹp, mà ông còn nhìn thấy cô ta trưởng thành, nhân phẩm và điều kiện gia đình, ông đều rất hài lòng.
Thế là lần trước ông cố ý để Tông Cảnh Hạo đi lấy tài liệu cho ông, để hắn tiếp xúc với cô bé kia một chút.
Thân phận của Tông Cảnh Hạo vẫn còn, mà hắn và Lâm Tân Ngôn hiện tại đang ở trạng thái cưới chui, hắn mới chỉ công bố thân phận của Lâm Tân Ngôn với nhân viên trong công ty mà thôi.
Nhưng mọi người cũng chỉ tò mò.
Dù sao bọn họ chưa có hôn lễ, trước đó cũng không có bất kỳ dấu hiệu gì.
Trong mắt người ngoài, Tông Cảnh Hạo vẫn là một người đàn ông độc thân quý giá.
Là đối tượng kết thân của đa phần danh môn quý tộc.
Đồng nghiệp của Văn Khuynh, nhà họ Trần mặc dù không phải là một nhà giàu có, nhưng cũng là gia tộc có quyền.
Gia phổ của nhà họ Trần còn kinh khủng hơn cả nhà họ Văn.
Văn Khuynh không phải vì mình mà là vì Tông Cảnh Hạo. Hắn kết thân với nhà họ Trần, như vậy tương lai của hắn sẽ càng ngày càng chói lọi hơn.
Mà con gái nhà người ta còn có tri thức, hiểu lễ nghĩa, còn rất thông minh, dáng vẻ cũng tốt, chủ yếu cô ta sẽ không biết nặng nhẹ mà thân thiết với Trình Dục Tú như Lâm Tân Ngôn.
Hình như không có gì không hợp tâm ý của ông cả.
Lần này Lý Tĩnh chủ động tới tìm Lâm Tân Ngôn cũng là mưu kế của ông.
Lý Tĩnh tìm Lâm Tân Ngôn, Văn Khuynh cũng hẹn Tông Cảnh Hạo, đương nhiên không chỉ có một mình hắn, còn có một người, Trần Thi Hàm.
Mục đích của ông là tạo hiểu lầm giữa Tông Cảnh Hạo và Lâm Tân Ngôn, từ đó khiến hai người chia tay.
Kế hoạch ban đầu của Văn Khuynh là ông sẽ hẹn Tông Cảnh Hạo và Trần Thi Hàm gặp mặt, Lý Tĩnh hẹn Lâm Tân Ngôn ở cùng một nhà hàng, đến lúc đó ông lấy cớ đi ra để lại Tông Cảnh Hạo và Trần Thi Hàm, sau đó Lâm Tân Ngôn nhìn thấy, từ đó khiến Lâm Tân Ngôn hiểu lầm quan hệ giữa Tông Cảnh Hạo và Trần Thi Hàm, gây mâu thuẫn, khiến bọn họ chia tay.
Nhưng bây giờ Lý Tĩnh hối hận, bà rời khỏi ánh mắt của Lâm Tân Ngôn: “Ta già rồi, nào có thể mặc trang phục như thế được?”
Lâm Tân Ngôn cười nói: “Mợ đâu có già, chuyện quần áo cứ giao cho con đi.”
Cô đã quyết định, không phải lấy lòng, chỉ là bởi vì bà đối xử tốt với Tông Cảnh Hạo mà thôi.
Cô rất muốn coi bà và Văn Khuynh như người thân.
Đúng sai trước kia, cô không có quyền và lập trường để truy cứu.
Hiện tại trạng thái như thế này là tốt nhất.
Cũng là điều mà Trình Dục Tú và Tông Khải Phong vẫn luôn muốn duy trì.
Nụ cười trên mặt Lý Tĩnh càng thêm mất tự nhiên, bà túm lấy tay Lâm Tân Ngôn: “Con…”
Lý Tĩnh muốn nói lại thôi, bà không thể nói.
Cuối cùng thở dài một hơi: “Con biết quan hệ của Cảnh Hạo với Trình Dục Tú không?”
Lâm Tân Ngôn căng thẳng, chăm chú gật đầu: “Biết ạ.”
“Biết thì sao con lại thân thiết với cô ta?”
Lý Tĩnh vẫn rất thích Lâm Tân Ngôn.
Trừ chuyện của Trình Dục Tú khiến bà thất vọng, những thứ khác, bà không có gì để bắt bẻ.
Nếu không phải Văn Khuynh có khúc mắc nhiều năm với Trình Dục Tú, cũng chưa chắc sau này đã quyết định quyết liệt chia rẽ Lâm Tân Ngôn và Tông Cảnh Hạo như thế.
Lâm Tân Ngôn hoảng hốt, chẳng lẽ bọn họ biết rồi?
Cô hoảng hốt, nhưng vẫn cố giả bộ bình tĩnh: “Con không thân thiết với bà ấy…”
Lý Tĩnh lại thở dài một hơi, nếu bà không tận mắt nhìn thấy cảnh tượng Lâm Tân Ngôn và Trình Dục Tú ở chung, bà chắc chắn sẽ tin tưởng Lâm Tân Ngôn.
Bà nặng nề nói: “Cảnh Hạo là con trai của Văn Nhàn, là người thừa kế duy nhất của nhà họ tông, thân phận không cần phải nói. Nhưng nó cũng là cháu trai duy nhất của Văn Khuynh, là đứa con duy nhất của em gái cùng mẹ với Văn Khuynh, quan tâm chăm sóc với nó thì khỏi phải nói rồi, nhưng con thì khác…”
Lâm Tân Ngôn là người nhà họ Lâm, mà nhà họ Lâm đã cửa nát nhà tan, hiện tại chỉ còn mỗi cô, đã không có ưu thế gia cảnh gì nữa rồi.
Cô còn thân thiết với Trình Dục Tú, chính là không đồng lòng với Tông Cảnh Hạo.
Đó chính là điều mà Lý Tĩnh và Văn Khuynh thất vọng nhất.
Nếu như cô có thể phân biệt rõ đúng sai thị phi, thì không thể nào gần gũi với Trình Dục Tú được.
Tảng đá trong lòng Lâm Tân Ngôn chợt buông lỏng, nghe ý Lý Tĩnh là đã xác định Tông Cảnh Hạo do Văn Nhàn sinh rồi à?
Chỉ cần không bị Văn Khuynh phát hiện, đối với cô mà nói cũng không phải là chuyện lớn gì.
“Con biết.” Lâm Tân Ngôn nghe được ra ý trong lời nói của Lý Tĩnh.
Đại khái là thân phận của Tông Cảnh Hạo quý giá, còn cô thì không.
Nhà họ Lâm lụi bại, có thể nói là cô không có chỗ nương tựa, không có Tông Cảnh Hạo bao bọc, cô chẳng là cái thá gì.
Cô hiểu rõ.
Chỉ là không cảm nhận được ý sâu hơn nữa mà thôi.
“Ta chợt nhớ, ta còn chuyện khác, chuyện ăn cơm, lần sau ta lại mời con.”
Lý Tĩnh không đành lòng lừa gạt Lâm Tân Ngôn, khiến cô hiểu lầm Tông Cảnh Hạo.
Bà biết mình xúc động, hơn nữa Văn Khuynh có thể tức giận, nhưng bà vẫn không thể chia rẽ cô và Tông Cảnh Hạo được.
Lý Tĩnh đi vội vàng, Lâm Tân Ngôn chưa kịp giữ lại. Cô có thể cảm giác được, Lý Tĩnh hình như không đơn giản là tìm cô ăn cơm mà còn có mục đích khác.
Cô không biết Lý Tĩnh đã đạt được mục đích hay chưa.
Trong lòng chợt tuôn ra nỗi bất an, tim hơi hốt hoảng, buồn bực khó thở.
Cô ôm ngực đứng trước cửa sổ sát đất, cúi đầu nhìn đường phố, nhìn người đến người đi.
Hồi tưởng lại mỗi một câu nói của mình với Lý Tĩnh, xem xem có chỗ nào không ổn.
Hết thảy chẳng được mấy câu, có vẻ như không có gì không ổn cả.
Nhưng không hiểu sao cô vẫn cảm thấy mất mát.
Thời gian cô về nước còn chưa đến một năm, thế nhưng đã xảy ra rất nhiều chuyện, dường như mỗi chuyện đều có liên quan đến cô.
Mỗi một chuyện đều ngoài dự liệu, tốt, xấu, không chịu khống chế.
Cô từ từ nhắm mắt lại, muốn để mình tỉnh táo hơn.
Không gian yên tĩnh, thậm chí cô còn có thể nghe rõ tiếng trái tim mình đập, thình thịch…
Một sự ấm áp chợt vây quanh cô từ đằng sau, cô đột nhiên mở to mắt, quay đầu…

Bình Luận (0)
Comment