Công Lược Trái Tim

Chương 389

Chương 389: Một mình em đi là được rồi.

Đưa con cho Tông Cảnh Hạo.
Còn sinh con trai, con gái cho Tông Cảnh Hạo.
Trang Tử Khâm nhỏ tuổi hơn Trình Dục Tú nhưng trông già hơn bà ấy rất nhiều, khi Trang Tử Khâm còn trẻ không tìm được nơi nương tựa tốt, sau khi chịu khổ, trở lại thì bà đã chọn con đường không có lối về.
Khi Trình Dục Tú còn trẻ cũng không suôn sẻ nhưng sau khi gả cho Tông Khải Phong thì ít nhiều cũng được che chở rất tốt.
So với Trang Tử Khâm thì bà được coi là hạnh phúc.
Bây giờ con trai lập gia đình, có con trai con gái, quãng đời còn lại của bà không còn gì nuối tiếc.
“Mau vào đi thôi, đừng để họ chờ.” Trình Dục Tú quan tâm nói.
Lúc này Trang Tử Khâm hẳn nên rất muốn mau chóng nhìn thấy hai đứa trẻ.
Lâm Tân Ngôn cũng phụ hoạ: “Mẹ, chúng ta vào thôi.”
Trang Tử Khâm gật đầu.
Trình Dục Tú không vào theo mà ra ngoài một mình, nghĩ tới Trang Tử Khâm gặp hai bé một lần cũng không dễ dàng, dù sao bà ấy cũng không được tự do.
Lần đầu tiên Tông Cảnh Hạo nhìn Trình Dục Tú chính diện.
Dường như bà cũng không phải không có điều đáng học hỏi.
Bà sai, sai ở chỗ đã gả cho Tông Khải Phong khi không đúng lúc.
Anh thu hồi tầm mắt.
Cửa phòng mở ra, hai đứa bé đang ở phòng khách, hẳn là Trình Dục Tú đã nó với hai bé Trang Tử Khâm tới thăm nên chúng vẫn luôn mong mỏi, ngóng trông.
Nhìn thấy Trang Tử Khâm, hai bé đồng thời nhào tới.
“Bà ngoại, cháu nhớ bà lắm.” Hai bé con mỗi bé ôm một chân bà, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ qua cọ lại trên chân.
Mắt Trang Tử Khâm ươn ướt, bà cúi đầu nhìn hai bé rồi xoa đầu chúng: “Bà ngoại cũng nhớ các cháu.”
Hai đứa bé được chăm sóc rất tốt, dường như chúng lại cao hơn rồi, nhất là Lâm Hi Thần, khuôn mặt lại càng giống Tông Cảnh Hạo hơn, cực kỳ khôi ngô.
Mà Lâm Nhụy Hi có phần giống Lâm Tân Ngôn.
Bà muốn bế hai đứa lên nhưng phát hiện chúng đều đã lớn, bà không bế nổi nữa.
Lâm Hi Thần kéo tay bà: “Bà mau vào đi.”
Lâm Nhụy Hi lại phàn nàn: “Sao lâu như vậy bà ngoại mới tới thăm chúng cháu, có phải bà đã quên chúng cháu rồi không?”
Trang Tử Khâm cười xoa mặt Lâm Nhụy Hi: “Sao bà lại quên cháu được? Khi còn nhỏ cháu được bà bế mà lớn lên, khi cháu vừa sinh ra chỉ lớn có từng này thôi này.” Trang Tử Khâm dùng tay áng chừng: “Như một chú mèo con, bây giờ đều lớn cả rồi, bà ngoại không bế được nữa.”
Lâm Nhụy Hi cười hì hì, quấn lấy Trang Tử Khâm: “Bà nội luôn làm những món cháu thích nên cháu mập hơn rồi.”
Cô bé ma mãnh nhéo má mình.
Trang Tử Khâm nhìn mặt Lâm Nhụy Hi, da bé như búp bê bằng sứ, sờ vào có cảm giác rất dễ chịu, đôi mắt đen nhánh vừa to vừa sáng, vô cùng đáng yêu.
Nhìn ra được hai nhóc được chăm sóc, bảo vệ rất tốt.
Bà nhìn hai cháu thật sâu: “Thấy các cháu sống tốt như này, bà ngoại rất vui.”
Lâm Nhụy Hi rúc vào lòng bà: “Ở đây rất lớn, bà ngoại cũng đến đây sống với chúng cháu đi.”
Tim Trang Tử Khâm hơi ngưng lại, khoảnh khắc đó tim bà chậm nửa nhịp.
Nếu bà không bị hận thù làm cho choáng váng đầu óc thì bây giờ bà đã có thể chung sống cùng các cháu, nhìn chúng lớn lên rồi.
Nhìn thấy Lâm Tân Ngôn khóc, bà cũng không hối hận đến vậy.
Nhưng nhìn thấy hai cháu, bà lại hối hận mình quá nông nổi.
Ôm Lâm Nhụy Hi vào lòng, bà muốn ở bên các cháu, nhìn chúng trưởng thành biết bao.
“Bà ngoại, bà ăn cái này đi.” Lâm Hi Thần biết Trang Tử Khâm thích ăn chuối bèn bóc vỏ đưa cho bà.
Trang Tử Khâm nhận lấy rồi cũng ôm Lâm Hi Thần vào lòng.
Tim bà vô cùng chua xót nhưng lại cố gắng nhịn xuống, không muốn khóc trước mặt hai bé.
Lâm Tân Ngôn đứng ở cửa phòng khách không nhúc nhích, cô nhìn Trang Tử Khâm và hai con, tâm trạng cực kỳ nặng nề.
Tông Cảnh Hạo ôm cô, an ủi xoa cánh tay cô: “Sẽ ổn thôi.”
Khi ấy bà bị phán vô ý làm tổn thương người khác nên cũng không bị phạt lâu năm, lúc đó danh tiếng đang ở đầu sóng ngọn gió, Trang Tử Khâm không vào không được, đợi một thời gian nữa biểu hiện tốt sẽ được giảm án, khoảng chừng một hai năm là được ra.
Lâm Tân Ngôn biết, cô chỉ cầu mong Trang Tử Khâm có thể mạnh khoẻ ra tù, ngày tháng còn lại vẫn rất dài.
Cô dựa vào lòng Tông Cảnh Hạo, úp mặt vào ngực anh rồi ôm lấy eo anh: “Em rất thích anh.”
Lần đầu tiên cô thẳng thắn bày tỏ tâm ý của mình như vậy.
Tông Cảnh Hạo cúi đầu, hôn lên trán cô, cọ vào trán cô.
Cô nhắm mắt, hưởng thụ sự vuốt ve an ủi giờ khắc này.
Trang Tử Khâm nhìn bóng hai người ôm nhau ở cửa phòng khách qua nền gạch men sứ sáng bóng, khoé miệng bà cong lên.
Bà vui cho Lâm Tân Ngôn.
Tông Cảnh Hạo trưởng thành chững chạc, sự nghiệp thành công, đối xử với Lâm Tân Ngôn cũng không tệ, cô ở bên anh, bà rất yên tâm.
Trang Tử Khâm và hai đứa bé chơi với nhau hơn một tiếng, Lâm Tân Ngôn nhìn thời gian, lát nữa bệnh viện tan ca, hôm nay không kịp rồi, vì thế cô đi tới xen ngang: “Hôm nay tới đây thôi đã.”
Lâm Hi Thần nhìn Lâm Tân Ngôn: “Bà ngoại vẫn phải đi sao ạ?”
Lâm Tân Ngôn còn chưa kịp nói thì Trang Tử Khâm đã nói trước: “Bà ngoại phải tới một nơi xa, tạm thời không về được, hôm nay tới thăm các con là muốn chào tạm biệt.”
“Bà ngoại có thể không đi không?” Lâm Nhụy Hi kéo vạt áo Trang Tử Khâm.
Trang Tử Khâm cúi đầu nhìn Lâm Nhụy Hi, bà nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé rồi hôn lên trán: “Bà ngoại cũng sẽ nhớ cháu, nhưng bà không thể không đi, giống như Tiểu Nhuỵ sắp phải đi học vậy, điều này là bắt buộc.”
Lâm Nhụy Hi cũng không hiểu có ý gì, chỉ là không nỡ rời xa bà ngoại, sợ không được gặp bà nữa.
Khi còn nhỏ Trang Tử Khâm hay bế bé, tình cảm rất tốt.
“Sau này Tiểu Nhuỵ, Tiểu Hi phải nghe lời mẹ nhé.” Trang Tử Khâm nhìn hai bé.
Lâm Hi Thần gật đầu: “Chúng cháu sẽ chăm sóc mẹ, bà ngoại đừng lo lắng, đợi chúng cháu lớn không chỉ hiếu kính mẹ mà cũng sẽ chăm sóc bà.”
Trang Tử Khâm cười, Lâm Hi Thần vẫn trưởng thành sớm như vậy.
Bà đứng dậy, có vô vàn không nỡ nhưng sớm muộn bà vẫn phải đi, càng ở lại lâu càng khó chịu.
“Bà đi đây.”
Lâm Nhụy Hi đứng trước ghế sofa, mở to đôi mắt: “Bà ngoại, nhớ về thăm cháu và anh trai nhé.”
Trang Tử Khâm cười nói: “Được.”
Trong nhà không có ai, Lâm Tân Ngôn bảo Tông Cảnh Hạo ở lại: “Một mình em đi là được rồi.”
Tông Cảnh Hạo đưa chìa khoá xe cho cô: “Có chuyện gì thì gọi cho anh.”
Lâm Tân Ngôn cười nói “được”, cô cầm chìa khoá xe rồi ra ngoài cùng Trang Tử Khâm.
Sau khi lên xe, Trang Tử Khâm nhìn con gái: “Mẹ không muốn đến bệnh viện.”
Bàn tay cài dây an toàn của Lâm Tân Ngôn thoáng ngưng lại, sau đó cô nói bằng giọng điệu kiên quyết không cho từ chối: “Không được, nhất định phải đi khám, con thấy sắc mặt mẹ không tốt, không đi khám con không yên lòng, nếu không có bệnh thì càng tốt, nếu thật sự có thì phải kịp thời kiểm tra, cũng không được kéo dài thời gian chữa trị.”
Trang Tử Khâm ôm lấy vai Lâm Tân Ngôn: “Có đứa con gái như con, mẹ cảm thấy rất vui.”
Lâm Tân Ngôn quay đầu, không để Trang Tử Khâm nhìn thấy đôi mắt ướt nhoà của mình.
Cô nhấn nút khởi động.
Lái xe ra ngoài: “Cho nên mẹ phải khoẻ mạnh, như vậy mới có thể ở bên con lâu hơn được.”
Trang Tử Khâm không nói gì.
Lâm Tân Ngôn lái xe tới bệnh viện, cô vừa đỗ xe đã có người đi về phía này.

Bình Luận (0)
Comment