Công Lược Trái Tim

Chương 394

Chương 394: Thành thật khai báo.

Đội trưởng Trần mới lên chức này không dễ bị che mắt như vậy, anh ta liếc nhìn Lâm Tân Ngôn vẫn còn đang hoảng sợ, cười nói với Thẩm Bồi Xuyên: “Đội trưởng Thẩm, anh coi tôi là tên ngốc sao? Anh bắn chết anh ta, sao súng lại nằm trong tay cô ta?”
“Cô ấy nhặt được.” Thẩm Bồi Xuyên vẫn cố gắng hết sức để bào chữa cho Lâm Tân Ngôn.
“Cô ta nhặt được, vậy càng tốt, luật pháp sẽ cho cô ta công bằng.” Anh ta cố ý ngừng lại, mỉm cười nói: “Hy vọng trên khẩu súng sẽ có vân tay của anh, để biện minh cho cô ta.”
Sau đó một câu nói lạnh lùng của anh ta truyền đến: “Đem người đi.”
Thẩm Bồi Xuyên và Tô Trạm bốn mắt nhìn nhau, không nói lời nào, nhưng đều đã ngầm hiểu, Thẩm Bồi Xuyên lao tới phá vây đám cảnh sát đang chặn đường, Tô Trạm kéo Lâm Tân Ngôn cố gắng lao ra ngoài.
Đội trưởng Trần như thể sớm đã có chuẩn bị, khi Thẩm Bồi Xuyên và Tô Trạm hành động, bên ngoài có bảy tám người xông đến, bao vây chặt hành lang.
Tô Trạm căn bản không thể mang người rời đi.
Lúc Hà Thụy Trạch lao đến cầm súng trong tay Lâm Tân Ngôn, tự bắn vào mình, đã dọa cho Lâm Tân Ngôn sợ đến đờ đẫn người ra.
Cô tự hỏi bản thân rằng mình không phải là một kẻ hèn nhát và nhu nhược, nhưng nhìn thấy Hà Thụy Trạch ngã xuống đất toàn thân đầy máu, cô thực sự đã bị dọa cho kinh hãi.
Sau khi hồi thần lại, khẩu súng trên tay cô đã rơi xuống, trong tích tắc cô tỉnh lại.
Bây giờ nhìn rõ mọi thứ, cô chắc cũng đoán được một, hai, ba phần.
Đội trưởng Trần một lần nữa ra lệnh: “Đem người đi.”
Để ngăn không cho Thẩm Bồi Xuyên và Tô Trạm hành động lần nữa, năm sáu người đã bao vây hai người họ.
Đội trưởng Trần nhặt khẩu súng rơi trên mặt đất bằng găng tay rồi cho vào túi nhựa.
Anh ta liếc nhìn Thẩm Bồi Xuyên đang muốn cử động nhưng không thể động đậy, lắc lắc chiếc túi trong tay: “Đây là bằng chứng.”
Thẩm Bồi Xuyên nheo mắt, muốn đối đầu bất chấp hậu quả.
Lâm Tân Ngôn nhận ra suy nghĩ đó của anh ấy, liền lắc đầu với anh ấy, đây rõ ràng là một ván cờ hoàn hảo, cho dù hai người họ có cố chấp đối đầu với bọn họ, thì cũng chỉ là mang thêm rắc rối vào người, hơn nữa cũng chẳng thể đem cô đi được.
“Gọi điện cho anh ấy.” Cô bình tĩnh nói.
Thẩm Bồi Xuyên lập tức rút điện thoại ra, đội trưởng Trần liếc nhìn anh ấy, nhưng không thể khống chế được việc liên lạc của Thẩm Bồi Xuyên, việc anh ta cần làm bây giờ chính là đem người đi.
Nhà họ Tông.
Lý Chiến đi đi lại lại trong phòng khách, nhìn Lâm Hi Thần và Lâm Nhụy Hi đang ngồi trên ghế sofa.
Trong miệng lẩm bẩm: “Sao trước đây mình không phát hiện ra chứ?”
Bọn chúng hóa ra là con của Tông Cảnh Hạo.
Biết mối quan hệ giữa Lâm Tân Ngôn và Tông Cảnh Hạo, ông ấy ở nhà căn bản không thể ngồi yên được, muốn xác nhận lại một chút.
Nhưng mà…..
Sự thật đã là như vậy.
“Thầy giáo, thầy sao vậy?” Lâm Hi Thần thấy không hiểu, ông ấy đã đến đây nửa tiếng rồi, cứ nhìn cậu và em gái, thỉnh thoảng miệng lại phát ra tiếng chẹp chẹp, sao cứ như bị quỷ nhập vậy?
Lý Chiến ngồi xuống trước mặt Lâm Hi Thần: “Thằng bé này mau khai báo thành thật với thầy, có phải con vẫn luôn giấu thầy đúng không?”
Lâm Hi Thần thành thật nói: “Không có.”
“Thật sao?”
Lý Chiến rõ ràng là không tin.
“Thầy giáo dạy trẻ con không được nói dối, cho nên những lời con nói đều là thật.”
Lý Chiến vẫn có sự tin tưởng đối với Lâm Hi Thần.
“Thầy tin con, sau này, thầy sẽ che chở cho con.” Lý Chiến ôm lấy Lâm Hi Thần giống như anh em tốt: “Đưa thầy đến phòng con xem một chút.”
Trình Dục Tú đã chuẩn bị cơm tối xong, Lý Chiến trước đây không đến nhà cũ, không phải Tông Cảnh Hạo sống ở đó, thì dù muốn ông ấy cũng sẽ không đến.
Trình Dục Tú lịch sự nói: “Tối nay ở lại cùng ăn cơm.”
Lý Chiến không đáp lại.
Trước đây mối quan hệ giữa Tông Cảnh Hạo và Trình Dục Tú không được tốt, Văn Khuynh và bà ấy lại càng như nước với lửa, cho nên thái độ của ông ấy với Trình Dục Tú cũng vô cùng lạnh nhạt.
Trong khoảng thời gian sống ở đây, Lâm Nhụy Hi cũng nảy sinh tình cảm với Trình Dục Tú, thấy bà ấy bị đối xử lạnh nhạt, cô bé liền từ trên sofa trượt xuống, nhanh chóng chạy tới ôm lấy chân Trình Dục Tú: “Bà nội, bà nấu món gì ngon cho cháu ăn vậy?”
Trình Dục Tú bế cô bé lên: “Cháu muốn ăn món gì? Bà làm cho cháu.”
Cô bé nghiêng đầu, như thể trong chốc lát chưa nghĩ ra muốn ăn món gì.
Trình Dục Tú bế cô bé, ngồi xuống ghế sofa: “Cứ từ từ nghĩ.”
Tông Cảnh Hạo trong phòng sách đã xử lý xong tài liệu mà Quan Kình gửi qua, liếc nhìn đồng hồ, cầm điện thoại lên gọi điện cho Lâm Tân Ngôn, đã lâu như vậy rồi, lẽ ra cô phải tiễn Trang Tử Khâm xong và về nhà rồi chứ.
Anh chưa kịp ấn số gọi đi, thì Thẩm Bồi Xuyên đã gọi đến, anh liền bắt máy.
Giọng nói đầy gấp rút của Thẩm Bồi Xuyên lập tức truyền đến: “Không ổn rồi, chị dâu bị bắt rồi.”
Tông Cảnh Hạo siết chặt điện thoại trong tay: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Chuyện này qua điện thoại một hai câu không nói rõ được: “Chúng ta gặp nhau ở đồn cảnh sát.”
Tông Cảnh Hạo cúp máy, cầm áo khoác vắt trên lưng ghế đi ra ngoài.
Thấy Tông Cảnh Hạo ra ngoài, Lâm Nhụy Hi liền hỏi: “Ba phải ra ngoài sao?”
Tông Cảnh Hạo nhìn con gái, khẽ mỉm cười với cô bé: “Ba có chuyện, phải ra ngoài, sẽ về nhanh thôi.”
Cô bé gật đầu lia lịa, nở một nụ cười ngọt ngào với anh.
Nụ cười này xuyên qua trái tim Tông Cảnh Hạo, anh bước đến, đặt một nụ hôn lên trán con gái và xoa xoa mái tóc mềm mại của cô bé.
Trình Dục Tú thấy bây giờ không còn sớm nữa: “Vẫn về ăn cơm chứ?”
Tông Cảnh Hạo bước vội vàng, không nghe thấy tiếng của Trình Dục Tú, anh lên xe, nhanh chóng khởi động máy, chạy về hướng đồn cảnh sát.
Anh lái xe rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến nơi.
Tô Trạm và Thẩm Bồi Xuyên đi qua đi lại trước cửa như một con ruồi không đầu. Thấy xe của Tông Cảnh Hạo tiến đến, hai người họ lập tức ra đón.
Tông Cảnh Hạo đẩy cửa xe bước xuống, anh mặc một chiếc sơ mi màu trắng, tay áo xắn lên để lộ bắp tay khỏe khoắn, vạt áo và lưng áo có vết nhăn, lưng áo là do anh dựa vào ghế trong phòng sách lúc xử lý công việc, còn vạt áo là do lúc bế con gái.
Anh trầm giọng: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tô Trạm căn bản không có dũng khí để nói.
Vấn đề này rõ ràng là không tầm thường.
“Là lỗi của chúng tôi.” Tô Trạm cúi đầu nói.
Là do họ không bảo vệ cô tốt.
Tông Cảnh Hạo không kiên nhẫn, nghiêm nghị nói: “Tôi đang hỏi các cậu, cô ấy bị ai bắt?”
Giờ không phải lúc truy cứu trách nhiệm, mà lúc này anh cần làm rõ xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thẩm Bồi Xuyên bước lên phía trước, khàn giọng nói: “Người trong đồn.”
Sự nhẫn nại của Tông Cảnh Hạo đã đạt đến cực hạn, gân xanh trên trán lờ mờ nổi lên: “Nói!”
Thẩm Bồi Xuyên lấy hết can đảm: “Sau khi chị dâu tiễn Trang Tử Khâm xong, có lẽ thấy mẹ ruột mình rời đi, trong lòng buồn bã mới bảo tôi uống cùng chị ấy một ly, tôi đồng ý nên chúng tôi đã đến một quán bar rất yên tĩnh, sau đó, chị ấy nói là đi vệ sinh…..không lâu sau tôi và Tô Trạm nghe thấy có tiếng súng nổ, sau khi chạy đến, thì thấy Hà Thụy Trạch lao về phía chị dâu, chúng tôi không kịp ngăn cản, tiếp sau đó là hai tiếng súng vang lên, Hà Thụy Trạch chết rồi, trong tay chị dâu cầm súng….”
Hà Thụy Trạch?
“Hắn ta không phải người cậu canh giữ sao?” Sao có thể thoát ra ngoài được?
Thẩm Bồi Xuyên tiếp tục nói: “Hà Thụy Trạch vừa ngã xuống chưa được mấy phút, đã có rất nhiều cảnh sát xông vào, rõ ràng là đã được sắp đặt, nếu không sẽ không đúng lúc như vậy, còn việc Hà Thụy Trạch có thể ra ngoài, thì chắc chắn nhân vật đứng sau không hề đơn giản.”

Bình Luận (0)
Comment