Công Lược Trái Tim

Chương 461

Chương 461: Tại sao bà ấy lại tàn nhẫn như vậy
Văn Khuynh trầm mặt kéo Lý Tịnh, nếu không phải bên ngoài có nhiều người thì ông đã quát lên rồi: “Nó không tới là đúng rồi, Văn Nhàn mới là mẹ nó, dựa vào đâu mà nó phải báo hiếu người phụ nữ này?”
Lâm Hi Thần chớp mắt nhìn ông cậu hoà nhã dễ gần này trở nên thật xấu tính, theo bản năng cậu đứng về phía Lâm Tân Ngôn.
Trình Dục Ôn không nhịn được nữa liền đi tới phía này, Lâm Tân Ngôn giữ ông lại khẽ nói: “Có ân oán hay không thì giờ cũng không phải lúc nói, để bà ấy ra đi thanh thản một chút.”
Trình Dục Ôn nắm chặt hai tay, trong lòng bực tức, sao Tông Cảnh Hạo còn chưa tới.
Hôm nay là ngày cuối cùng của Trình Dục Tú, thân làm con trai sao có thể không đến được?!
Trong cơn mưa phùn lất phất, dưới lời cầu nguyện của linh mục, tro cốt của Trình Dục Tú được chôn xuống, không ai nói chuyện khiến bầu không khí trở nên u buồn.
Lâm Tân Ngôn không còn rơi nước mắt nữa mà chỉ im lặng đứng nhìn, còn hai đứa trẻ đứng bên cạnh cô khóc nức nở.
Nhìn Lâm Tân Ngôn đặt tấm ảnh đen trắng của bà trước bia mộ, chúng biết rằng mình sẽ không bao giờ được gặp lại bà, bà đã ra đi mãi mãi.
Cô xoa đầu hai đứa trẻ: “Cúi đầu lạy bà đi nào.”
Mọi người trầm mặc cùng cúi đầu trước bia mộ ba lần rồi lần lượt rời đi, trước khi Lâm Tân Ngôn đi, Văn Khuynh bước tới: “Cảnh Hạo vẫn chưa tới, cô tới làm cái gì? Thể hiện là mình hiếu thuận sao? Tới giờ cô vẫn chưa rõ thân phận của mình sao?”
Cô nhìn thẳng vào ông với ánh mắt sắc bén: “Tôi làm gì cũng không tới lượt ông chỉ đạo, còn nữa, tôi hi vọng cái chết của mẹ tôi không liên quan gì tới ông.”
Văn Khuynh cau mày, không ngờ cô lại nói với mình bằng giọng điệu như vậy, sắc mặt vô cùng khó coi.
Tính cách của Văn Khuynh cũng rất hung dữ và cố chấp, Lý Tịnh sợ họ sẽ cãi nhau nên đã kéo ông đi.
Lâm Tân Ngôn cũng không muốn quấy rầy ông nữa, cô đưa hai đứa trẻ rời đi.
Tang lễ kéo dài tới trưa, tiếng khách xong Lâm Tân Ngôn mới nói với Tô Trạm: “Anh đưa hai đứa trẻ về trước giúp tôi.”
“Được, có gì cứ gọi cho tôi.” Tô Trạm bế hai đứa trẻ ra khỏi nghĩa trang.
Lâm Tân Ngôn nhìn họ rời đi xong mới quay lại nhìn phần mộ phía sau.
Yên tĩnh vắng lặng.
Thời gian trôi thật nhanh, một đời Trình Dục Tú đã kết thúc vào giây phút này.
Thế gian này, không còn người tên Trình Dục Tú nữa.
Thẩm Bồi Xuyên đứng bên cạnh cô, nói Tông Khải Phong bị ốm rồi: “Trình Dục Ôn đưa về rồi.”
Lâm Tân Ngôn khẽ ừm một tiếng.
Đứng lâu dưới mưa khiến quần áo cô ướt đẫm.
Thẩm Bồi Xuyên cởi áo ngoài khoác lên cho cô.
Đứng bên cạnh cô.
Đột nhiên phía sau truyền đến một giọng nói: “Cho phép tôi tới viếng.”
Cô quay lại thấy Bạch Dận Ninh đang ngồi trên xe lăn trong lòng ôm một bó cúc trắng, Cao Nguyên đứng sau anh cầm một chiếc ô màu đen.
Lâm Tân Ngôn nhường chỗ cho họ.
Vì vướng bậc thềm đá nên xe lăn vào không tiện, Cao Nguyên thay anh đặt bó hoa trước mộ, vẻ mặt có chút mệt mỏi, công ty xảy ra không ít chuyện, khi nghe tin anh thất thần vội vàng tới tang lễ đã kết thúc.
“Tôi không có ý gì khác, xem như thay ba nuôi của tôi, Bạch Hồng Phi, tôi tiễn bà ấy đoạn đường cuối cùng, hi vọng bà lên đường bình an.”
Anh ngồi thẳng, cúi thấp đầu ba lần trước bia mộ, vẻ mặt nghiêm túc mà trang trọng nhìn người phụ nữ trong bức ảnh trắng đen, sau lễ rửa tội của năm tháng, anh vẫn điềm tĩnh như cũ: “Xin được giới thiệu lần nữa, tôi ấy à, là con nuôi của Bạch Hồng Phi, Bạch Dận Ninh, ba nuôi của tôi cả đời này chỉ yêu một người phụ nữ, ông chưa từng kết hôn với ai cả, nếu gặp ông ấy ở đó, xin hãy cho ông ấy cơ hội, đừng để ông ấy phải đơn độc nữa.”
Nói xong anh im lặng một hồi, lặng lẽ tiếc thương.
Anh nhìn Cao Nguyên: “Chúng ta đi thôi.”
Từ đầu đến cuối không hề nhìn Lâm Tân Ngôn một cái.
Anh từng nói sẽ không bao giờ làm phiền cô nữa, nói là làm, lần trở lại thành phố B này chỉ vì người phụ nữ đã qua đời này là người ba nuôi từng thương nhớ.
Nếu không thì anh sẽ không tới nữa.
“Trong kế hoạch, hôm đó tuy có nhiều người, nhưng ngoài hai người chết trong vụ tai nạn xe ra thì không có dấu vết của bất kỳ ai khác.” Thẩm Bồi Xuyên nói.
Lâm Tân Ngôn cong môi lên: “Văn Khuynh dễ dàng bỏ qua cho bà ấy không phải rất lạ sao? Ông ta rất cố chấp, lại coi Văn Nhàn như sinh mệnh, thật sự là bỏ qua sao?”
Thẩm Bồi Xuyên hiểu cô muốn nói gì, chỉ là bây giờ chưa có chứng cứ.
“Một khi đã hành động chắc chắn sẽ có sai sót, không cần vội.” Lâm Tân Ngôn tin làm chuyện ác sẽ phải gặp báo ứng.
Hơn nữa, cô và Tông Cảnh Hạo còn trẻ hơn Văn Khuynh rất nhiều, cô phải sợ không có thời gian tìm ra chứng cứ phạm tội của ông ta sao?
“Quay về thôi.” Cơn mưa đang ngày càng nặng hạt.
Lâm Tân Ngôn khẽ gật đầu, quay đầu nhìn phần mộ một lần nữa rồi mới cùng Thẩm Bồi Xuyên rời đi.
Tuy trời chưa tối nhưng sắc trời xám xịt đang ngày càng sầm lại, ngày càng trở nên dày đặc, giống như như một cơn mưa lớn đang chuẩn bị ập xuống.
Tô Trạm và Thẩm Bồi Xuyên đều ở lại biệt uyển, hai bọn họ lo lắng cho Tông Cảnh Hạo, Lâm Tân Ngôn thì mang thai, còn cả hai đứa trẻ nữa.
Họ ở đây khiến căn nhà càng thêm không khí, càng được bảo vệ tốt hơn.
Đêm nay đã yên tĩnh trở lại, xuân hạ thay thế cho nhau, mưa càng ngày càng nhiều xen lẫn với gió tạo ra một bức rèm sương màu trắng.
Trong phòng làm việc chỉ có có ánh đèn vàng mờ ảo, anh ngồi đó như thể cả thế giới chỉ còn lại mình anh.
Trong đầu không ngừng thấp thoáng khuôn mặt an tĩnh lặng lẽ của Trình Dục Tú, ký ức về bà không nhiều, bởi khi bà vào nhà họ Tông anh luôn tránh mặt bà, sau này đi học thì ở lại trường, tốt nghiệp xong liền ra ở riêng, căn bản là không về nhà.
Thậm chí cả Tết cũng không về.
Nhiều năm nay số lần về nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay, nếu không phải vì Lâm Tân Ngôn, e là khoảng thời gian gặp mặt ngắn ngủi này cũng không có.
Trong tay anh là bức ảnh Tông Khải Phong đưa cho, là ảnh Trình Dục Tú thời còn trẻ.
Lúc này, cửa phòng làm việc sẽ mở ra, Lâm Tân Ngôn bước vào thấy anh đang cẩn thận ngắm nhìn bức ảnh dưới ánh đèn mờ.
Bước chân cô khựng lại một nhịp, cô đứng trước bàn, không biết phải an ủi anh như thế nào.
Vào lúc này có lẽ mọi ngôn từ đều trở nên nhạt nhòa.
Anh rũ mắt, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt, ánh sáng và bóng tối sâu thẳm đan xen lẫn nhau, cô không nhìn rõ được vẻ mặt của anh chỉ nghe thấy âm thanh khàn khàn, như một tờ giấy bị gió thổi bay, một sự run rẩy mạnh mẽ không thể kiềm nén nổi: “Trước đây anh đã biết thân phận của bà ấy, anh oán hận vì bà ấy đã giấu giếm, oán trách vì đã để anh ghi hận lâu như vậy, anh không muốn đối diện không muốn tha thứ… Nhưng tại sao lại không cho anh chút thời gian để anh tha thứ cho bà mà đã vội ra đi…”
Cô bước tới ôm anh, ôm thật chặt.
Bà qua đời rồi, trái tim anh lại đau đớn, đau đến cùng cực.
Chỉ cần một chút thời gian thôi: “Bà ấy để anh hận tới hơn hai mươi năm, nhưng anh chỉ cần vài ngày…”
“Sao bà ấy lại nhẫn tâm như vậy, nhẫn tâm biến anh trở thành đứa con bất hiếu.”
“Tại sao không đợi anh tha thứ, gọi bà một tiếng Mẹ mà đã đi rồi, một lần nữa bỏ rơi anh.”
Nửa đời trước anh sống trong oán hận, nửa đời sau lại bắt anh sống trong tự trách và hối hận sao?
Tại sao lại đối xử với anh như vậy.

Bình Luận (0)
Comment