Công Lược Trái Tim

Chương 470

Chương 470: Chỉ có em mới có thể quyến rũ được anh
Ngay vào lúc Tông Cảnh Hạo đi ra, cô đưa tay cuốn lấy cổ của anh, nhón chân lên, lại gần thêm một chút, hô hấp nóng bỏng cố ý phả vào gương mặt anh, đôi tay cũng hơi đau, đầu ngón tay của cô run rẩy, cố gắng kéo anh thật chặt, khóe miệng cong lên đầy kiêu căng: “Thế sự vô thường, lỡ như có một ngày em không còn nữa, hoặc là xảy ra chuyện gì bất ngờ, anh sẽ thích một người phụ nữ khác sao?”
Tông Cảnh Hạo nghiêm mặt lại, đôi môi mím chặt, bỗng nhiên cô lại trở nên nhiệt tình, không hề có chút dấu hiệu báo trước, thậm chí anh cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc có một ngày cô sẽ có dáng vẻ quyến rũ này ở trước mặt mình, nhất thời kinh ngạc, môi của cô khẽ hướng đến, hôn nhẹ.
Anh nhướn mày: “Em…”
“Hả!” Mặt cô đỏ bừng, lúc nói chuyện để lộ hàm răng trắng đều: “Có phải dọa đến anh rồi? Em thấy tâm trạng của anh không tốt, nên mới…”
Tông Cảnh Hạo nắm được cằm của cô, để cho cô nhìn mình, ánh mắt sâu thẳm, hai tay cô buông thõng hai bên, nắm chặt lại thành nắm đấm, mới có thể giữ được bình tĩnh trên mặt: “Có phải là không thích em chủ động như vậy…”
Cô còn chưa dứt lời, đã bị Tông Cảnh Hạo chặn môi, chặn lại mọi lời cô định thốt ra, nụ hôn của anh lúc nào cũng ngang ngược bá đạo, không để cho cô kháng cự, không cho cô kịp lùi bước, anh mạnh mẽ tựa như muốn nuốt trọn đầu lưỡi cô, cô đau đớn cau mày, cũng không thể lên tiếng.
Môi của anh vừa rời đi, anh nói cẩn thận từng chữ: “Chỉ có em mới có thể quyến rũ được anh.”
Dường như đang nói cho Lâm Tân Ngôn biết, anh sẽ không thích người phụ nữ khác.
Mùi vị chua xót không thể kiềm chế được bỗng dâng lên, lập tức mắt như mờ đi, cô nhanh chóng xoay người: “Chuyện đó… anh ra ngoài đi, em muốn đi tắm.”
Tông Cảnh Hạo đứng không nhúc nhích, tay anh choàng qua vai cô để trước ngực cô, ngón tay mảnh khảnh cởi từng cúc áo trên váy cô, trầm giọng nói: “Anh sẽ phục vụ em.”
Lâm Tân Ngôn đứng cứng ngắc người, máu trong người như đông lại, có lẽ là bởi vì đưa lưng về phía hắn, cô mới có thể ổn định được.
Cô cúi đầu nhìn ngón tay thon dài mà linh hoạt của anh: “Anh chắc chắn chứ? Nhìn em cởi hết đồ ra anh sẽ không kích động? Bây giờ mới hai tháng, bác sĩ đã nhắc nhở không thể sinh hoạt vợ chồng.”
Ngón tay của anh hơi ngừng lại.
Lâm Tân Ngôn nhân cơ hội thúc giục anh: “Ở bên ngoài chờ em.”
Nói xong, cô bước vào phòng tắm, đóng cửa kính lại, cô nghĩ mình có thể đối mặt với anh trong thời gian này, nhưng không phải vậy, cô cảm thấy có lỗi, áy náy và không còn mặt mũi gặp anh.
Cô lau sạch nước mắt, lên tinh thần, cởi quần áo ngâm mình dưới nước, tắm rửa kĩ càng, cô nói muốn mặc quần áo đẹp, muốn có nhan sắc xứng đôi với anh là thật lòng.
Dù là chỉ là một ngày.
Da cô rất trắng, mịn màng như ngọc, lúc ra khỏi nước lại như trong suốt mềm mại, cô lấy áo choàng tắm quấn lấy thân hình yêu kiều, gội sạch mái tóc đen dài, sấy khô, mở cửa phòng tắm mới thấy trong phòng không có ai.
Lâm Nhụy Hi đi lên kéo Tông Cảnh Hạo xuống tầng, anh không ở đây, Lâm Tân Ngôn lại cảm thấy được thả lỏng, cô mở tủ quần áo tìm quần áo hôm nay muốn mặc, bởi vì là nhà thiết kế thời trang nên cô cũng có những hiểu biết về trang phục, bản thân phù hợp với loại đồ nào cũng nắm rõ như lòng bàn tay.
Cô đưa tay lấy chiếc váy lửng hơi gợi cảm khoác lên người, toàn thân là màu trắng với họa tiết nhẹ nhàng không trang trí quá cầu kỳ, vòng eo thon gọn ngay lập tức nổi bật lên, váy dài đến dưới đầu gối, lộ ra đôi chân trắng nõn, đường viền cổ hình chữ V nhưng không khoét sâu, xương đòn tinh tế và chiếc cổ thon gọn cũng được lộ ra, tươi tắn tự nhiên nhưng cũng rất gợi cảm.
Mái tóc dài đã khô tùy tiện buộc sau lưng, một vài sợi buông thõng, rơi nhẹ nhàng trên vai càng làm tăng thêm vẻ quý phái.
Dù chưa trang điểm nhưng da cô cũng rất đẹp, trắng mịn ngọc ngà, ai nấy nhìn cũng mê mẩn.
Cô đi xuống tầng, Tông Cảnh Hạo đúng lúc đi ra khỏi phòng của Lâm Nhụy Hi, ngẩng đầu lập tức nhìn thấy cô.
Ánh mắt của Tông Cảnh Hạo nhìn vào cô dò xét, trong mắt hiện lên chút âm trầm, tiếp đó đi tới cầm tay cô: “Mặc như này để chuẩn bị đi xem mắt sao?”
Đôi mắt cô lộ ra ý cười: “Vậy nhìn em có đẹp không?”
Anh siết chặt tay cô, nói: “Đẹp, muốn giấu đi, chỉ để mình anh được ngắm.”
Tài xế đã đang đợi ở ngoài biệt thự, Tông Cảnh Hạo mở cửa xe cho cô, cô khom người ngồi vào, ngay sau đó anh cũng ngồi vào, lạnh nhạt dặn tài xế: “Đi thôi.”
Tông Cảnh Hạo sắp xếp xong xuôi hết tất cả, cô không cần lo lắng chuyện gì, chỉ cần đi theo anh là được.
Đã liên lạc với phía đồn công an bên kia, bọn họ đến là có thể làm việc ngay, hai đứa bé sắp lên tiểu học, hộ khẩu cũng được Tông Khải Phong làm xong rồi, bây giờ chỉ cần đi sửa lại tên bên trên là được.
Không cần xếp hàng, sẽ nhanh chóng làm xong.
Đến đồn công an cũng mất mười mấy phút là làm xong.
Trở lại ngồi trong xe, Lâm Tân Ngôn nói nhẹ nhàng: “Tên gọi không phải đổi là đổi ngay được.”
Tên gọi nhiều năm như vậy đều đã thành thói quen, bây giờ muốn đổi cách gọi phải qua một đoạn thời gian mới có thể thích nghi, nhưng cũng là điều bình thường mà thôi, con theo họ ba.
Tông Cảnh Hạo nắm lấy vai cô, kéo cô vào trong ngực, cúi mắt nhìn xuống bả vai cô bị lộ ra ngoài, chân mày hơi nhíu lại, Lâm Tân Ngôn không phát hiện ánh mắt của anh, nhẹ nhàng dựa vào ngực anh, không hỏi tiếp theo sẽ làm gì.
Xe nhanh chóng dừng lại ở một cửa tiệm bán hoa, Tông Cảnh Hạo dắt cô xuống xe, Lâm Tân Ngôn bỗng nhiên muốn cười, không biết tại sao, thật ra thì thời gian hai người thực sự ở chung với nhau cũng không dài, nhưng không biết tại sao, cô lại có cảm giác hai người giống như đôi vợ chồng già, có thể là bởi vì hai đứa bé quá lớn, nên mới có loại ảo giác này.
Bây giờ bỗng nhiên giống như quay lại tuổi trẻ nói yêu thương, còn đi mua hoa, còn có chút ngượng ngùng, Lâm Tân Ngôn kéo lấy anh: “Chúng ta đừng mua.”
Tông Cảnh Hạo dắt tay cô, mạnh mẽ kéo cô vào trong cửa tiệm, nói với chủ tiệm hoa đếm số hoa tượng trưng cho tình yêu.
Bà chủ tiệm hoa kia lần đầu gặp phải người khách như vậy, nhìn sang Lâm Tân Ngôn rồi lại nhìn người đàn ông đang nói chuyện, Tông Cảnh Hạo mặc âu phục đi giày da vô cùng tuấn tú, mặt trầm ngâm không nói lại càng làm cho người đối diện có chút khoảng cách.
Chủ tiệm hoa là một người phụ nữ ngoài bốn mươi, ánh mắt dừng lai trên người Tông Cảnh Hạo hồi lâu, quên cả nói chuyện.
Lâm Tân Ngôn nhẹ nhàng nhắc nhở: “Bà không định bán hàng sao?”
Chủ tiệm hoa lúng túng thu hồi tầm mắt, giới thiệu nói: “Hoa hồng này cũng có nhiều ý nghĩa, màu sắc thế nào, bao nhiêu bông…”
“Tôi muốn đóa kia.” Lâm Tân Ngôn ngắt lời chủ tiệm hoa, chỉ vào đóa hoa hồng đã được gói kĩ lại ở bên trong.
Cô không thích ánh mắt của người phụ nữ này luôn nhìn lên người Tông Cảnh Hạo, muốn nhanh chóng mua xong rồi rời đi.
“Cái đó đã được khách hàng khác đặt trước…”
“Ra giá đi.” Tông Cảnh Hạo lấy chiếc ví da, chỉ coi Lâm Tân Ngôn đã ưng ý bó hoa kia, tốn bao nhiêu tiền cũng không quan hệ, chỉ cần cô thích.
Chủ tiệm hoa do dự một chút, nhìn người đàn ông này đẹp trai như vậy, lại rộng lượng, tiện miệng nói: “Được rồi.”
Bà lại bó lại cho người khách kia là được.
Chuyện tiền bạc cũng không thể làm khó, hơn nữa còn là một người đàn ông đẹp trai như vậy, quả là không kháng cự được.
Chủ tiệm hoa ôm bó hoa kia tới, lúc đưa cho Lâm Tân Ngôn cười nói: “Bó hoa này vốn dĩ được một người đàn ông khác đặt trước, chín mươi chín đóa, chuẩn bị cầu hôn sẽ dùng, nhưng bạn trai cô đẹp trai như thế nên tôi mới nhường lại cho hai người đấy.”
Lâm Tân Ngôn nhất thời cảm thấy hơi có lỗi, dẫu sao đây cũng là người ta đã đặt trước, lại còn dùng để cầu hôn.
Lỡ như làm người ta hỏng chuyện, vậy thì thật có lỗi.
Chủ tiệm hoa nhìn thấy Lâm Tân Ngôn do dự, cũng đưa hoa vào tay cô, cười nói: “Không cần xin lỗi, tôi sẽ lại bó thêm một bó.”
Lâm Tân Ngôn cũng chỉ đành nhận lấy, lúc ôm hoa ra khỏi cửa tiệm, Lâm Tân Ngôn thật sự cảm thấy mình đang yêu đương, chỉ là đối tượng này, cũng không phải là người hiểu biết lãng mạn, rõ ràng là chuyện rất lãng mạn, lúc anh làm thì lại rất mạnh mẽ.
Nhưng cô lại thích.
Cô chủ động kéo tay Tông Cảnh Hạo, nói: “Em thích lắm.”
Hắn nghiêng đầu thấp mâu, nhìn cô mặt mày vui vẻ: “Như vậy dễ dàng liền thỏa mãn?”
Lâm Tân Ngôn cười, thật ra con gái thường rất dễ thỏa mãn, chỉ cần có đầy đủ cảm giác an toàn, những món quà bất ngờ, sẽ cảm giác rất hạnh phúc.
Tài xế mở cửa xe cho họ, khi bọn họ chuẩn bị lên xe, có giọng nói truyền tới từ phía sau.
“Chị dâu.”
Lâm Tân Ngôn quay đầu, nhìn thấy phía đối diện bên đường đang có một chiếc xe dừng lại, Lý Chiến đẩy cửa xe ra xuống,băng qua đường: “Em còn tưởng rằng em bị hoa mắt.”
Anh ta cũng đang muốn đi tìm Lâm Tân Ngôn, chỉ là khi đi ngang qua nơi này, xuyên thấu qua kính cửa sổ thấy người trong tiệm hoa rất giống Lâm Tân Ngôn và Tông Cảnh Hạo, nhưng là không dám xác nhận, bởi vì anh ta cảm thấy bọn họ không phải hai người “ngây ngô” như vậy.
Mấy chuyện như mua hoa này, chỉ có những người trẻ đang yêu nhau mới làm.
Anh ta cúi đầu, do dự một chút: “Chuyện đó… chị dâu, ba em bị bệnh, ông ấy muốn gặp chị.”

Bình Luận (0)
Comment