Công Lược Trái Tim

Chương 480

Chương 480: Anh ấy còn đáng thương hơn tôi
Lúc này, ngoài cửa có tiếng động cơ, Thẩm Bồi Xuyên đi ra, nhìn thấy một chiếc xe màu đen dừng ở bãi bùn bên đường, thông qua kính chắn gió anh nhìn thấy người lái xe là Tô Trạm, sau đó cửa xe sau mở ra, Tông Cảnh Hạo bước xuống.
Anh mặc bộ vest đen vô cùng chỉnh tề, thẳng tắp và gọn gàng, khuôn mặt không hề biểu cảm, bình thản như đầm nước tù sâu không thấy đáy.
Thẩm Bồi Xuyên đã quen với biểu cảm này của anh ấy, từ khi Lâm Tân Ngôn rời đi, anh nói ít hẳn, trừ khi là vì chuyện của Văn Khuynh thì sẽ ra ngoài, còn phần lớn là nhốt mình ở công ty.
Anh và Tô Trạm cũng đỡ hơn, bây giờ khổ nhất là Quan Kình, trong một tháng ngắn ngủi này Tông Cảnh Hạo dành phần lớn thời gian cho công việc, không biết là cần cho sự phát triển của công ty hay là vì bản thân không thể mệt mỏi, tóm lại đã quyết đoán thu mua hai công ty lớn trong ngoài nước.
Nhân viên cả khu văn phòng Vạn Việt luôn trong bầu không khí làm việc kỳ lạ và căng thẳng, lần trước anh gặp Quan Kình, Quan Kình hậm hực nói với anh, Tông Cảnh Hạo chắc chắn là điên rồi, nghe nói có một lần mở cuộc họp, từ chín giờ sáng đến tận ba giờ chiều, không cho phép ai tùy tiện vào phòng họp, nước trên bàn đã uống hết, không ai dám động đậy, muốn đi nhà vệ sinh cũng phải nhịn, hơn trăm quản lý cấp cao của công ty ai cũng lộ vẻ mặt đau khổ, nhưng đành phải ngồi ngay thẳng, không dám thở mạnh, lúc nào thần kinh cũng căng như chão, nếu không làm tốt công việc mà anh giao cho, hoặc là không đạt được yêu cầu của anh.
Cho dù trước mặt bao nhiêu người, nhất định sẽ bị chửi một trận, không hề nể nang.
Trong một tháng ngắn ngủi, thu mua hai công ty lớn, có thể đoán được khối lượng công việc.
Mặc dù ở cùng với họ lúc nào cũng lạnh mặt, nhưng chí ít không bị ‘ngược đãi’
Thẩm Bồi Xuyên vẫn còn may mắn chán, anh bước đến nói nhỏ: “Là tên gà mờ chưa trải sự đời, tôi suy nghĩ rồi, cho dù biết một chút chuyện, chắc cũng có hạn.”
Tông Cảnh Hạo lạnh lùng nói: “Nhận tội rồi?”
“Vẫn chưa, tôi tính đợi anh đến.” Thẩm Bồi Xuyên sờ mũi, dường như không dám nhìn mặt anh, Tông Cảnh Hạo liếc nhìn anh rồi bước vào trong.
Tô Trạm đi theo sau cũng vào theo, Thẩm Bồi Xuyên kéo tay anh ấy rồi nói nhỏ: “Anh nói xem chúng ta có cần âm thầm đi tìm không?”
Cả ngày ở cùng với tên tính khí nắng mưa thất thường thế này thực sự rất khổ sở.
Tô Trạm nhìn Thẩm Bồi Xuyên, do dự một lát: “Anh ấy biết được thì có nổi giận không?”
Anh không tự đi tìm, bọn họ nhúng tay vào, có khi nào sẽ khiến anh tức giận?
“Đi trong yên lặng, không để anh ấy biết.” Thẩm Bồi Xuyên nhìn Tô Trạm như kẻ ngốc, đã nói là âm thầm làm, chắc chắn sẽ không để anh biết, tiến hành bí mật.
“Được, lát nữa chúng ta tìm chỗ nào đó nói chuyện với nhau.” Tô Trạm thở dài một hơi, nói với ý cười đùa: “Cuối cùng cũng có người thảm hơn tôi.”
Thẩm Bồi Xuyên cạn lời nhìn anh.
Tô Trạm cười lớn: “Không hiểu sao trong lòng tôi thấy rất công bằng, quãng thời gian biết Tần Nhã không có ở đây, tôi gượng cười nén nỗi đau sao? Anh không biết, nhưng anh ấy biết.” Anh chỉ vào Tông Cảnh Hạo đã bước vào trong nhà xưởng, ghé sát người vào Thẩm Bồi Xuyên: “Anh ấy còn đáng thương hơn tôi, vợ con anh ấy đều chạy hết rồi.”
Bây giờ anh ấy cô đơn lẻ loi, tâm trạng tốt với lạ.
Thẩm Bồi Xuyên cười lạnh lùng: “Sao tôi cảm thấy anh đang cười trên nỗi đau của người khác vậy chứ?”
Tô Trạm lập tức trở nên nghiêm túc: “Nói vớ vẩn, tôi đâu có người trên nỗi đau của người khác, tôi……thực sự có chút, bây giờ anh ấy đã cảm nhận được nỗi đau của tôi.”
Thẩm Bồi Xuyên: “……”
“Hai người nói xong chưa?” Giọng nói vang lên, giống như gió Đông Bắc tháng mười hai, vừa lạnh vừa khắc nghiệt.
Hai người quay người lại, nhìn thấy người đàn ông đứng trong nhà xưởng lộn xộn, dáng vẻ sạch sẽ ngăn nắp của anh cùng với sự bừa bộn bẩn thỉu ngổn ngang trên mặt đất, hình thành sự đối lập rõ ràng.
Thẩm Bồi Xuyên cười hậm hực, bước đến: “Là Tô Trạm nói, tối rảnh thì đi làm vài chén, lại không dám hỏi anh nên mới nói vài ba câu.”
Giọng nói của Tông Cảnh Hạo vẫn trầm thấp, ánh mắt lạnh lùng như băng tuyết khiến người khác không hề cảm nhận được bất cứ nhiệt độ nào, bình thản nói hai chữ: “Vậy sao?”
“Đúng vậy” Thẩm Bồi Xuyên miễn cưỡng trả lời.
Tông Cảnh Hạo chỉ liếc nhìn chứ không nói gì thêm với anh, khóe miệng khẽ nhếch lên, đôi môi mở ra, lạnh lùng nói: “Bảo cậu ta nói.”
Thẩm Bồi Xuyên đáp lại, sau đó bước đến phía trước mặt thanh niên đó, lộ vẻ dữ tợn, trông rất đáng sợ: “Nói đi, các người nhận chỉ thị của ai, sao lại đi bắt người.”
Cậu ta nhìn anh, hàm răng lập cập, hoàn toàn không dám giở trò, nói hết những gì mình biết: “Chúng tôi luôn nhận tiền rồi làm việc cho người ta, chuyện lần này cũng có người đưa tiền rồi chúng tôi mới ra tay, thường ngày anh Đường của tôi cũng nhận một vài việc vặt như đánh thuê, nhưng lần này, không phải việc do anh ấy nhận, tôi nghe anh ấy nói, thuộc hạ của một người họ Cố đến tìm anh ấy, lúc đó anh ấy rất hưng phấn, nói là công việc béo bở, chỉ cần bắt một người mà được rất nhiều tiền, ai biết được chưa nhìn thấy tiền thì đã mất mạng.”
Nói đến đây cậu ta cũng rất tột nghiệp, anh Đường chết rồi, cậu ta cũng không dám ở lại thành phố B, sợ chạy về quê, còn bị người ta bắt, trả cái giá đắt như thế, tiền cũng chẳng lấy được, chịu tổn thất vô cùng lớn.
Họ Cố?
“Không nói tên gì sao?” Thẩm Bồi Xuyên lại hỏi.
Cậu ta lắc đầu: Tôi chỉ nghe anh Đường nói đến tên họ Cố chứ tôi cũng không biết là ai, có điều từ giọng nói của anh Đường, hình như là một nhân vật rất lợi hại, tôi cũng chưa từng gặp, tôi đã nói hết những gì mình biết, có thể thả tôi chưa?”
Cậu ta nhìn Thẩm Bồi Xuyên với ánh mắt van xin.
“Đừng vội, chỉ cần cậu khai báo thành thật, tôi sẽ thả cậu ra nếu như biết mà không nói……”Lần này là Tô Trạm nói, anh dựa vào cạnh cửa, cố ý kéo dài âm cuối, chỉ vào vài tên thuộc hạ của Thẩm Bồi Xuyên: “Bọn họ đều là người vạm vỡ lực lưỡng, ra tay không mạnh không nhẹ, chỉ cần một cú đấm, tàn phế là chuyện bình thường.”
Thanh niên bị dọa tái mét mặt, nói lắp ba lắp bắp: “Thật……thật đấy, tôi đã nói hết những gì mình biết rồi, tôi, tôi chỉ là gà mờ, chỉ bám đít anh Đường mà thôi, thực sự không quen tên họ Cố, cầu xin ăn, nhất định phải tin tôi.”
Thẩm Bồi Xuyên khoanh tay trước ngực, vuốt cằm, suy nghĩ tên họ Cố rồi suy đoán: “Lẽ nào là Cố Bắc?”
Cố Bắc, cái tên này không hề lạ lẫm trong giới.
Anh quay đầu nhìn Tông Cảnh Hạo đứng lặng trước cửa sổ: “Tên Cố Bắc này có phải là con một của ông Cố không? Cái tên Cố Bắc dựa vào ba của mình huênh hoang khắp nơi, người trong xã hội ai cũng phải nể mặt?
“Nếu như phải thì cũng hợp lý, Văn Khuynh không muốn nhúng tay vào, vì thế dùng cách này, ông Cố đó không phải có qua lại với ông Văn sao?” Tô Trạm nói.
Ông Cố và ba của Văn Khuynh cùng vai vế, quyền thế rất lớn, những chuyện này trước đây anh từng nghe qua lúc lúc Tông Cảnh Hạo và Văn Khuynh chưa xích mích.
Thẩm Bồi Xuyên trở nên nghiêm nghị, nếu như thực sự là vậy, chuyện này phiền phức rồi.
Tên họ Cố đó cũng không phải dạng vừa, chắc chắn sẽ không dễ dàng thừa nhận.
Hơn nữa tại sao anh ta lại giúp Văn Khuynh, là nể tình nghĩa hay là trao đổi lợi ích?
Nếu như là trao đổi lợi ích thì vẫn có thể giải quyết dễ dàng, nhưng nếu là tình nghĩa vì chuyện này phiền phức rồi.
Mặt Tông Cảnh Hạo lộ vẻ u ám lạnh lùng, trong lòng đã có tính toán, anh bước ra ngoài nhà xưởng, đột ngột dừng lại chỗ cửa: “Tôi không muốn nhìn thấy người này nữa.”

 

Bình Luận (0)
Comment