Công Lược Trái Tim

Chương 49

Chương 49 Có liên quan đến bố tôi?

Cửa kính xe hạ xuống, Lâm Tân Ngôn nhìn rõ bộ dạng của bà chủ kia, dáng vẻ tao nhã sang trọng hoàn toàn giống như trước đây, không sai, bà chủ kia chính là mẹ của Hà Thuỵ Trạch.

Bà ấy tìm cô làm cái gì?

Lâm Tân Ngôn thử dò hỏi từ trong miệng của tài xế, “Bà chủ nhà cậu tìm tôi có việc gì sao?”

 

Tài xế lắc đầu, “Cái này thì tôi không biết, chỉ phụ trách chuyển lời đến cô.”

Hà Thuỵ Trạch đối xử với cô khá tốt, cho dù xuất phát từ nguyên nhân gì, cô đều phải nhận lời, thế là cô nói, “Đi thôi.”

Đi đến cạnh xe, Lâm Tân Ngôn rất có lễ phép chào hỏi trước, “Xin chào bác gái.”

Hạ Trân Du ngồi thẳng dậy, cười tao nhã, “Bây giờ cô Lâm có rảnh không? Cách đây không xa có quán cà phê, chúng ta đến đó ngồi một lúc?”

Lâm Tân Ngôn do dự một lúc rồi liền gật đầu.

Hạ Trân Du, “Lên xe đi.”

Tài xế bước đến mở cửa xe cho cô, Lâm Tân Ngôn cúi người ngồi vào.

 

Rất nhanh xe liền đỗ trước quán cà phê.

Lâm Tân Ngôn đi theo sau Hạ Trân Du vào quán cà phê.

Hạ Trân Du chọn một vị trí tương đối khá yên tĩnh ngồi xuống, Lâm Tân Ngôn ngồi đối diện bà, nhân viên phục vụ bước đến, “Xin chào, hai người muốn gọi đồ uống gì?”

Hạ Trân Du đặt túi xách lên ghế sofa bên cạnh, nhìn Lâm Tân Ngôn hỏi, “Cô muốn uống cái gì?”

Lâm Tân Ngôn, “Cho tôi cốc nước lọc là được.” Lâm Tân Ngôn hờ hững trả lời.

“Cũng cho tôi một cốc nước, cần gì thì sẽ gọi cậu sau.”

“Vâng ạ”

Nhân viên phục vụ lui xuống, không khí lại trở nên yên tĩnh.

Lâm Tân Ngôn yên lặng ngồi đó, đợi Hạ Trân Du lên tiếng.

Hạ Trân Du đột nhiên tìm cô, sợ là không đơn giản chỉ uống cà phê như vậy?

Hạ Trân Du uống một ngụm nước, khi đặt cốc xuống, lên tiếng, “Cô và Thuỵ Trạch nhà tôi quen nhau như thế nào?”

Lâm Tân Ngôn, “Em trai cháu bị bệnh, là anh ấy khám cho, thời gian lâu dài thì quen biết ạ.” Lâm Tân Ngôn thật thà trả lời.

“Ồ, vậy hai người ở bên nhau bao lâu rồi? “ Khi nói chuyện ánh mắt bà ta đánh giá cô từ trên xuống dưới, “Tôi nhìn cô cũng không nhiều tuổi cho lắm, Thuỵ Trạch nhà tôi là mối tình đầu của của sao?”

Từng câu hỏi một đổ dồn dập vào cái đầu ù ù cạc cạc của Lâm Tân Ngôn, Hạ Trân Du tưởng rằng cô và Hà Thuỵ Trạch ở bên nhau?

Lâm Tân Ngôn đột nhiên nhớ đến hôm ở bữa tiệc, Hà Thuỵ Trạch khi giới thiệu thân phận của cô có nói là “bạn gái”, cho nên Hạ Trân Du mới hỏi như vậy.

Lâm Tân Ngôn đang định muốn giải thích, Hạ Trân Du lại tiếp tục lên tiếng, “Tôi không hy vọng hai người ở bên nhau.”

Sắc mặt bà ta nghiêm túc, “Tôi hy vọng vợ của nó có gia thế môn đăng hộ đối với nhà tôi, tôi nghe nói nhà cô bây giờ xảy ra không ít chuyện.”

Lâm Tân Ngôn cắn chặt môi, cuối cùng cô cũng hiểu được mục đích Hạ Trân Du đến tìm mình.

Hạ Trân Du, “Với tình hình hiện tại của nhà cô, tôi càng không thể tiếp nhận cô, cô sẽ hiểu đúng không?” Hạ Trân Du nói dịu dàng hơn, từ trong túi lấy ra một tấm thẻ, từ trên mặt bàn đẩy đến trước mặt Lâm Tân Ngôn, “Chỗ này có ít tiền, tuy không thể giúp cô vượt qua được khó khăn của nhà cô, nhưng ít nhất có thể đảm bảo được cuộc sống của cô.”

Lâm Tân Ngôn đẩy thẻ lại, cười nói, “Bác gái, cháu có chân có tay, sao có thể lấy tiền của bác được.”

Đây là muốn dùng tiền đuổi cô sao?

Trong lòng cô cười gượng, 10 tuổi bị Lâm Quốc An đưa ra nước ngoài, có thể trở về cũng là do Tông Cảnh Hạo “giả què” thì cô mới có cơ hội trở về.

Cô chưa từng được nở mày nở mặt vì nhà Lâm, bây giờ phải chịu ảnh hưởng do nhà họ Lâm lụi bại mang đến.

Lâm Tân Ngôn, “Cháu hiểu ý của bác gái, cháu sẽ không ở bên cạnh anh ấy, cháu luôn coi anh ấy là anh trai, nếu không có chuyện gì thì cháu xin phép về trước ạ, cháu còn phải đi làm.” Nói xong cô đứng dậy.

“Đợi một chút.” Hạ Trân Du gọi cô đứng lại, bà ta vốn đã nghĩ ra rất nhiều lời, nhưng những lời đó là trong trường hợp Lâm Tân Ngôn không đồng ý, nhưng cô dễ nói chuyện như vậy, lại chứng tỏ bà cay nghiệt.

Hạ Trân Du, “Tôi không biết Thuỵ Trạch có nói với cô chuyện của em gái nó không, chuyện đó đã đả kích nó rất lớn, mấy năm nay nó đều ở nước ngoài, bây giờ nó đồng ý trở về, đồng y đối diện với chuyện trước đây, tôi rất vui mừng, lúc nãy cô nói, cô xem nó như anh trai, tôi nghĩ nó đối với cô, có thể còn có tình cảm khác, có lẽ là do cô quá đáng yêu, nó coi cô thành Lâm Lâm.”

Lâm Tân Ngôn biết Hạ Thuỵ Trạch có một cô em gái đi lạc, cô cùng từng nghĩ như vậy.

Khi ở nước a, anh chăm sóc và quan tâm cô có phải anh coi cô như là em gái mà đối xử không.

Hạ Trân Du nói đến con gái bị đi lạc của mình, vẻ mặt u ám, vô cùng đau lòng, Hạ Trân Du sinh được ba đứa con, đứa con gái duy nhất thì mất tích.

Nhưng là bà chủ nhà họ Hà, bà ta không thể cứ đắm chìm vào trong quá khứ, không để đau lòng trước mặt chồng, chuyện lớn nhỏ trong nhà đều cần bà xử lý.

Muốn đội vương miệng thì bắt buộc phải chịu được sức nặng của nó.

Hạ Trân Du được hưởng địa vị thân phận mà nhà họ Hà ban cho, đương nhiên cũng phải trả giá bằng cái gì đó.

Hạ Trân Du, “Tôi cũng muốn con trai tôi ở bên người phụ nữ mà nó thích, nhưng nó sinh ra ở trong nhà này, được hưởng quang vinh và cơm áo no ấm mà gia đình mang lại thì nó cũng phải hy sinh vì gia đình.” Hạ Trân Du cất thẻ đi, đưa cho một tấm danh thiếp, “Cô dễ nói chuyện như vậy, tôi cũng không phải là người cay nghiệt, nếu sau này cần giúp đỡ chuyện gì thì có thể đến tìm tôi.”

Cứ từ chối mãi thì không lịch sự, Lâm Tân Ngôn nhận lấy, “Cám ơn bác gái.”

Lâm Tân Ngôn đứng dậy, “Nếu không có chuyện gì nữa vậy thì cháu xin phép đi trước ạ.”

Hạ Trân Du, “Tôi hy vọng chuyện chúng ta gặp mặt, cô đừng nói với Thuỵ Trạch, tính cách của nó ngang bướng, nếu như bị nó biết, tôi sợ—”

Lâm Tân Ngôn, “Bác gái yên tâm, cháu sẽ không nói cho anh ấy biết.” Cô vốn không có suy nghĩ không nên có với Hà Thuỵ Trạch, người như cô, vốn không xứng ở bên bất cứ ai.

Cho dù xuất phát từ nguyên nhân gì, cô dù sao vẫn không phải là cô gái trong sạch.

Làm sao mà có tư cách đi yêu đương.

Ra khỏi quán cà phê, cô đưa tay che lên bụng, “Có con ở đây, mẹ sẽ không cô đơn nữa.”

Đứa bé này là dũng khí của cô, cũng là tương lai của cô.

Cô hít một hơi thật sâu, bước chân rời đi.

Cô đi dọc theo bên đường trở về công ty, đúng lúc gặp phải Quan Kình từ bên ngoài trở về.

Quan Kình, “Cô đi đâu vậy?” Quan Kình đóng cửa xe lại đi về phía cô, “Không phải cô nói là đi bệnh viện sao? Sao tôi đến bệnh viện mà không tìm thấy cô?”

Trước khi đến bệnh viện cô có nói với Tông Cạnh Hạo một tiếng, dù sao cô đang đi làm chứ không phải tự do.

Lâm Tân Ngôn, “Tôi về từ rất sớm nhưng gặp phải một người, nói một vài câu, có chuyện gì vậy?” Nhìn dáng vẻ của Quan Kình khá là gấp gáp.

Đã xảy ra chuyện gì vậy?

“Vào trong trước đi.” Quan Kình bước nhanh vào trong sảnh, Lâm Tân Ngôn cũng bước theo bước chân của cậu ta, trong lòng có chút mất bình tĩnh, “Xảy ra chuyện gì vậy, có liên quan đến tôi sao?”

Quan Kình đứng ở cửa thang máy, ấn mấy lần phím lên, tranh thủ nhìn cô một cái.

Quan Kình, “Cô tự xem đi.”

Lâm Tân Ngôn há hốc miệng, cái gì mà cô tự xem đi?

Cô vừa muốn truy hỏi thì cửa thang máy mở ra, Quan Kình bước vào trước, trong lòng Lâm Tân Ngôn thấp thỏm không yên, động tác của cô chậm hơn một chút, Quan Kình giục cô một tiếng, “Nhanh lên.”

Lâm Tân Ngôn bước vào.

Lâm Tân Ngôn, “Có liên quan đến bố tôi sao?” Lâm Tân Ngôn không từ bỏ, thử hỏi.

Lâm Tân Ngôn vừa từ chỗ Trang Tử Khâm trở về, chắc chắn không phải là Trang Tử Khâm, vậy thì chính là Lâm Quốc An rồi.

Bây giờ người co quan hệ với cô cũng chỉ có hai người đó thôi.

Lần này Quan Kình ừm một tiếng, cậu ta còn chưa nói xong, thang máy liền ting một cái dừng lại, cửa thang máy từ từ mở ra.

Quan Kình bước ra, đi về phía văn phòng của Tông Cảnh Hạo.

Lâm Tân Ngôn đi theo anh.

Đi đến trước cửa cậu ta đưa tay lên gõ cửa.

Bên trong truyền ra một giọng nói trầm thấp, “Vào đi.”

Quan Kình đẩy cửa ra—”

Bình Luận (0)
Comment