Công Lược Trái Tim

Chương 519

Chương 519: Chơi trò mất tích
Lúc này Tiểu Lưu thấy hơi hối hận, không biết có gây rắc rối cho Thẩm Bồi Xuyên hay không, anh bất lực nhìn Tang Du, chỉ có thể cầu trời chuyện này sẽ không quá nghiêm trọng.
“Cô vào trong đi.” Tiểu Lưu đứng bên cạnh, nhường chỗ cho cô vào.
Tang Du liếc nhìn Tiểu Lưu, lấy hết dũng khí đẩy cửa vào, chiếc ghế văn phòng màu tối ngay ngắn gọn gàng, trông vô cùng nghiêm túc.
Lúc nhìn thấy Tang Du bước vào, Thẩm Bồi Xuyên nhíu mày lại, không ngờ rằng cô lại xuất hiện ở đây.
Anh nghiêm nghị nói: “Chỗ này không có chuyện của cô, ra ngoài.”
Tang Du đứng mép cửa, hai tay nắm chặt vào nhau, nội tâm căng thẳng thậm chí còn thấy sợ hãi khi đối diện với nhân vật như cục trưởng Tùng, nhưng cô không chùn bước: “Việc do tôi gây ra, tôi cảm thấy nên giải thích rõ ràng với lãnh đạo của anh.”
“Haha.” Cục trưởng Tùng cười một tiếng: “Được thôi, nếu Thẩm Bồi Xuyên đã không tình nguyện nói, vậy thì cô nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?”
“Chuyện này không liên quan đến Thẩm Bồi Xuyên.” Tang Du ngẩng đầu nhìn cục trưởng Tùng: “Tất cả đều là tôi chủ động.”
Cục trưởng Tùng lại cười cởi mở, cảm thấy cô gái này rất thú vị, ông ngồi trên ghế, ung dung nhìn Tang Du: “Trong hình thấy rõ hai người ôm nhau, sao lại không liên quan đến cậu ta chứ? Cậu ta có thân phận gì? Người khác sẽ nghĩ ra sao, cô có biết sẽ gây ra ảnh hưởng lớn như nào không?”
Tang Du nhất thời không nói nên lời, cô không thể nào giải thích được chuyện tấm hình, hơn nữa thực sự đã gây ra ảnh hưởng.
Hai tay cô nắm chặt lại: “Mặc kệ ông có tin hay không, đây đều là lỗi của tôi, thực sự không liên quan đến đội trưởng Thẩm, mong ông đừng xử phạt anh ấy.”
Cục trưởng Tùng nhìn Thẩm Bồi Xuyên rồi lại nhìn Tang Du, vừa bất lực vừa buồn cười, dáng vẻ nghiêm túc bỗng nhiên trở nên thân thiện.
Ông biết cách đối nhân xử thế của Thẩm Bồi Xuyên, lúc nhìn thấy tin tức, ông liền cảm thấy chắc chắn có hiểu lầm, với tính tình của Thẩm Bồi Xuyên không thể nào làm ra chuyện như thế.
Chỉ có điều, anh là công chức nhà nước, tin tức như thế sẽ ảnh hưởng không tốt đến các công chức trong xã hội, sẽ khiến người ta nghĩ rằng họ ỷ vào quyền lợi của mình làm những chuyện vớ vẩn ở bên ngoài.
Tang Du không rõ ý của cục trưởng Tống, tưởng rằng ông vẫn muốn phạt Phẩm Bồi Xuyên, bỗng nhiên ngang ngược chất vấn ông: “Tôi trưởng thành rồi, chỉ là hơi trẻ thôi, Thẩm Bồi Xuyên cũng chưa kết hôn, chúng tôi không thể yêu nhau sau? Yêu nhau thì phạm pháp sao?”
Thẩm Bồi Xuyên kinh ngạc nhìn Tang Du: “Cái đó, Tang Du, tôi……”
“Tôi không hiểu, cũng không phải lỗi của anh, tại sao cứ phải tóm lấy anh không buông, tôi cũng giải thích rồi, lúc đó anh không có sự đề phòng, là tôi chủ động trước, nhưng tôi không hiểu tại sao mọi người lại không tin tôi, tôi chỉ không muốn anh vì tôi mà bị liên lụy mà thôi, nhưng mà tôi có trăm cái mồm cũng không nói rõ được.” Tang Du đỏ ửng mắt: “Tôi chỉ không muốn anh bị ảnh hưởng bởi tôi.”
Cục trưởng Tống nhíu mày lại: “Không ngờ lại là một cô gái cố chấp.”
Lúc này cửa phòng làm việc lại bị đẩy ra, một người đàn ông mặc đồng phục đến bên cạnh cục trưởng Tống, thì thầm vào tai ông.
Sau khi cục trưởng Tống nghe lời người đàn ông đấy nói, mặt biến sắc, cuối cùng bình tĩnh lại, lạnh lùng nói: “Tôi biết rồi.”
Người đàn ông đó nói xong liền rời đi, cục trưởng Tống mở máy tính, tìm kiếm tin tức liên quan đến Thẩm Bồi Xuyên nhưng không tìm được, hơn nữa cũng không thấy tấm hình đó.
Điều bất ngờ hơn là người đăng tấm hình đó đã đứng ra nhận tội, nói rằng bức ảnh đó là do anh ta tạo ra, anh ta đăng lên bởi vì từng xảy ra mâu thuẫn với Tang Du nên mới cố ý bôi nhọ cô, bên dưới đã nhận lỗi rồi, nói cảm thấy có lỗi khi gây ra ảnh hưởng cho xã hội, đồng thời tỏ ý xin lỗi vì đã quấy rối nhân viên công chức phục vụ vì dân.
Tô Trạm đến trường học, nhanh chóng tìm ra kẻ đăng đó, dễ dàng có thể thông qua phía nhà trường, bắt anh ta viết bản tuyên bố, dù sao nhà trường cũng muốn giải quyết nhanh chuyện này, Tô Trạm là luật sư nên biết viết bản tuyên bố như thế nài thì sẽ có lợi cho Thẩm Bồi Xuyên và Tang Du, bất luận thật hay giả, chỉ cần có thể giải quyết xong chuyện là được, hơn nữa bên bộ phận quan hệ công chúng và phương tiện truyền thông báo chí lớn thông qua trao đổi đã xóa hết tin tức liên quan đến Thẩm Bồi Xuyên và Tang Du, trên Weibo cũng không tìm thấy từ liên quan nữa.
Tin tức cũng đã bị ép xuống, có thêm lời tuyên bố xin lỗi, sự việc gần như đã được giải quyết xong, qua vài hôm mọi người sẽ dần quên đi.
Chỉ cần không bị làm ầm lên, gây sự chú ý của mọi người, vậy thì chuyện này sẽ nhanh chóng qua đi, bây giờ Internet rất phát triển, có vô vàn tin tức, không hóng được chuyện này thì người xem hóng chuyện khác.
Thẩm Bồi Xuyên không rõ cục trưởng Tống có ý gì, sao lại không thèm để ý đến anh nữa?
Muốn trừng phạt thì cũng phải nói một câu chứ.
“Cục trưởng Tống, lần này do tôi sơ suất, tôi đảm bảo sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa, có thể để cô ấy ra ngoài được không?” Đây rõ ràng không phải là chuyện giải thích là được, Tang Du có nói nữa cũng vô ích.
Chuyện không giải quyết được, chắc chắn anh sẽ bị xử lý.
Cục trưởng Tùng không để ý đến chuyện xảy ra thế nào, mà chỉ để quan tâm việc phải giải quyết ra sao.
Nghe giọng nói của Thẩm Bồi Xuyên, cục trưởng Tống tỉnh bơ ngẩng đầu nhìn anh, cố ý nghiêm nghị: “Cô ấy là người có liên quan, sao có thể đi được chứ? Tìm đâu ra cô gái nhanh mồm nhanh miệng thế này chứ?”
Thẩm Bồi Xuyên vẫn muốn giải thích, cục trưởng Tống lại nói: “Cô ấy nói không sai, nam chưa cưới gái chưa gả, yêu đương thì có làm sao? Có điều, cậu phải tém tém lại, cậu tự biết mình có thân phận gì, chúng ta phải phục vụ vì quần chúng nhân dân, phải lấy mình làm gương.”
“Vâng, tôi biết rồi.” Thẩm Bồi Xuyên ngoan ngoan nghe lời.
‘Về nhà viết bản tường trình, ngày mai nộp cho tôi, nhất định phải ý thức được lỗi của mình, hơn nữa phải biết sai ở đâu, lời nói phải sâu sắc.”
“Vâng.”
“Được rồi, về đi.” Dường như quên nói gì đó, cục trưởng Tống lại gọi anh lại: “Cậu yêu đương thì không thành vấn đề, cậu không còn trẻ nữa, tôi nhìn cũng thấy sốt ruột thay cậu.”
Nói xong hướng ánh mắt về phía Tang Du, nhưng tìm một cô sinh viên năm nhất thì nhỏ tuổi quá: “Sau này tem tém lại, còn gây rắc rối cho tôi, tôi sẽ cách chức cậu đấy.”
“Vâng, bảo đảm sẽ không.” Thẩm Bồi Xuyên liền hỏi: “Cục trưởng Tống uống trà không ạ?”
“Cút đi!” Trà đổ hết rồi, uống cái khỉ gì nữa.
Thẩm Bồi Xuyên cười: “Vậy tôi đi đây.” Nói xong kéo Tang Du ra ngoài, sợ rằng muộn một bước lại xảy ra chuyện gì bất trắc.
Nhìn thấy dáng người vội vàng của Thẩm Bồi Xuyên, cục trưởng Tống phì cười, kêu người vào dọn dẹp.
Tang Du bị kéo ra ngoài mà vẫn hơi mơ hồ, cảm thấy sự việc tiến triển quá nhanh, nhanh đến mức cô không kịp phản ứng: “Không truy cứu nữa sao?”
Thẩm Bồi Xuyên ừ một tiếng, Tang Du mừng rõ, vậy thì quá tốt rồi.
Nhưng cô lại nghĩ: “Sao lại không truy cứu nữa chứ?”
“Chắc là giải quyết xong rồi.” Lúc này Thẩm Bồi Xuyên nghĩ lại, lúc nãy người đó vào trong, chắc là nói chuyện này với cục trưởng Tống.
Người có thể giúp anh giải quyết chuyện chắc chắn chỉ có Tông Cảnh Hạo và Tô Trạm, quả nhiên, lúc ra ngoài cửa anh liền nhìn thấy Tô Trạm đang đứng đợi mình.
“Hôm nay anh mời.” Lúc nói anh lướt nhìn Thẩm Bồi Xuyên kéo tay Tang Du.
Anh nhếch mép cười, nói trêu: “Hai người tém tém lại, đợi sau khi sự việc chìm hẳn rồi hãy thể hiện tình cảm với nhau được không?”
Lúc này Thẩm Bồi Xuyên mới nhận ra mình vẫn đang nắm tay Tang Du, anh lập tức hất ra giống như sờ vào đạn nổ vậy.
Tang Du nhìn anh, lặng lẽ cúi đầu.
Sau đó Thẩm Bồi Xuyên mới nhận ra hành động của mình khoa trương quá, anh ho nhẹ một tiếng để che lấp đi giây phút ngượng ngùng này.
Tô Trạm than một tiếng, mở cửa xe giúp bọn họ: “Lên đi.”
Sau khi bọn họ lên xe, lúc khởi động xe, Tô Trạm nói: “Đã bận rộn cả ngày rồi, gọi thêm Cảnh Hạo, chúng ta đi ăn một bữa nhé?”
“Được, tôi mời.” Thẩm Bồi Xuyên ngồi ghế lái phụ, cố ý không ngồi cùng Tang Du, anh luôn cảm thấy cô còn nhỏ tuổi, không hề có hứng thú.
Cho dù nụ hôn đầu của anh bị cô bé này cướp mất.
Tô Trạm nghĩ trong bụng, muốn tên đầu gỗ này giải quyết được vướng mắc thực sự rất khó, anh nhận ra Tang Du có ý với anh ta, dù sao nhỏ tuổi nên không không che giấu được, nhưng nhìn cái tên Thẩm Bồi Xuyên cẩn thận dè dặt đó, thực sự khiến anh chán nản.
Anh lại thầm than vãn: “Anh gọi điện cho Cảnh Hạo đi.”
Tô Trạm lái xe nói, Thẩm Bồi Xuyên lấy điện thoại ra rồi bấm gọi, sau đó đầu dây bên kia báo tắt máy, gọi lại vẫn tắt máy.
Đến biệt thự không thấy người đâu, đến công ty cũng không thấy, Quan Kình cũng không có mặt.
Tô Trạm và Thẩm Bồi Xuyên thấy hơi mơ hồ, trước giờ anh ấy chưa từng tắt máy, sao tự dưng lại tắt máy chứ? Quan trọng là ở công ty và biệt thự đều không thấy người đâu, từ sau khi Lâm Tân Ngôn rời đi, công ty là nơi anh ở lại lâu dài, chỗ này cũng không có ai, anh ấy đi đâu chứ?”
Đã từng này tuổi rồi còn chơi trò mất tích với bọn họ sao?

Bình Luận (0)
Comment