Công Lược Trái Tim

Chương 531

Chương 531: Lần trước thật sự là mơ ư?
Tần Nhã đưa hai đứa trẻ về nhà, có lẽ là thời gian này Lâm Tân Ngôn mệt mỏi nên đã ngủ thiếp đi trong phòng. Vì Tông Cảnh Hạo nói rằng lát nữa Tô Trạm sẽ tới nên cô phải gọi Lâm Tân Ngôn dậy.
Lâm Tân Ngôn lười biếng mở mắt ra, đôi mắt mông lung nhìn Tần Nhã đang đứng bên giường, cô ngồi dậy rồi dụi mắt: “Mọi người về rồi à?”
Tần Nhã nói: “Em mua củ cải mà chị muốn ăn về rồi này.”
Lâm Tân Ngôn vừa ngủ dậy, ánh mắt vẫn hơi mơ màng, dường như vẫn chưa tỉnh hẳn.
Tần Nhã rót cho cô ly nước, cô đưa tay nhận lấy rồi uống một hơi cạn sạch, uống xong tỉnh táo ra không ít. Cô đặt ly nước lên tủ đầu giường, xuống giường đi dép sau đó hỏi: “Mọi người ra ngoài ăn gì rồi?”
Nói xong cô liếc nhìn thời gian, sau đó lại nhìn về phía Tần Nhã: “Muộn vậy rồi sao?”
Đã hơn ba tiếng kể từ lúc Tần Nhã đưa tụi trẻ ra ngoài.
Họ ăn gì mà lâu vậy?
“Chúng em ăn cá bọc giấy.” Tần Nhã thản nhiên nói dối, chậm là bởi vì phải mổ cá, sau đó nấu nướng ít nhất cũng phải nửa giờ, họ ăn no rồi đi siêu thị cũng mất chừng đó.
“Chắc chị đói rồi đúng không, em mua đồ ăn cho chị nè.” Tần Nhã cùng cô đi ra phòng khách, hai đứa nhỏ đang ngồi trên sofa xem TV.
Khi đi mua sắm ở siêu thị, đi ngang qua khu vực làm bánh, hai đứa trẻ nói Lâm Tân Ngôn thích ăn bánh đậu đỏ chiên giòn, đậu đỏ nhiều lớp, bề mặt giòn tan, bên trong thì mềm.
Trước kia Lâm Tân Ngôn đã mua vài lần, cho nên hai đứa nhỏ biết cô thích ăn.
Biết Lâm Tân Ngôn thích món này, Tông Cảnh Hạo liền mua hai hộp, còn mua thêm vài món tráng miệng nhỏ khác nữa, củ cải cũng không thể ăn thành bữa, hơn nữa cũng không đủ dinh dưỡng.
Tần Nhã lười biến duỗi eo: “Em đi tắm.”
Cô không muốn gặp Tô Trạm, cho dù Tô Trạm có chết ngay tước mặt cô thì cô cũng không mềm lòng hay tha thứ, không phải cô không buông bỏ được nên mới trốn tránh, chỉ đơn giản là cô không muốn nhìn thấy anh.
Sự xuất hiện của anh luôn khiến cô nhớ tới những chuyện không vui và những đau đớn.
Cô có thể thay đổi ngoại hình, thay đổi giọng nói nhưng lại không thể xoá được trí nhớ.
Lâm Tân Ngôn gật đầu, cô lấy sữa nguyên chất trong tủ lạnh ra, rót một ly đặt lên bàn.
Tông Ngôn Thần vô cùng chu đáo lấy đồ ăn mới mua về ra, đặt lên bàn: “Mẹ, chúng con mua bánh đậu đỏ chiên giòn cho mẹ này, còn có cả bánh mì dứa nữa.”
“Còn có cái này nữa.” Tông Ngôn Hi đưa củ cải mà Lâm Tân Ngôn muốn ăn cho cô.
Lâm Tân Ngôn ngồi xuống ghế, nhìn hai con mỉm cười, cảm thấy các con lớn rồi, đã biết chăm sóc người khác.
Cô xoa đầu con gái: “Con đi rửa giúp mẹ đi.”
“Vâng.”
Tông Ngôn Hi cảm thấy có thể giúp mẹ là điều rất đáng tự hào, nên cô bé rất vui.
Lâm Tân Ngôn đưa tay cầm bánh đậu đỏ con trai đưa rồi cắn một miếng, vẫn là mùi vị đó, cô thản nhiên hỏi con trai: “Hôm nay ăn món gì ngon thế?”
“Bít tết.” Tông Ngôn Thần đáp.
Bé nào biết Tần Nhã nói ăn cá bọc giấy là để cho hợp thời gian.
Động tác giơ cốc sữa lên của Lâm Tân Ngôn dừng lại, ngước mắt nhìn con trai, là cô nghe nhầm chăng?
Tần Nhã nói đi ăn cá bọc giấy mà con trai lại nói đi ăn bít tết?
Cô hỏi lại lần nữa: “Tối nay các con ăn gì?”
“Bít tết ạ.” Tông Ngôn Thần chớp mắt: “Mẹ cũng muốn ăn sao?”
Lâm Tân Ngôn lắc đầu, bất giác nhíu mày, ăn bít tết thì vì sao Tần Nhã phải nói là ăn cá bọc giấy?
Hơn nữa gần đây còn không có nhà hàng đồ Tây.
Vì sao Tần Nhã phải nói dối?
Cô cười, hỏi con trai như hỏi chuyện nhà bình thường: “Các con ăn ở nhà hàng nào?”
“Nhà hàng Tây Manba, nơi mà lần trước ông nội Thiệu mời chúng ta đi ăn đó.” Tông Ngôn Thần nói thật.
“Ồ.” Lâm Tân Ngôn nhẹ nhàng hạ mắt, đó là một nhà hàng Tây cao cấp với mức tiêu thụ tối thiểu phải trên hai lăm triệu, hơn nữa còn cách xa nơi họ sống.
Sao Tần Nhã lại đưa mấy đứa tới đó ăn? Hơn nữa còn phải nói dối cô?
Lúc này Tông Ngôn Hi đã rửa sạch củ cải cho Lâm Tân Ngôn: “Mẹ, con rửa sạch rồi.”
Lâm Tân Ngôn đưa tay nhận lấy nhưng lại không muốn ăn, cô nhìn hai đứa trẻ mà có chút bất an.
Đang yên đang lành sao Tần Nhã lại phải nói dối cô?
Hay là cô ấy đã làm chuyện gì, cố ý giấu cô?
Kíng coong.
Chuông cửa đột nhiên vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Lâm Tân Ngôn, cô vừa định đứng dậy thì Tông Ngôn Hi nói: “Con đi mở.”
Cô bé chạy thật nhanh.
Lâm Tân Ngôn ngồi trên ghế, mắt lại nhìn ra ngoài cửa, giờ này rồi còn ai tới, Thiệu Vân cũng rất ít khi đến vào buổi tối.
Cửa nhanh chóng được mở ra, Tô Trạm đứng ở cửa, thời điểm nhìn thấy anh ấy, Lâm Tân Ngôn nghẹn họng nhìn trân trối, tai như có tiếng hét rống lên đau nhức, toàn thân tê dại.
Sao Tô Trạm lại xuất hiện ở đây?
Cô siết chặt hai tay, sợ hãi rồi đồng thời cũng mong chờ nhìn về phía sau anh ấy.
“Chú Tô.” Tông Ngôn Hi mỉm cười chào hỏi rồi nhường đường cho anh ấy vào.
Vì hai người vừa gặp nhau không lâu nên cũng chẳng có gì ngạc nhiên.
Tô Trạm đi vào, nhìn Lâm Tân Ngôn rồi gọi một tiếng “chị dâu”.
Cậu, sao cậu lại biết tôi ở đây?” Cố cố gắng hết sức mới có thể khiến giọng mình trở nên bình tĩnh.
“Cảnh Hạo quá nhớ hai con nên vẫn luôn nhờ tôi điều tra tung tích của chị, cho nên… tôi cũng vừa mới tìm được chỗ ở của chị.” Tô Trạm giải thích lý do vì sao mình lại ở đây vào lúc này.
Lâm Tân Ngôn nắm chặt hai bàn tay, lòng bàn tay ứa ra một tầng mồ hôi, lúc đó cô muốn để hai đứa nhỏ lại bên anh, dù sao khi đó anh cũng cần có người ở bên.
Cô chưa bao giờ bỏ hai con lại, cô phát hiện mình không làm được, rời xa anh đã đau khổ lắm rồi, cô sợ mình không gắng gượng nổi nếu không có hai con.
“Tôi có thể đưa hai bé đến thành phố B ở vài ngày được không?” Tô Trạm giải thích ý định tới của mình.
Lâm Tân Ngôn từ từ nâng mắt lên, muốn hỏi một câu anh ấy có ổn không nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ trầm giọng nói: “Được.”
Hai đứa bé cũng là con anh.
Cô đứng dậy: “Tôi đi thu dọn ít đồ thay cho bọn trẻ, cậu ở đây chờ một lát.”
“Được.”
Tô Trạm ngồi trên sofa.
“Có muốn uống gì không?” Lâm Tân Ngôn hỏi.
“Cho tôi một ly nước đi.”
“Để con rót.” Tông Ngôn Hi rất vui.
Lâm Tân Ngôn nhìn con gái, chắc là biết sắp được đi gặp ba nên bé con mới hứng khởi, mừng rỡ như vậy.
Cô quay người về phòng, quần áo của hai con đặt trong tủ quần áo ở phòng ngủ cô.
Khi cô mở tủ lấy quần áo, chợt nghĩ đến giấc mơ lần trước, nó quá chân thật, thậm chí cô còn nhớ hơi thở mang theo mồ hôi của anh, anh khàn giọng nói anh nhớ cô.
Lần trước thật sự là một giấc mơ sao?
Thật sự chỉ có một mình Tô Trạm tới thôi ư?
Cô bắt đầu do dự, một khi những suy nghĩ này hiện ra thì sẽ không thể xoá nhoà, dường như cô đang ôm ấp sự mong đơi, cơ thể lại như vô thức không chịu sự kiểm soát của não bộ, cô bước đến bệ cửa sổ, nhẹ nhàng kéo tấm rèm trắng lên, nhìn xuống dưới.
Một chiếc xe ô tô đậu trên con phố vắng vẻ và yên tĩnh, dường như cô đã từng nhìn thấy chiếc xe đó, nhưng lại không thể nhớ là ở bãi đậu xe bệnh viện hay là trước cửa nhà hàng.
Chốc lát, cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Tông Cảnh Hạo đứng ngược sáng dưới bóng đèn đường mờ ảo, anh dựa vào xe, nói chuyện điện thoại với Quan Kình, nghe anh ấy báo cáo chuyện công việc, hiện tại anh không thể về, đều làm việc qua mạng.
Dường như anh cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình nên ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa sổ.

Bình Luận (0)
Comment