Công Lược Trái Tim

Chương 548

Chương 548: Tôi không đáng thương sao?
Tông Cảnh Hạo không để ý tới câu nói của anh mà lạnh lùng nói: “Bây giờ chúng ta phải đi.”
Nói xong anh liền đi vào trong ôm con gái, Tô Trạm còn chưa kịp phản ứng, không phải ở đây một đêm mai mới đi sao?
“Bây giờ?” Tô Trạm tưởng mình đã nghe nhầm.
Tông Cảnh Hạo quay đầu nhìn anh, rồi vô cùng lạnh lùng nói: “Đúng, bây giờ.”
Tô Trạm hình như đã nhận ra có chuyện gì xảy ra nên tắt máy đứng dậy: “Tôi sẽ đi thu dọn ngay.”
“Đại Bạch con phải đem về.” Tông Ngôn Hi cầm sợi dây xích chó trên tay.
Tông Cảnh Hạo nói: “Được, đem về.”
Trình Dục Ôn cũng tới hỏi: “Gấp như vậy, nghỉ ngơi một đêm rồi ngày mai hãy đi.”
“Có chuyện.” Tông Cảnh Hạo giải thích ngắn gọn nguyên nhân.
Trình Dục Ôn cũng không giữ nữa mà giúp họ dọn đồ.
Trước đó nói ở qua đêm mà bây giờ lại phải đi chắc là có chuyện gấp.
Tông Cảnh Hạo ôm con gái đi tìm Tông Ngôn Thần, cậu bé không ở trong phòng ngủ trưa, những phòng khác cũng không có người, cuối cùng lại nhìn thấy ở trong phòng Tông Khải Phong.
Tông Khải Phong đang nói chuyện với cậu bé, không biết nói gì, chỉ là không tiêu cực như trước.
Tông Cảnh Hạo nói phải đi.
“Phải về thành phố B sao?” Tông Khải Phong hỏi.
Anh nói vâng.
Tông Khải Phong cũng không giữ cũng không dặn dò gì khác, nên nói ông đã nói rồi, tin rằng anh và Lâm Tân Ngôn đều hiểu.
Tông Ngôn Thần kéo tay Tông Khải Phong: “Ông nội, cháu nhớ ông thì phải làm sao?”
Tông Khải Phong xoa đầu cháu: “Ông sẽ về thăm hai đứa.”
“Vâng.” Tông Ngôn Thần vẫn không nỡ buông tay Tông Khải Phong.
Tông Cảnh Hạo cầm tay con trai nhìn ba rồi nói nhỏ: “Chăm sóc tốt bản thân, có chuyện gì gọi điện thoại cho con.”
Tông Khải Phong xua tay nói: “Đi đường bảo Tô Trạm lái xe chậm một chút.”
Tông Cảnh Hạo ừm rồi đưa hai đứa trẻ ra ngoài, Tô Trạm cũng thu dọn xong, anh đưa hai đứa trẻ lên xe, Trình Dục Ôn giúp đưa Đại Bạch lên xe, may mà xe đủ rộng.
Lâm Tân Ngôn đi tạm biệt Tông Khải Phong, nói với ông mình sẽ chăm sóc tốt cho con và Tông Cảnh Hạo, xin ông yên tâm.
Cô có thể hiểu Tông Khải Phong rất an ủi, bảo cô đi đường chú ý an toàn.
Thấy họ đã thu dọn hành lý xong xuôi, Lâm Tân Ngôn chào tạm biệt Trình Dục Ôn: “Chúng cháu phải đi rồi.”
Trình Dục Ôn gật đầu: “Đi đường cẩn thận.”
“Chúng cháu sẽ cẩn thận, hai người cũng phải giữ gìn sức khỏe đó.” Trình Dục Ôn cũng có tuổi rồi, trước đó nhìn còn khỏe khoắn, trải qua chuyện lần này, sức khỏe của ông cũng không được như trước nữa rồi.
Đợi qua khoảng thời gian này, Lâm Tân Ngôn muốn đưa họ về chăm sóc, thực ra người càng an nhàn càng dễ suy nghĩ lung tung, có Tông Ngôn Thần và Tông Ngôn Hi ở bên cạnh bầu bạn, có lẽ họ sẽ không thấy cô đơn.
Hai mắt Trình Dục Ôn vẩn đục, ông quay đầu lại không dám nhìn vào mắt Lâm Tân Ngôn, quay lưng xua tay: “Muốn đi thì nhân lúc trời còn sáng mau đi đi, buổi tối lái xe tầm nhìn không tốt.”
Tông Cảnh Hạo mở cửa xe cho Lâm Tân Ngôn, cô nhìn Trình Dục Ôn rồi cúi người lên xe.
Tới khi nổ máy, Trình Dục Ôn vẫn quay người nhìn họ, cho dù không nỡ để họ bỏ đi như vậy.
Nhưng ông biết, đó là bắt buộc.
Lâm Tân Ngôn mở cửa sổ ra, hai đứa trẻ gục trên cửa sổ vẫy tay với ông: “Ông bác à chúng cháu đi đây.”
Trình Dục Ôn cũng vẫy tay: “Có rảnh thì đừng quên về thăm ông, ông sẽ nhớ mấy đứa.”
“Chúng cháu sẽ tới thăm ông, chúng cháu sẽ nhớ ông.” Tông Ngôn Hi gục lên cửa sổ, mặc dù không nỡ xa ông bác và ông nội nhưng cô bé vẫn muốn ở cùng ba mẹ hơn.
Trình Dục Ôn mỉm cười: “Có lời này của cháu là đủ rồi, ông thỏa lòng rồi, đừng làm tốn thời gian nữa, đi đi.”
Sau khi nói câu tạm biệt cuối cùng, Tô Trạm lái xe rời khỏi.
Trước đó Tô Trạm cũng mang theo đồ ăn vặt cho hai đứa nhỏ rồi, nếu chúng chán có thể ăn một chút. Tinh thần Lâm Tân Ngôn không tốt, trong lòng còn lo lắng cho Tần Nhã, lần trước cô ấy còn bị tổn thương lớn như thế, lần này cô không dám nghĩ có điều gì xảy ra…
“Mami, mẹ muốn cái gì?” Tông Ngôn Thần cảm nhận được Lâm Tân Ngôn đang buồn phiền nên quan tâm hỏi.
Lâm Tân Ngôn lấy tay xoa đầu con, cố mỉm cười, đối diện với hai đứa trẻ, cô cũng không muốn làm hai đứa bé bị ảnh hưởng nên cố gắng vực dậy tinh thần: “Mami đang nghĩ, khi nào hai đứa mới trưởng thành.”
“Đợi khi mami già rồi, con sẽ lớn thôi.” Tông Ngôn Hi xen vào.
“Vậy thì mami già xấu xí, có phải hai đứa sẽ ghét bỏ mami không?” Lâm Tân Ngôn mỉm cười hỏi.
“Không đâu.” Tông Ngôn Hi không cần cả Đại Bạch mà bò vào lòng mẹ: “Mẹ là mami xinh đẹp nhất trên đời.”
Tông Ngôn Thần né sang một bên, nhường chỗ cho em gái.
Lâm Tân Ngôn vuốt ve Đại Bạch: “Con có cần đưa về nước không?”
Tông Ngôn Hi ra sức gật đầu, ngẩng lên nhìn cô hỏi: “Mami không cảm thấy nó rất đáng yêu sao?”
“Ừm, đáng yêu, còn đáng yêu hơn cả con.” Cô véo cằm con gái.
“Không, con đáng yêu nhất.” Tông Ngôn Hi xoa bụng mẹ: “Em bé bao giờ mới ra đời được? Con mong quá đi.”
Lâm Tân Ngôn xoa đầu cô, nói nhanh thôi.
Trời bên ngoài càng ngày càng tối, những nhà ven đường đều đã sáng đèn, hai đứa nhỏ chơi mệt rồi ăn chút đồ ăn vặt cũng không nói đói mà ngủ thiếp đi.
Tới khi hai đứa nhỏ ngủ say, Tô Trạm mới hỏi: “Xảy ra chuyện gì, sao phải về gấp vậy?”
Tông Cảnh Hạo ngồi ở ghế phụ nhìn ra sau một lát, thấy Lâm Tân Ngôn cũng nhìn anh, ánh mắt giao nhau, cho dù không nói chuyện cũng hiểu được suy nghĩ hiện giờ của nhau.
“Tôi không đáng thương sao?” Tô Trạm không rời mắt.
Không cần nhìn cũng biết hai vợ chồng họ đang nhìn nhau, anh còn đang lái xe, khoe tình cảm không giấu giếm như vậy là đang cố ý kích động anh sao?
“Tần Nhã cũng không muốn tha thứ cho tôi, hai người còn khoe tình cảm, trái tim của hai người làm bằng đá sao? Không thấy tôi đáng thương sao? Có thể lương thiện với tôi chút không?” Tô Trạm oán trách.
Anh thất tình rồi, Tần Nhã không chịu tha thứ cho anh, sau này anh cũng không biết phải làm sao, anh lại than thở một tiếng, trở lại chủ đề chính: “Hai người nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà đi vội vậy, chúng ta về thành phố B hay thành phố C?”

Bình Luận (0)
Comment