Công Lược Trái Tim

Chương 55

Chương 55, Thai đôi

Không phải Tông Cảnh Hạo không biết Bạch Trúc Vi có một chút tâm tư nhỏ, chỉ là tin Bạch Trúc Vi bị xảy thai làm anh quá chấn động.

Một người phụ nữ đi theo anh lâu như vậy, không những đem cơ thể cho anh mà còn bị xảy thai, cho dù có một chút tâm tư nhỏ thì cũng đã sao?

Tông Cảnh Hạo hơi cụp mắt xuống, nhàn nhạt ừm một tiếng.

Dường như anh không muốn nói nhiều đến chuyện của Bạch Trúc Vi.

Lâm Tân Ngôn cũng không biết cô có ý nghĩ gì, chỉ là cô muốn nghe chính miệng anh nói, “Sau khi tôi và anh ly hôn thì hai người sẽ kết hôn sao?”

Bàn tay đặt cốc cà phê xuống của anh hơi ngưng lại một lúc, sau đó anh rất bình tĩnh đặt cốc cà phê xuống, sau khi chậm rãi lau miệng xong, anh đặt tờ giấy ăn xuống rồi mới từ từ đưa mắt lên, “Tôi sẽ kết hôn với cô ấy.”

Nói xong anh liền đứng dậy rời khỏi biệt thự.

Quả nhiên là anh yêu Bạch Trúc Vi.

Lâm Tân Ngôn không có khẩu vị, nhưng vì đứa bé trong bụng, cho nên sau khi uống xong cốc sữa tươi mà vú Vu chuẩn bị thì cô ăn thêm một quả trứng ốp.

Ăn xong bữa sáng thì cô cũng rời khỏi biệt thự.

Bây giờ cô phải đi tìm một căn nhà để ổn định trước.

May mà cô vẫn khá may mắn khi không mất quá nhiều thời gian mà đã tìm được một căn nhà có hai phòng, căn nhà này đủ cho cô và Trang Tử Khâm ở, giá thuê cũng phù hợp, cô đặt cọc để thuê lại.

Kí xong hợp đồng thì cô rời khỏi nhà người môi giới, cô đứng ở ven đường đợi xe.

Cô móc điện thoại ra nhìn thời gian một cái, 8 giờ 50 phút còn 10 phút nữa thì đến 9 giờ, cô sợ không kịp giờ trở về nên trong lòng có một chút sốt ruột, chỗ này không hề dễ đặt xe, khi sắp đến 9 giờ thì Lâm Tân Ngôn mới bắt được một cái taxi.

Ngồi lên xe thì cô đã gọi điện về biệt thự, là vú Vu nghe máy, “Nếu trợ lý Quan đến nhà thì vú bảo cậu ấy đợi tôi một lúc, tôi sắp về nhà đến rồi.”

Cô không hề muốn để anh hiểu lầm rằng cô không muốn ly hôn hoặc là đang kéo dài thời gian.

Vú Vu đáp lại một tiếng, Lâm Tân Ngôn ngắt điện thoại, khi cô đang định cất điện thoại vào trong túi thì điện thoại của cô lại reo lên, là Hà Thuỵ Trạch gọi đến.

Cô nghe điện thoại, rất nhanh giọng nói của anh liền truyền đến, “Ngôn Ngôn, em đang ở đâu vậy anh đến tìm em, anh về rồi.”

Lâm Tân Ngôn nhìn ra bên ngoài cửa xe, cô đang ở bên ngoài, một lúc nữa còn phải cùng Quan Kình đến cục dân chính một chuyến, bây giờ cô không có thời gian gặp mặt Hà Thuỵ Trạch, thế là cô nói, “Muộn một chút thì em gọi lại cho anh——”

Cô còn chưa nói xong thì vô lăng của tài xế quay một cái, khi đi qua ngã tư thì đã va chạm với một chiếc xe hàng lớn, tài xế của xe hàng giống như là bị mất lái đột nhiên lao vào xe của của bọn họ!

Đồng tử của Lâm Tân Ngôn co lại, phản chiếu khuôn mặt hung dữ của tài xế xe hàng—-

Hà Thuỵ Trạch, “Ngôn Ngôn——”

Rầm!

Một âm thanh rất to vang lên, hai xe đâm nhau, bởi vì tốc độ của xe hàng quá nhanh, cho nên xe taxi bị đâm bay vọt lên cao rồi lật lại, bị lăn mấy vòng, cuối cùng bánh xe hướng lên trên treo trên dải cây xanh ở giữa đường.

Xe hàng lớn bị đâm nên lái chếch ra bên ngoài đường vài mét rồi đâm vào một biển quảng cáo vô cùng lớn rồi mới dừng lại.

“Ngôn Ngôn——” Điện thoại bị rơi ra bên ngoài vẫn đang kêu.

Giọng nói của Hà Thuỵ Trạch trở nên vô cùng khẩn trưởng, âm thanh rất to vừa mới vang lên lúc này chứng tỏ đã xảy ra chuyện gì rồi.

Cả khuôn mặt Lâm Tân Ngôn toàn là máu, cô đã không thể nhìn rõ được mọi thứ xung quanh, đau, rất đau, cả người đều đang rất đau.

Không, cô không thể ngất, cô còn có con, cô không thể chết.

Cô chịu đựng cảm giác vô cùng đau đớn, cô kêu gào, “Có ai không, cứu tôi với——”

Giọng nói của cô rất yếu ớt.

Có một người tốt bụng đã giúp đỡ báo cảnh sát, gọi xe cứu thương và bước đến cứu người trong xe.

“Cứu tôi với——” Ý thức của Lâm Tân Ngôn dần dần trở nên mơ hồ, giọng nói của cô càng ngày càng bé, bé đến mức không ai nghe thấy.

Sau đó cô hoàn toàn ngất đi.

Khi tỉnh lại thì đầu mũi của cô bị bao phủ bởi mùi nước sát khuẩn nồng nặc.

Hà Thuỵ Trạch nhìn thấy cô tỉnh lại thì kích động nắm lấy tay cô, “Em tỉnh rồi.”

Con ngươi của Lâm Tân Ngôn đảo đi đảo lại, cô nhìn rõ khung cảnh nơi cô đang nằm, là phòng bệnh của bệnh viện.

Hà Thuỵ Trạch, “Em bị tai nạn xe cộ, là do một chiếc xe hàng lớn bị mất phanh gây nên, khi anh đến thì em đã được cứu ra ngoài.”

Lúc đó toàn thân cô đều là máu, có máu của cô, cũng có máu của người tài xế kia dính lên người cô.

Hà Thuỵ Trạch nắm chặt tay cô, Em biết lúc đó anh sợ hãi như thế nào không, anh sợ em cứ như vậy mà chết đi——”

Nói xong Hà Thuỵ Trạch liền tát vào miệng mình, “Em xem anh nói những lời không may mắn gì vậy.”

Lâm Tân Ngôn cử động, cô muốn ngồi dậy, Hà Thuỵ Trạch giữ lấy cô, không cho cô cử động, “Em không được cử động, em bị thương rồi.”

Lâm Tân Ngôn chau mày.

Cô biết cô đã bị thương rồi, bởi vì bây giờ cô vẫn nhớ cảm giác đau đớn lúc đó.

Vẻ mặt Hà Thuỵ Trạch nặng nề đi một chút, anh nắm lấy tay Lâm Tân Ngôn đặt lên môi và hôn, giọng nói của anh khàn và nhỏ, “Anh có hai tin giành cho em, một tin tốt và một tin xấu, em muốn nghe tin nào trước?”

Lâm Tân Ngôn há miệng, giọng nói của cô khản lại, “Tin xấu.”

Đắng trước ngọt sau mà.

Hà Thuỵ Trạch, “Phía sau lưng của em bị một miếng kim loại nhỏ cắm vào, cho nên cần làm phẫu thuật để lấy nó ra, nếu không nó sẽ chèn lên dây thần kinh lưng khiến em không thể đi lại được.”

Lâm Tân Ngôn thở phào một hơi, may mà không phải đứa bé có chuyện gì.

Chuyện này đối với cô mà nói cũng không phải là chuyện quá xấu, chỉ bị thương một chút mà thôi.

Lâm Tân Ngôn, “Vậy chuyện tốt thì sao?” Cô nghiêng đầu nhìn Hà Thuỵ Trạch, sắc mặt cô trắng bệch giống như một tờ giấy trắng vẽ mũi và mắt lên.

Không có một chút màu máu nào.

Hà Thuỵ Trạch nắm lấy tay cô, càng nắm càng chặt, “Em mang thai đôi.”

Cái gì?

Sao có thể thế được?

Lâm Tân Ngôn, “Anh, anh nói cái gì? Em từng siêu âm, rõ ràng chỉ có một đứa——”

“Hai đứa, một đứa nằm ở thành sau tử cung, bị đứa trước che mất, cho nên không nhìn thấy.” Bởi vì lần này cô bị thương nặng nên đã làm kiểm tra kĩ càng nhất, siêu âm 4D chính xác hơn rất nhiều lần so với siêu âm thông thường.

Là sự thật, trong bụng cô là thai đôi.

Hà Thuỵ Trạch cũng không biết anh có ý nghĩ gì.

Anh rất mẫu thuẫn, vui mừng, cũng không vui mừng.

Lâm Tân Ngôn yên lặng nhìn lên trần nhà, trong lòng cô vô cùng rối loạn, cô không thể nào yên tĩnh được.

Rõ ràng bộ dạng của cô là đang cười, nhưng nước mắt lại theo khoé mắt rơi xuống, rơi xuống gối trắng tinh.

Đây là do ông trời trêu đùa cô sao?

Là do ông trời thấy cô quá cô đơn, cho nên cử hai thiên sứ đến ở cùng cô sao?

Cô bất hạnh, nhưng cũng may mắn.

“Ngôn Ngôn——” Hà Thuỵ Trạch nắm chặt lấy tay cô, anh muốn nói nhưng lại thôi, nghĩ rất lâu sau anh mới hạ quyết tâm, “Em đừng cần đứa bé này nữa có được không?”

Lâm Tân Ngôn vô cùng kinh ngạc trợn trừng mắt nhìn Hà Thụy Trạch, anh nói cái gì?

Anh có biết là anh đang nói cái gì không?

Cô dùng sức vùng vẫy thoát khỏi bàn tay bị anh nắm chặt, cô phản kháng không lời.

Hà Thuỵ Trạch, “Ngôn Ngôn——”

Lâm Tân Ngôn, “Em không muốn nghe anh nói, cho dù bố của bọn chúng là người nước ngoài thì sao? Bọn chúng ở trong người em thì chính là một phần tính mạng của em, em có thể không cần tính mạng của mình sao?”

Cô sẽ không từ bỏ.

Ba tháng rồi, máu thịt và linh hồn của bọn chúng sớm đã cùng cô hoà vào làm một.

Sao mà Hà Thuỵ Trạch lại không biết, sự quan trọng của con đối với cô?

Anh nhớ rõ cảnh cô vì muốn giữ đứa bé mà quỳ trước mặt Trang Tử Khâm.

Anh nào có muốn cô đau lòng và buồn bã?

Hà Thuỵ Trạch đưa tay vuốt ve khuôn mặt trắng bệch của cô, dịu dàng, thương tiếc, “Em làm phẫu thuật thì bắt buộc phải tiêm thuốc tê cho nên không giữ được đứa bé này——”

Cơ thể của cô hơi run lên, “Em không tiêm thuốc tê có được không?”

Hà Thuỵ Trạch, “Em sẽ không chịu được!” Hà Thuỵ Trạch suýt nữa nhảy lên trách mắng cô.

Cắt thịt để lấy dị vật, không tiêm thuốc tê thì sẽ bị đau chết mất!

Hà Thuỵ Trạch, “Ngôn Ngôn em nghe lời anh.” Hà Thuỵ Trạch định khuyên nhủ cô, “Bọn chúng mới có ba tháng, sau này, sau này em vẫn có thể có——”

Lâm Tân Ngôn, “Ba tháng thì không phải tính mạng sao?” Thái độ của Lâm Tân Ngôn rất kiên quyết, “Em sẽ không từ bỏ.”

Bình Luận (0)
Comment