Công Lược Trái Tim

Chương 578

Chương 578: Biến khéo thành vụng
Mắt bà Diêu sáng ngời, nghĩ cũng đúng. Bạch Dận Ninh không phải người của thành phố B, giấu người ở thành phố Bạch thì chuyện này cũng được giải quyết rồi? Cố Bắc muốn giấu người kia ở trong nhà bà vì cảm thấy nhà bà an toàn, nếu tới thành phố Bạch thì càng an toàn hơn.
Bà Diêu cảm thấy Bạch Dận Ninh giúp được bà một việc lớn: “Dận Ninh à…”
Lúc bà Diêu đang muốn nói với Bạch Dận Ninh thì Diêu Bân ngắt lời vợ: “Hồ đồ!”
Không phải ông tức giận vì bà Diêu nói chuyện của Cố Bắc cho Bạch Dận Ninh biết, mà ông tức vì bà không thèm suy nghĩ đến hậu quả. Ông nghiêm túc nhìn vợ của mình: “Em trai của bà là người như thế nào thì bà tự biết, bà không xem tin tức à? Rõ ràng người kia không phải là người tốt, bà lại đưa gã ta trốn ở chỗ Dận Ninh, bà muốn Dận Ninh dính vào những chuyện bẩn thỉu đó à?”
Quả thật là bà Diêu không nghĩ nhiều như vậy, bà chỉ nghĩ muốn nhanh chóng giải quyết mọi chuyện, bây giờ lại được chồng nói cho thì bà mới tỉnh táo lại. Không thể đưa người đến chỗ Bạch Dận Ninh, chuyện của người kia rất ồn ào.
Bản thân Cố Bắc cũng không giấu được chuyện này thì chắc chắn vấn đề này không đơn giản. Bà chỉ có một đứa con gái, tuyệt đối không thể gây thêm phiền phức cho con gái và con rể.
Bạch Dận Ninh vừa đến thành phố B nên cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra cho nên hỏi: “Con cũng không phải là người ngoài, có chuyện gì thì hai người cứ nói với con, con cũng có thể nghĩ cách cho hai người.”
Diêu Bân thở dài một hơi, thành khẩn nói với Dận Ninh: “Con vừa đến thành phố B cho nên vẫn chưa rõ về chuyện của thành phố B. Nơi này không phải là thành phố Bạch, rất nhiều người, nước rất sâu, chúng ta không nói cho con biết vì không muốn con bị cuốn vào vũng nước đục này.”
Bạch Dận Ninh biết Diêu Bân nói vậy là vì muốn tốt cho anh ta, nhưng anh ta cũng thật tình muốn chia sẻ với họ.
“Con đã là con rể nhà họ Diêu nên cũng là một nửa người nhà họ Diêu. Bây giờ ba mẹ gặp phải chuyện khó khăn, con là chồng của Thanh Thanh sao con có thể khoanh tay đứng nhìn chứ? Dù con không giúp được gì nhưng mà ba mẹ cũng có thể nói cho con biết, ba mẹ đừng coi con là người ngoài, biến con trở thành người yếu đuối.”
Diêu Bân thở dài một hơi: “Sao con lại bướng bỉnh như thế?”
Bạch Dận Ninh đã nói đến mức này, nếu như ông còn giấu diếm nữa thì cũng không đúng lắm nên đưa tin tức cho anh ta. Bạch Dận Ninh lấy điện thoại ra, Diêu Bân cầm lấy rồi tra tin tức. Rất nhanh thôi tin tức về sự vụ ở Tự Miếu đã hiện ra, nhiều không đếm hết. Phật Môn thanh tịnh nơi thế nhưng lại xuất hiện một tên đàn ông trần truồng, đã vậy cả người đều bị thương, vừa thấy là biết chắc chắn có chuyện không hay.
“Em trai của mẹ con chính là Cố Bắc, cậu ta muốn để thứ bẩn thỉu vào trong nhà chúng ta, mệt cho anh ta còn có thể nghĩ ra.” Diêu Bân lạnh giọng.
Bạch Dận Ninh cúi đầu tiếp tục xem tin tức, anh ta vô tình nhìn thấy tin tức Tông Cảnh Hạo và Lâm Tân Ngôn đi dạo trong khu thương mại.
Anh ta hơi do dự một chút mới lướt qua không xem tin tức ấy mà tiếp tục xem tin về ngôi chùa kia.
“Suốt ngày chỉ biết gây chuyện, lần này lại gây rắc rối với Tông Cảnh Hạo, nếu không thì cậu ta cũng không muốn giấu người ở đây, cậu ta chẳng thể giấu người ở chỗ khác được.” Diêu Bân không muốn quan tâm những chuyện hư hỏng kia của Cố Bắc, nhưng chuyện của Cố Bắc trở nên nổi tiếng, vậy là chuyện này tự lan truyền đến tai ông.
Bạch Dận Ninh ngẩng đầu nhìn Diêu Bân hỏi: “Người đó và Tông Cảnh Hạo có quan hệ gì?”
“Ba không biết cụ thể, nhưng mà ba có nghe được một ít lời đồn về chuyện đó. Hình như là Cố Bắc bắt được người của Tông Cảnh Hạo, cho nên mới làm như thế ở chùa. Hừ, cậu ta không muốn giao người lại không giấu được ở bên ngoài, nếu không thì cậu ta cũng sẽ không nghĩ đến chuyện giấu người trong nhà chúng ta đâu. Đúng là cái thứ không ra gì, câu ta là đứa con trai đến lúc già mới có của ba cậu ta, nuông chiều con cái giống như là giết nó vậy, Cố Bắc cứ nghênh ngang như vậy thể nào cũng xảy ra chuyện!”
Bạch Dận Ninh nghe xong lời nói của Diêu Bân thì im lặng suy nghĩ, Cố Bắc bắt được người của Tông Cảnh Hạo, bắt được ai? Lâm Tân Ngôn à?
Người đàn ông khỏa thân trong đền rõ ràng là đã làm việc không tốt, nghĩ đến người bị bắt có khả năng là Lâm Tân Ngôn, con mắt của anh ta tối sầm lại: “Ba, dù sao thì Cố Bắc này cũng là em trai của mẹ, nếu chúng ta cứ từ chối như vậy thì nhất định sẽ đắc tội với gã.”
Diêu Bân lơ đễnh: “Người như thế sớm muộn cũng đắc tội, đắc tội sớm cũng là đắc tội, muộn cũng là đắc tội, không bằng đắc tội sớm thì chúng ta có thể được yên tĩnh.”
Bà Diêu hiểu tính chồng mình, nếu ông ấy cố ý mặc kệ thì mình nói gì cũng vô dụng, bà không khỏi thở dài một hơi. Sau này người ở bên cạnh bà cũng chỉ có chồng mà thôi, mà em trai chỉ có quan hệ huyết thông cho nên nếu so về tình cảm thì không thể sâu đậm như chồng được.
“Dận Ninh, cũng không còn sớm nữa, con đi nghỉ ngơi đi. Mẹ sẽ nghe lời ba con, mặc kệ chuyện này. Cậu ta có oán thì oán mẹ đi, dù sao mấy năm nay không đụng chạm gì với nhau, cậu ta cũng không để người chị này vào mắt.”
Bạch Dận Ninh còn muốn tranh thủ một chút, không phải vì Tông Cảnh Hạo mà là vì Lâm Tân Ngôn.
“Ba, mẹ, con biết hai người không muốn dính dáng gì với người như Cố Bắc, nhưng dù sao vẫn có quan hệ họ hàng, nếu ngồi yên chỉ sợ lại trở thành truyện cười của mọi người. Dù sao con và Thanh Thanh ở Bạch thành, bảo gã giao người cho con, con sẽ đưa người đến thành phố Bạch rồi tìm chỗ sắp xếp, không có ai tìm được mà cũng chặn được miệng của Cố Thành.”
Diêu Bân không nói, ông vẫn không muốn để Bạch Dận Ninh dính vào chuyện này, nhưng rõ ràng Bạch Dận Ninh là vì nghĩ cho bọn họ, cho nên họ rất vui mừng. Bây giờ bà Diêu hối hận vì lúc trước không tin tưởng Dận Ninh, gặp được chuyện khó khăn mà Dận Ninh vẫn suy nghĩ cho hai ông bà, Dận Ninh có tâm như vậy đúng là rất khó có được. Nếu bà Diêu biết ý định thật sự của Bạch Dận Ninh, chỉ sợ là sẽ hối hận gả vì đã gả con gái cho anh ta?
“Hoài Hậu à, không bằng nghe lời Dận Ninh đi, đồng ý với Cố Bắc đưa người đến thành phố Bạch cũng không phải đến nhà chúng ta. Như vậy cũng không đến mức không nể mặt Cố Bắc, dù sao thì cậu ta cũng là em trai của tôi nên giúp cậu ta một chút có được không?” Bà Diêu dè dặt, cẩn thận nhìn chồng.
Nếu chồng bà không đồng ý nữa thì bà cũng không còn cách nào khác.
Diêu Bân vẫn không nghe: “Dận Ninh à, con không biết Cố Bắc đã làm những chuyện gì đâu. Ba không muốn liên lụy đến con, ba vẫn luôn coi con là người trong nhà, mà tương lai con sẽ chung sống với Thanh Thanh cả đời. Ba không muốn con có một chút quan hệ nào với Cố Bắc cả, con có hiểu không?”
“Con biết, chúng ta là người một nhà.” Bạch Dận Ninh cũng biểu lộ tâm ý của bản thân.
Thấy Bạch Dận Ninh thành khẩn như vậy, Diêu Bân im lặng hai giây: “Con có chắc chắc chuyện này sẽ không làm ảnh hưởng đến con không?”
Dận Ninh khẳng định: “Đương nhiên, con sẽ tự bảo vệ mình.”
Diêu Bân không muốn dính đến việc này, ông nhìn thoáng qua vợ mình: “Bà gọi điện cho Cố Bắc đi, còn nữa, nói với cậu ta đây là lần cuối cùng nên sau này đừng đến đây nữa, tôi không hề muốn nhìn thấy cậu ta. Ba bà cứ chiều chuộng cái loại người ngang ngược như vậy, bà nghĩ như thế là tốt à? Là hại cậu ta đấy.”
“Tôi biết rồi.” Bà Diêu vỗ vỗ lưng chồng mình: “Anh đi ngủ trước đi, em đi gọi điện.”
Bà Diêu nhìn thấy chồng mình đi vào phòng rồi mới lôi điện thoại ra, bà nhìn Dận Ninh: “Con cứ đi nghỉ ngơi trước đi, có gì mai mẹ sẽ nói với con.”
“Con không mệt, con chờ mẹ nói chuyện điện thoại xong.” Bạch Dận Ninh nói.
Bà Diêu đành phải gọi điện thoại cho Cố Bắc trước, giọng nói của Cố Bắc lập tức truyền đến: “Thế nào, chị nói với anh rể chưa?”
“Không để trong nhà tôi được, nhưng mà tôi có chỗ để cậu giấu người, sẽ không có ai tìm được đâu.”
Cố Bắc do dự: “Chỗ nào?”
Ở thành phố B còn có nơi nào an toàn, không dễ bị phát hiện chứ?

Bình Luận (0)
Comment