Công Lược Trái Tim

Chương 616

Chương 616: Đừng khóc, anh sẽ đau lòng
“Cô coi tôi…”
“Tô Trạm, tôi mong anh không cần nói những lời kỳ lạ trước mặt tôi, tôi không có thời gian nghe.” Nói xong, cô đi vào bếp muốn giúp vú Vu làm cơm chiều.
Hai tay Tô Trạm nắm thật chặt, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười: “Cô thế này là muốn tránh mặt tôi sao? Nếu thật sự buông tay thì cô hẳn là có thể bình thản đối mặt với tôi, cô thế này thật dễ dàng khiến người ta hiểu lầm.”
“Anh nực cười thật đấy!” Tần Nhã lạnh giọng.
Tô Trạm bỗng nhiên đứng lên, hai tay chống vào hai tay vịn của của ghế, cụp mắt xuống đối diện với tầm mắt của cô: “Đúng vậy, tôi thật nực cười!”
Tần Nhã cố gắng giữ bình tĩnh, cô nói: “Mời anh tránh ra cho!”
Nghe thấy tiếng của Tần Nhã, vú Vu ngó ra nhìn xem, thấy là Tô Trạm thì làm bộ như không nghe được gì.
Dì Vương thấy bà không đi ra ngoài, bèn nói: “Không phải cô Tần Nhã vừa gọi chị à? Sao chị không ra ạ?”
Vú Vu ra dấu nói nhỏ với dì Vương rồi nhỏ giọng nói: “Hiện tại tôi không thể đi ra được.”
“Vì sao?” Dì Vương không biết quan hệ giữa Tần Nhã và Tô Trạm, nhưng vú Vu biết, vì thế bà nói cho dì Vương nghe: “Con bé đang giận dỗi Tô Trạm, hiện tại hai người đang nói chuyện, tôi đi quấy rầy là không tốt, vẫn nên để hai đứa có chút không gian riêng.”
Dì Vương cũng nhỏ giọng nói: “Thì ra bọn họ là người yêu của nhau.”
Vú Vu gật đầu.
Ngoài phòng khách, Tần Nhã quay đầu lại cũng không thấy vú Vu đi ra, trong lòng có chút hoảng, cô gọi lại: “Vú Vu ơi…”
Vừa mới nói được một chữ đã bị Tô Trạm che miệng lại, ánh mắt anh thâm thúy: “Nếu không còn tình cảm với tôi thì đã không phải trốn tránh tôi.”
Tần Nhã dùng sức đẩy anh ra: “Anh bị thần kinh à?”
Tô Trạm bị cô đẩy lùi ra sau hai bước, lưng đập vào bàn trà, cơ thể lung lay hai cái mới đứng vững được: “Tôi cũng muốn mắc bệnh thần kinh lắm rồi đây, nhưng mà khổ nỗi không thành được!”
Anh tiến đến ngồi xổm trước mặt Tần Nhã: “Tần Nhã à, đừng tra tấn tôi nữa, có được không?”
Tần Nhã nắm chặt tay vịn sô pha, cơ thể hơi run rẩy: “Anh thật là nực cười, tôi tra tấn anh sao, anh cho rằng anh là ai…”
Cô còn chưa nói hết câu đã bị anh che miệng lại, nhưng lần này không phải dùng tay, mà là dùng miệng.
Tần Nhã mở to mắt nhìn anh.
Tô Trạm không quan tâm, vẫn dùng sức hôn cô.
Tần Nhã chỉ kinh ngạc một giây đồng hồ, ngay sau đó lập tức đẩy anh ra: “Tô Trạm, anh là đồ khốn!”
“Tôi quả thật không phải người, cô muốn trừng phạt tôi thế nào cũng được, nhưng nhất định phải cho tôi một đáp án.” Tô Trạm cầm tay cô: “Cô nói cô muốn phạt thế nào, tôi đều sẽ làm theo, cô cho tôi một cơ hội bắt đầu lại từ đầu được không.”
“Không có khả năng đó đâu!” Tần Nhã từ chối không chút do dự.
Đời này cô không thể yêu một người đàn ông nào nữa, có thể sống yên ổn là đã không tồi, làm gì có sức lực để yêu đương?
“Tôi sẽ kết hôn với bất kỳ ai, xấu cũng tốt, thấp lùn cũng được, nhưng tuyệt đối không phải là Tô Trạm anh đâu.” Mỗi câu mỗi chữ của cô đều vô cùng kiên quyết, không có chút tình cảm dư thừa.
Bỗng chốc, tim Tô Trạm như ngừng đập.
Dù lửa nóng có nhiệt tình như thế nào cũng sẽ bị bị nước lạnh dập tắt.
“Cô, cô coi tôi…”
Tần Nhã nói lời khó nghe: “Hình như tôi đã nói rất nhiều lần rồi? Là anh cứ đeo bám tôi mãi không chịu buông tha, anh có biết mình như vậy khiến người khác cảm thấy chán ghét nhiều như thế nào không?”
“Tần Nhã, tôi cũng biết đau lòng, đừng làm trái tim của tôi chết đi.” Đôi mắt Tô Trạm đỏ ngầu.
“Anh từng nhân từ với tôi sao? Tôi phải cảm ơn anh vì anh chết tâm rồi đấy, bị anh đeo bám thật phiền phức, cũng rất đáng ghét, thật sự cảm ơn anh có thể buông tha cho tôi!” Cô đứng lên khỏi sô pha, không để ý vết thương vẫn chưa bình phục hoàn toàn, đối diện với Tô Trạm, ánh mắt cô bị hơi nước che mờ, thản nhiên, nhẹ nhàng, kìm nén: “Anh có biết không? Hiện tại tôi đặc biệt muốn tát anh một cái để giải tỏa mối hận trong lòng! Anh có biết tôi hận anh nhiều như thế nào không!”
Cô ấy hận mình.
Cô ấy hận mình.
Trong lòng Tô Trạm lặp đi lặp lại những lời này.
Lời của cô như cây gai đâm vào tim, mắt Tô Trạm như có ánh nước, môi mấp máy, như là bị một cơn gió mạnh thổi qua, nửa ngày mới mở miệng nói: “Tôi đánh thay cô.”
Chát!
Anh tát mình một cái thật mạnh, hỏi Tần Nhã: “Như vậy đã đủ chưa?”
Tần Nhã không ngờ anh sẽ tự đánh mình, ngây ngốc đứng đó, trong lòng quay cuồng, lục phủ ngũ tạng như đảo lộn vị trí.
“Nếu cô cảm thấy đánh tôi một cái là có thể nguôi giận, trong lòng thoải mái hơn, vậy tôi không sao cả.” Anh cầm lấy tay Tần Nhã, lại tát lên mặt mình, anh thật sự dùng sức, Tần Nhã cảm thấy lòng bàn tay cô đã mất cảm giác.
Lúc anh chuẩn bị tát cái thứ hai, Tần Nhã nắm tay lại, dùng sức kéo ngược hướng với hướng anh: “Nếu anh muốn phát điên thì điên một mình đi, không cần kéo tôi theo.”
“Không, tôi nhất định phải kéo cô theo, cho dù cô có làm cho tôi thương tích đầy mình, tôi cũng muốn quấn quýt lấy cô, Tần Nhã, tôi nói cho cô biết, đời này em đừng mơ tưởng sẽ thoát khỏi tôi!” Tô Trạm nói rõ từng chữ, nói xong anh lại nở nụ cười: “Cô nói tôi điên cũng được, nói tôi hèn hạ cũng được, tôi chính là người không có mặt mũi như vậy, muốn tôi không quấn quýt lấy cô nữa, chỉ có hai cách, một là tôi mất trí nhớ, quên mất cô, hai là tôi chết!”
Tần Nhã cũng không khống chế được cảm xúc, nước mắt như thuỷ triều lên, không ngừng rơi xuống, ngày càng mãnh liệt, rõ ràng trái tim đã tan nát đến nơi rồi nhưng vẫn cậy mạnh: “Anh cho rằng anh như vậy thì tôi sẽ cho anh cơ hội sao? Anh nằm mơ đi!”
Nói xong, cô nhấc chân muốn đi vào bếp.
Tô Trạm ngẩn ra một giây, ngay sau đó hoàn hồn, đuổi theo bế ngang cô lên: “Vết thương trên chân cô còn chưa bình phục hoàn toàn, đứng lên như vậy sẽ tạo ra vết thương khác đấy, tôi ôm cô ra ngoài.”
Cân nặng của cô đã nhẹ hơn trước rất nhiều.
“Tôi không cần anh ôm, buông ra mau!” Tần Nhã giãy giụa, tay đập vào ngực anh.
“Nếu cô không sợ làm cho mọi người lo lắng thì cứ giãy mạnh hơn nữa đi.” Cho dù cô có giãy giụa như thế nào, nói chuyện khó nghe thế nào, Tô Trạm cũng không chịu buông tay.
Đi vào phòng, đóng cửa lại, anh đặt cô ngồi lên giường, không để ý Tô Nhã bài xích đẩy ra, anh vẫn nắm lấy tay cô: “Cô hận tôi cũng được, chán ghét tôi cũng được, thấy tôi phiền phức cũng được, tôi không để ý, tôi quyết định, sau này tôi sẽ không nghe theo em, tôi sẽ theo đuổi em theo cách của tôi, em từ chối là chuyện của em, tôi theo đuổi là chuyện của tôi, tôi không thể khiến em chấp nhận tôi, em cũng không thể thuyết phục tôi buông tha cho em đâu.”
Nước mắt Tần Nhã lại rơi xuống, mơ hồ có thể nhìn thấy vết năm ngón tay trên mặt anh, cô nghẹn ngào nói: “Anh cho là anh như vậy, tôi có thể tiếp nhận anh lần nữa sao?”
“Tôi không yêu cầu em tiếp nhận tôi, nhưng tôi có quyền theo đuổi người tôi thích, em không thể ngăn cản!”
Tô Trạm nói xong liền đứng lên, sửa sang lại áo đã bị cô xé rách hỗn độn, anh đứng thẳng tắp, cười thật ga lăng: “Giới thiệu với em một chút, tôi họ Tô, tên chỉ có một chữ Trạm, hiện tại đang điều hành một công ty luật sư, không dám cam đoan có thể cho vợ tôi một tương lai giàu sang phú quý, nhưng có thể để em cơm áo không lo, tôi không có ba mẹ, chỉ có bà nội đã già rồi, đây là hoàn cảnh của tôi, tuy rằng không phải rất tốt, nhưng cũng không quá kém cỏi.
Tần Nhã à, tôi thật sự thích em, tôi quyết định, bắt đầu từ giờ khắc này, tôi sẽ theo đuổi em, theo đuổi hạnh phúc là quyền lợi của mỗi người, em có thể từ chối, nhưng không thể bắt tôi không thể theo đuổi em.”
“Em cảm thấy tôi vô sỉ cũng được, không biết xấu hổ cũng thế, tôi đều không sao cả, tôi chỉ kiên trì làm theo điều trái tim mình mong muốn, không muốn mình phải hối hận, cho nên ai cũng không có quyền ép tôi phải từ bỏ lòng nhiệt thành đối với tình yêu.”
Tần Nhã đã không nói nên lời, cô chỉ khóc nấc lên.
Tô Trạm lau nước mắt cho cô: “Đừng khóc, tôi sẽ đau lòng.”
“Vì sao anh nhất quyết phải ép tôi!” Tần Nhã quát nhẹ.
“Tôi đã nói rất rõ ràng, tôi chỉ kiên trì đi theo trái tim mình, không ai có thể can thiệp được!” Tô Trạm vuốt ve gương mặt cô, lau đi dòng nước mắt cho cô: “Em khóc như vậy, sẽ làm tôi lầm tưởng rằng em mềm lòng cảm động rồi.”

Bình Luận (0)
Comment