Công Lược Trái Tim

Chương 636

Chương 636: Con rùa rụt cổ?
“Em muốn làm cái gì?” Lâm Tân Ngôn đã hiểu được dụng ý của cô.
Nhưng lại không dám xác nhận.
“Để khiến cho anh ấy chịu từ bỏ, thì chỉ có thể là em đã có người đàn ông khác mà thôi.” Tần Nhã nói không chút kiêng dè.
Lâm Tân Ngôn chau mày, có chút hoài nghi nhìn cô: “Sao em có thể dùng cách này được chứ? Em vẫn nên nói rõ với anh ấy thì hơn.”
“Chị bảo em có thể nói với anh ấy bằng cách nào đây, nói rằng cơ thể này của em có khiếm khuyết hay sao?” Tần Nhã cắt ngang lời của cô, nếu như có thể nói được ra những lời đó thì cô ấy đã nói từ lâu rồi.
Sẽ không đợi đến bây giờ.
“Chú hai ở một mình, em cũng một mình, sống chung với nhau thực ra cũng không tệ.”
“Em nói thật không?” Lâm Tân Ngôn không dám tin vào tai mình.
Tần Nhã gật đầu: “Đúng vậy, em sớm đã có suy nghĩ sẽ làm vậy rồi, chỉ là vết thương vẫn chưa lành, chú hai cũng không có ở đây, cho nên…”
Đây quả thật là khiến người ta trở tay không kịp, làm cho cô không biết nói như thế nào với Tần Nhã, cô đứng dậy: “Chị cần yên tĩnh một chút”.
Nói xong cô liền đi ra ngoài.
Tần Nhã biết cô lo lắng cho mình, cô ấy đang ép bản thân vào đường cùng, cắt đứt mọi khả năng có thể với Tô Trạm.
Nhưng một khi cô ấy đã hạ quyết tâm, thì không ai có thể lay chuyển được.
“Không cần phải lo lắng cho em đâu, thay vì để cho em sống trong áp lực thì không bằng cứ để em thoải mái hơn đi.” Tần Nhã nói với cô.
Cho dù đó không phải là Tô Trạm, cô ấy yêu một người đàn ông khác, thì sao chứ?
Một cơ thể mang khiếm khuyết sẽ luôn khiến cô ấy cảm thấy xấu hổ với người mình yêu, thay vì luôn phải sống trong mặc cảm chi bằng cô ấy sống phóng khoáng một chút, sống một mình, hoặc là sống với một người khiến bản thân mình thấy thoải mái không cảm thấy áp lực.
Chỉ cần không ở cùng với người mình yêu là được.
Lâm Tân Ngôn dừng bước, không thuyết phục, cũng không ngăn cản nữa, cô ấy đã là người trưởng thành rồi, cô biết bản thân đang làm gì, cô không thể nào can thiệp vào được.
“Vẫn còn nhiều thời gian, em suy nghĩ cho kỹ đi, một khi làm như vậy, chính là em đang tự đẩy Tô Trạm ra khỏi cuộc sống của em đấy.” Lâm Tân Ngôn không nói nhiều nữa, đoạn đường về sau cô ấy phải tự mình đi, không ai có thể quyết định thay cô ấy được, điều duy nhất có thể giúp đó là nhắc nhở cô ấy mà thôi.
“Em biết, em đã suy nghĩ kỹ rồi.” Tần Nhã đã suy nghĩ kỹ lưỡng, với thân thể như vậy của cô ấy, không thể liên lụy tới người khác, cũng không nên làm khó bản thân.
Không yêu đương hò hẹn với bất cứ ai, chính là trạng thái tốt nhất của cuộc sống mà cô có thể đạt được.
“Em tự mình suy nghĩ cho kỹ là được.”
Nói xong, Lâm Tân Ngôn liền đi ra khỏi phòng ngủ của Tần Nhã.
Tông Khải Phong và Trình Dục Ôn đã đưa hai đứa trẻ ra ngoài, trong biệt thự rất yên tĩnh, cô đi lên lầu, trong lòng có chút rối bời.
Cô cho rằng Tần Nhã đã thiếu suy nghĩ khi làm như vậy, nhưng cô tôn trọng quyết định của cô ấy, cô hiểu cảm giác của một người phụ nữ không thể sinh cho người mình yêu một đứa con là như thế nào.
Cho nên cô không thể nói gì, có lẽ, cô ấy và Tô Trạm có duyên nhưng không có phận.
Hôm nay dù có thế nào cũng không được yên bình.
Trên bản tin mới có người tung tin rầm rộ, mức độ phổ biến không hề giảm đi mà ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Trong bệnh viện, mẹ Cố đã tỉnh lại sau cơn mê, cuộc đời bà, sinh được bảy người con, giờ cũng chỉ còn hai đứa bên cạnh bà là con cả và người con thứ sáu, người con thứ hai, thứ ba và thứ năm đều đã lấy chồng có gia đình riêng và chuyển ra khỏi nhà họ Cố.
Cố Bắc đã bị giam rồi. Người con thứ năm có ba đứa con cần chăm sóc, không thể đến được, hơn nữa chồng cô ta cũng không muốn cô ta qua lại với nhà họ Cố, cô ta muốn giúp đỡ, nhưng cũng chỉ đành lực bất tòng tâm mà thôi, cô ta chính là một người phụ nữ chuẩn mực của gia đình, vì con vì cái, nên không thể bỏ chồng. Nếu như thực sự buông bỏ, gia đình sẽ tan vỡ, con của cô ta có mẹ nhưng không có bố, vậy thì con của cô ta thật đáng thương. Cho nên chỉ có thể chọn rời bỏ nhà họ Cố mà thôi.
Vì sự vẹn toàn của gia đình của chính mình.
Người con thứ sáu của bà không giống với năm người chị trước, tuy rằng cũng được nuôi dạy và lớn lên ở bên ngoài, nhưng sau khi trưởng thành thì đã ra nước ngoài du học, thành tích học tập rất tốt, sau khi tốt nghiệp cũng tìm được một công việc tốt, làm Phó tổng giám đốc của một công ty nước ngoài, cũng được coi là một người phụ nữ mạnh mẽ giỏi giang điển hình.
Vẫn còn tình cảm gắn bó với bố mẹ.
Cô ta và chị gái lớn luôn chạy vạy bên ngoài, thường xuyên tới nhà các bác các chú, nhưng những cánh cửa vẫn luôn đóng kín, nói không có thời gian, họ có muôn vàn lý do để từ chối không gặp mặt.
Thực ra tất cả đều là cái cớ, thấy nhà họ Cố sắp thất bại, tất cả bọn họ liền cố gắng chừa ra cho mình một đường lui.
Thế giới này chính là như vậy, khi bạn thành công, sẽ có rất nhiều người đến với bạn, chúc mừng, xu nịnh bạn nhưng khi bạn gặp khó khăn, sẽ chẳng có mấy ai đến giúp đỡ bạn cả.
Nhìn thấu tấm chân tình trong lúc hoạn nạn, thực lòng mà nói thì bà đã từng được người ta a dua nịnh nọt, nhưng đến hôm nay, tất cả mọi người đều né tránh nhà họ Cố họ như né tránh rắn rết vậy.
Nhìn thấy họ mà như nhìn thấy quỷ vậy.
Ông cụ Cố thì bị giam lại, bảo mật rất kín kẽ, bọn họ căn bản không gặp được, qua rất nhiều người giúp đỡ cũng chỉ gặp được Cố Bắc thôi.
Cố Bắc sau một đêm bị giam ở đây, có vẻ đầu óc đã tỉnh táo hơn nhiều, chỉ là khi mới xảy ra vấn đề, đầu óc rối bời, hiện tại anh ta đã suy nghĩ thấu đáo một số chuyện.
Kẻ thù duy nhất của anh ta chính là Tông Cảnh Hạo.
Nhưng mà, anh ta thật sự không nghĩ ra, những chuyện cũ của bố anh ta tại sao cũng bị lật lại.
Nhân tiện chị gái đến thăm, anh ta nói ra những suy đoán trong lòng, nói vấn đề này có liên quan đến Tông Cảnh Hạo, hoặc là chính là do anh ta làm.
“Em đã đắc tội với anh ta sao?” Cố Huệ Nguyên hỏi.
Cố Bắc nói qua một chút: “Có xảy ra một chút mâu thuẫn”.
“Có xảy ra một chút mâu thuẫn?” Cố Huệ Nguyên cười lạnh một tiếng, rõ ràng là không thể tin được mà, nếu như chỉ là một chút chuyện nhỏ, người ta lại phải hao tâm tổn sức gây ra ồn ào lớn như vậy? Đẩy nhà họ Cố vào đường cùng như vậy sao?
“Rốt cuộc thì em đã làm gì hả?” Cố Huệ Nguyên nghiêm nghị nói: “Em không nói thật thì ai có thể cứu được em chứ?”
Trong mấy người chị, thì chỉ có Cố Huệ Nguyên mới có thể trấn áp được Cố Bắc.
Cố Bắc cụp mắt xuống: “Ban đầu chỉ là vì một chút chuyện vặt vãnh mà thôi, em giúp Văn Khuynh một chút chuyện nhỏ, vốn chỉ là cùng nhau bắt cóc người, sau đó không may xảy ra tai nạn xe cộ, làm chết một mạng người. Mọi người cũng biết người đấy, chính là người mẹ kế của Tông Cảnh Hạo, sau đó anh ta hãm hại em, em có thể bỏ qua sao, nên đã giao tranh với anh ta, em phái người ở bên cạnh vợ anh ta, hãm hại bạn bè của anh ta…”
“Em là đồ ngu đấy à?” Cố Huệ Nguyên không nhịn được mà mắng anh ta, vì chuyện của người khác mà đẩy bản thân mình rơi vào hoàn cảnh khó khăn như vậy, không phải ngu ngốc thì là cái gì chứ?
“Bây giờ toàn bộ nhà họ Cố chúng ta đều bị hủy hoại trong tay em, đang yên đang lành em đi gây thù với anh ta làm gì chứ? Em bắt cóc người nhà người ta, lại còn hãm hại bạn bè người ta, người ta không động đến em em thì nghĩ người ta là con rùa rụt cổ sao?” Cố Huệ Nguyên thật muốn cho anh ta hai cái tát mạnh vào mặt.
“Anh ta là loại người gì? Em còn không rõ à? Chưa nghe qua về cách đối nhân xử thế của anh ta hay sao? Anh ta là loại người dễ bị bắt nạt đến vậy hả?” Cố Huệ Nguyên tức đến mức ôm lấy lồng ngực, bởi vì quá tức giận mà mặt đều biến sắc.
Nhìn thấy bộ dạng tức giận của chị gái, Cố Bắc cúi đầu không dám hé răng nói lời nào.
Anh ta hối hận rồi, nhưng lúc đó anh ta nuốt không trôi cái giọng điệu đó.
“Ai mà biết được bố lúc còn trẻ lại làm ra những chuyện như vậy cơ chứ? Em đã tự đẩy bản thân vào thế khó…”
Chát!
Anh ta chưa kịp nói hết câu, Cố Huệ Nguyên đã giáng cho anh một cái tát, giận dữ hét lên: “Đến giờ này mà em còn chưa nhìn rõ tình hình hay sao? Là do em, để người ta nắm được thóp của bố mình nên mới ra tay đó.”
Đúng lúc này có người đến và nói thời gian thăm hỏi đã hết.
Cố Bắc cảm thấy sợ hãi, kéo kéo vạt áo của hai người chị: “Chị cả, chị sáu, các chị nhất định phải cứu em đấy, em không thể nào bị nhốt ở cái nơi này được, ở đây cản bản không phải là nơi dành cho con người ở mà.”
“Bọn chị nhất định sẽ cứu em ra mà.” Chị sáu cố nín nhịn để nước mắt không rơi, Cố Bắc vốn chẳng hề biết một chút gì về tình hình hiện tại bên ngoài thực sự tệ đến mức nào.
Sự việc này rõ ràng cần phải điều tra nghiêm ngặt, nếu không đã không cần phải lập tổ chuyên án, người ngoài hoàn toàn không thể nào can thiệp vào được. Xem như là mấy chị em nguyện ý giúp đi chăng nữa thì cũng chỉ là tốn công vô ích mà thôi, có khả năng còn bị liên lụy, thái độ bên trên rất rõ ràng, một khi có chứng cứ xác thực, phàm là người có liên quan, hình phạt sẽ không hề nhẹ nhàng.
Khi Cố Huệ Nguyên và chị cả rời khỏi nhà giam, lập tức thông qua các mối quan hệ của bản thân, đi nghe ngóng thông tin liên lạc của Tông Cảnh Hạo.
Cô ta lập tức bấm số điện thoại đó gọi đi, người nghe điện thoại đầu dây bên kia là một người phụ nữ, khi cô vừa định mở lời điện thoại trong tay liền bị chị cả giật lấy và cúp máy.
Cô không hài lòng nhìn chị cả nói: “Chị làm cái gì vậy?”
“Chuyện đã đi đến nước này rồi, em nghĩ tìm anh ta còn có ích gì hay sao? Còn có chỗ nào để xoay sở nữa hay sao?”

Bình Luận (0)
Comment